Chương 8: Tựa như ánh trăng




Lâu lâu mới có buổi thảnh thơi tạm gác lại những nghiên cứu cùng số liệu, Shiho nhàn nhã dạo trên con phố thanh bình. Ngày trời xanh nắng nhẹ, quả thật thích hợp tản bộ dạo phố.


Dừng chân trước một tiệm bánh bên đường, Shiho quyết định ghé lại đây. Tiệm nhỏ bên góc phố, lại có vài bộ bàn gấp xếp ngoài trời, mặc dù khác nhau nhưng lại gợi cô nhớ đến Hướng Dương, ấm áp và giản dị. Rồi một dáng hình quen thuộc in vào đôi mắt biếc, trong giây lát, ảnh hưởng thị giác quá đột ngột làm cô tự hỏi chẳng lẽ mình hoa mắt rồi.


Từ bên kia đường, Shinichi mặc tây trang xám bạc từ từ bước qua phía bên này. Mấy năm không gặp, quả thực dáng vẻ trưởng thành trầm ổn của Shinichi hiện giờ khiến Shiho ngạc nhiên không ít. Lẳng lặng ngồi xuống cùng bàn với cô, cậu cười, trong ấy lại hiển hiện niềm vui khó giấu.


- Làm sao cậu biết tôi ở đây?


Gọi hai tách cà phê, nụ cười trên môi Shinichi vẫn không ngừng lại được. Cậu lắc đầu, thản nhiên đáp:


- Tớ đâu có biết.


Shiho nhướng mày nhìn cậu chờ lời nói tiếp.


- Hiện giờ tớ có một văn phòng thám tử, vị khách hàng với vụ lần này yêu cầu tớ đến Thụy Sĩ một chuyến, thuận tiện tớ cũng dạo phố một chút.


Shinichi bật cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, ngón tay lại bất giác sờ sờ chóp mũi.


- Nói thật thì tớ cũng chỉ định cầu may thôi. Tớ không biết cậu ở đâu cả, nên cũng chẳng thể tìm. Còn vài giờ nữa là chuyến bay về Nhật cất cánh, rồi tớ nghĩ, cứ đi vòng vòng, biết đâu có thể gặp được cậu thì sao. Dù khả năng rất nhỏ nhưng vẫn hơn là không làm gì hết, cậu nói có phải không?


Khuôn mặt ngay gần với cô đây đã bao lâu rồi không nhìn thấy? Chà, cũng mấy năm rồi, cậu thay đổi nhiều quá, chỉ có nét tùy hứng lại cố chấp này là vẫn không thay đổi. Hoặc nên nói là tùy hứng và cố chấp theo một cách khác xưa.


- Vậy mà có thể gặp được cậu thật, tớ thấy ngày hôm nay không còn gì có thể hơn thế.


Bánh cùng cà phê được mang ra, ánh mắt Shinichi lại chưa lúc nào rời khỏi cô gái đối diện. Đã chừng ấy thời gian chỉ có thể gặp được trong mơ và hồi ức, hiện tại người ngay trước mắt lại có cảm giác không chân thực. Người con gái này đã sớm khắc ghi trong tâm trí, ấy vậy mà bản thân lại hỗn độn đủ thứ chẳng nhận ra. Shiho à, cậu có biết không, khoảng thời gian không có cậu tớ đã nhận ra được nhiều lắm.


Đã có đôi lúc, trái tim nơi lồng ngực này chợt trống rỗng, tớ lại nghĩ về cậu. Phải chăng chút ấm áp vương vấn ấy chính là những hồi ức vui vẻ khi có cậu ở bên. Kỉ niệm vương đầy trên vai, phủ tràn quanh tớ tựa ánh trăng trong trẻo. Từng điều từng điều một, dù có vụn vặt, chỉ cần có cậu, tớ sẽ đều ghi nhớ. Nhưng mà cậu đã đi rồi, người con gái tớ thương đã đi mất rồi, đi mà không một lời dặn dò bảo trọng, là tớ ngu ngốc, hay là cậu vô tình đây.


Đã có đôi lúc, tớ oán trách cậu để rồi mới chậm chạp nhận ra, ấy là vì từ lâu tớ đã đặt cậu ở trong tim. Tớ vẫn còn nhớ đêm hôm ấy một mình ngồi dưới trời sao, không gian tĩnh lặng vắng vẻ, là tiếng chuông điện thoại của ai reo hoài không dứt? Là ánh mắt ai mờ mịt không rõ chờ đợi một giọng nói quen thuộc? Dẫu có biết rằng thế gian này không tồn tại chữ nếu, lại vẫn không thể ngừng đặt ra giả thiết trong tâm tưởng, rằng nếu có thể quay ngược thời gian, tớ sẽ nắm bàn tay cậu thật chặt.


Shiho, tôi đã từng quay lưng chạy trốn khỏi nỗi nhớ em mặc cho cõi lòng tan tác. Lẫn trong gió bão truy đuổi không ngừng, hóa ra vẫn luôn vương vấn hương vị của em. Nỗi nhớ này, một khi đã khơi dậy thì chính là chạy hoài không thoát. Tôi đã khao khát biết bao, khát khao được ôm lấy em trong vòng tay, nhưng ta lại cách biệt cả chân trời. Mấy năm nay, ngoài sự dịu dàng thấu tận tim gan mà hồi ức mang lại, tôi chẳng còn gì nữa, Shiho à.


Ngàn lời vạn lời cuồn cuộn như sóng triều, giây phút gặp lại hóa ra cũng chỉ gói gọn trong một câu đơn giản như thế.


- Shiho, tôi rất nhớ em.


- Ừ.


***


Hôm nay chẳng phải là ngày gì đặc biệt, chẳng qua là giáo sư vui vẻ dành ra cho cô được một buổi nghỉ sớm. Ran ngồi lặng im trên ghế lái, vẫn mông lung với hành động này của mình. Shinichi nói đúng, đừng ngu ngốc bỏ lỡ để rồi phải hối tiếc không thôi. Mặc dù cô đã ngu ngốc mất rồi, nhưng mà dù là vậy, một khi đã nhận ra, cô không muốn cứ thế chấp nhận mà không làm gì hết.


Âm thầm trấn an bản thân, Ran xuống xe đi ra khỏi bãi đỗ. Chính là nơi này, ngày cuối cùng của triển lãm ảnh cũng là hôm nay.


- Là Ran đấy à?


Đúng là anh ấy vẫn ở đây. Ran xoay người lại, Hakuba nghiêng nghiêng đầu nhìn cô nhoẻn miệng cười.


- Lần ấy thuận miệng nhắc đến triển lãm ảnh này, anh không ngờ là Ran cũng có hứng thú.


Trong lòng có chút lúng túng, tay chân trở nên thừa thãi hết cả, Ran bèn ngượng ngùng vuốt lại tóc mái.


- À, thì, những bức ảnh phong cảnh anh chụp rất đẹp, lần ấy nghe anh nhắc đến, em tò mò muốn biết vẻ đẹp hoang dã mà triển lãm này thể hiện rốt cuộc là như thế nào. Em vừa hay thuận đường qua đây, thế là như anh thấy đấy.


Hakuba gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh đưa cho cô một cuốn catalogue.


- Em cũng biết chọn thời gian đấy, vừa lúc triển lãm ít người phù hợp để cảm nghệ thuật. Trong này có hướng dẫn và cả bài thuyết minh, em từ từ xem nhé, anh có việc gặp chủ triển lãm một chút.


Nhận cuốn catalogue bìa tím chủ đạo, Ran chưa kịp nói gì đã thấy Hakuba quay lưng rời đi. Chẳng lẽ cứ như vậy mà vội vã vuột mất ư? Ran chợt thấy nhói đau trong lòng. Đừng đi mà, Hakuba.


- Hakuba, anh đợi một chút.


Ran nghe giọng chính mình vang lên, có phải là ảo giác hay không, khi cô lại dễ dàng nghe ra sự run rẩy trong giọng nói ấy? Lại có phải ảo giác hay không, khi bờ vai anh như run lên nhè nhẹ? Chỉ cách nhau vài bước chân thôi, thế mà tưởng chừng xa xôi vạn dặm.


- Thật ra triển lãm này không phải em thuận đường đi ngang qua, cũng không phải em tò mò về nhiếp ảnh. Em đến để gặp anh.


Anh biết, anh biết chứ.


- Em xin lỗi, Hakuba, em đã bối rối, em đã lo sợ. Sự xuất hiện của anh, tình cảm của anh làm đảo lộn tất cả, em không dám đối mặt, em càng không dám thừa nhận những cảm xúc dành cho anh. Bởi vì, anh biết không, bởi vì anh nói đúng. Em đã luôn ép mình vào với suy nghĩ rằng em thích Shinichi. Đoạn tình cảm ấy không sai, nhưng phần nhiều là thích ấy có lẽ đã đi dần đến hồi kết kể từ khi gặp gỡ anh rồi. Nhưng mà em...


Những ngón tay xinh đẹp bấm lên cuốn catalogue bìa tím khiến nó trở nên vặn vẹo. Phòng triển lãm tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng nghẹn ngào.


- Nhưng mà em cố chấp đến ngu ngốc, em sợ rằng nếu như yêu anh thì phần tình cảm dành cho Shinichi sẽ trở thành lời nói dối thật buồn cười. Hakuba, em chậm chạp đến mức bây giờ mới nhận ra, cứ mãi như vậy em sẽ mất anh. Em không muốn mất anh.


Âm cuối run lên, Ran dừng lại cố nén tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng. Đôi mắt sáng trong giờ đã phiếm hồng, ánh nước loang loáng như chỉ chực chờ tuôn rơi.


- Đã muộn chưa, Hakuba? Có phải em đã đến muộn rồi không?


Đáp lại cô chỉ có sự tĩnh lặng nặng nề. Bóng lưng thẳng tắp trước mắt mờ nhòa tựa xa cách nghìn trùng sương khói. Cuối cùng thì bờ mi cũng không giữ được giọt lệ nóng hổi. Cuối cùng thì, tình yêu cũng không giữ được người mình yêu.


- Em hiểu mà.


Là tự cô đưa mọi chuyện đến bước đường này, là tự cô lựa chọn đánh mất tình yêu của anh, cô còn có thể trách ai? Ran đặt lại cuốn catalogue lên kệ rồi quay bước. Nên đi thôi, những gì cần làm cũng đã làm rồi, ít nhất thì cô cũng không còn gì để phải hối hận thêm nữa, phải không?


- Ran này, em muộn thật đấy, để anh chờ nhiều năm như vậy. Thế mà trốn chạy thì sao lại nhanh như thế, anh còn chưa kịp nói gì kia mà.


Bàn tay run rẩy được nắm lấy trong lòng bàn tay ấm áp. Hakuba xoay người cô lại, dịu dàng lau đi nước mắt giàn giụa tuôn rơi. Anh cười với cô, rồi ôm lấy cô mà vỗ về.


- Em tuy rằng chậm chạp thật đấy, nhưng may là cuối cùng cũng đến nơi rồi. Cảm ơn em nhé, vì đã nhận ra.


Nhào vào vòng ôm vẫn luôn chờ đợi cô, Ran hít căng tràn lồng ngực hương vị ấm áp.


À, thì ra đây chính là nước mắt hạnh phúc. Thì ra đây chính là cảm giác được yêu thương.


***


Akira mình mặc áo blouse trắng, nằm an tĩnh trên giường bệnh trong phòng đặc biệt của viện nghiên cứu. Nhìn thấy Shiho, anh tươi cười ấm áp.


- Em đã đến đấy à, sao em biết mà đến đây, anh đang trải nghiệm điều kiện vật chất và máy móc hỗ trợ.


Shiho đặt hộp bánh ngọt lên tủ đầu giường, lẳng lặng nhìn anh tươi cười nói về trải nghiệm mới. Đẩy chiếc ghế tới gần giường bệnh, cô ngồi xuống thuận tay dém lại góc chăn cho anh.


- Akira, lần lễ tốt nghiệp năm ấy không phải anh không muốn đi, là anh không đến được, đúng không?


- Sao đột nhiên em lại nhắc đến chuyện đó?


Shiho bình tĩnh mở hộp giấy ra, bên trong khéo léo xếp nhiều loại bánh thơm ngon đẹp mắt.


- Anh đã chuẩn bị quần áo chỉnh tề, nhưng cuối cùng lại là em thấy anh đợi em trở về từ buổi lễ. Anh có lí do không thể đến được. Akira, lí do ấy của anh là gì?


- Shiho à...


Đặt miếng bánh vị trà xanh cùng chiếc thìa nhỏ xinh xắn vào tay Akira, Shiho tiếp tục với giọng bình tĩnh tựa như đang nói chuyện thời tiết hôm nay thế nào vậy.


- Suất học bổng nghiên cứu sinh đến vừa kịp lúc cứ như được bàn tay nào đó sắp xếp. Những hành động kì lạ của anh với lời giải thích rằng để phục vụ cho đề tài nghiên cứu. Máy móc y tế, thuốc, xe lăn, giờ thì đến phòng bệnh, Akira, anh lại muốn giải thích thế nào đây?


Trầm lặng một hồi, cuối cùng lại thở ra một hơi vừa như than thở, vừa như nhẹ nhõm. Đặt miếng bánh lại lên tủ đầu giường, Akira cong cong khóe miệng.


- Vẫn biết là sẽ không giấu được em thêm nữa, vậy mà khi bị phát hiện ra vẫn không khỏi cảm thấy đột ngột. Em đừng nói gì cả, anh sẽ từ từ kể lại cho em, một điều cũng không sót.


Chiều tàn nắng tan, khung cảnh ngoài cửa sổ gợi về kí ức từ thời thơ bé. Cậu nhóc Akira mới ba tuổi ngẩng đầu nhìn ra ngoài khung cửa, hoàng hôn đẹp quá, thảm cỏ mượt quá, ước gì có thể được ra ngoài và cảm nhận những điều tuyệt vời bình dị ấy. Ấy thế mà, những điều thật bình dị lại quá đỗi xa xôi với một cậu bé không được phép bước ra khỏi căn phòng chăm sóc đặc biệt.


Từ khi mới sinh Akira Akira đã mang trong mình căn bệnh định cho anh một số phận ngắn ngủi và ảm đạm. Các bác sĩ đều nói thiếu gia nhà Akira chỉ có thể sống đến không quá hai mươi tuổi. Trời luôn biết cách trêu ngươi con người, Akira Akira lại là một thần đồng hiếm có. Anh biết chứ, cha mẹ anh đã đau lòng biết bao nhiêu.


Suốt những năm tháng tuổi thơ sống sau khung cửa đóng kín làm Akira trở nên lạnh nhạt với cuộc sống như một lẽ tất yếu. Cho đến một ngày, sức khỏe của anh tiến triển tốt đủ để có thể được ra ngoài, hôm ấy, mẹ đã đưa anh tới một tiệm bánh ngọt.


- Anh còn nhớ rất rõ không khí ấm áp nơi đó, cả nụ cười hạnh phúc của bác chủ tiệm. Trong suốt bao năm tháng, lần ấy là lần anh cảm nhận cuộc sống rõ ràng nhất, cảm nhận từ từng nụ cười vui vẻ của khách hàng.


Shiho ngồi bên anh, tĩnh lặng. Cứ như vậy, nhưng Akira biết cô vẫn luôn lắng nghe.


- Shiho à, anh đã nghĩ, anh muốn những vui vẻ ấm áp này tồn tại lâu thêm chút nữa. Anh đã nghĩ, tại sao mình không mở một tiệm nhỉ. Rồi anh học làm bánh, anh học về cà phê.


Akira nhắm lại đôi mắt, cảm nhận tia sáng mặt trời nhàn nhạt cuối ngày, mường tượng ra khung cảnh sân thượng nở rộ hoa hướng dương vàng rực dưới nắng.


- Một góc bé nhỏ anh có thể bỏ lại hết tất cả, chỉ đơn giản là nhàn tản như thế này thôi.


Shiho nhớ ra rồi, những lời quen thuộc này, hóa ra anh đã trải lòng với cô từ lâu như thế. Hóa ra, khoảnh sân thượng cũ với những gốc hướng dương được chăm sóc cẩn thận lại mang theo tầng ý nghĩa như vậy. Khi anh ngắm nhìn hướng dương rực rỡ, có lẽ cũng khát khao lắm một cuộc sống tràn đầy hy vọng hướng đến tương lai, hướng đến mặt trời.


Bởi vì không ai biết cuộc sống của Akira có thể kết thúc vào ngày nào, cho nên mỗi ngày anh đều tự do sống theo ý muốn bản thân. Cha anh là một phú thương có tiếng ở Thụy Sĩ, nhưng anh lại một mực muốn trở về quê mẹ trải nghiệm cuộc sống sinh viên đại học bình thường.


- Và rồi anh gặp được em.


Akira kết thúc với một nụ cười trên môi. Shiho nhìn anh, đôi mắt biếc xanh đã mờ mịt nước mắt.


- Tất cả những chuyện trước đó em có thể không tính toán, nhưng anh phải nói cho em biết, anh còn lại bao lâu.


- Chà, nói sao nhỉ, lạc quan lên thì có lẽ anh còn bên em được nửa năm nữa.


Nhìn Shiho mím môi rơi nước mắt, Akira lại đau lòng không thôi.


- Em đừng khóc, năm xưa ai mà không nói anh sống không quá hai mươi tuổi. Giờ em xem, anh mà thọ thêm đôi ba năm nữa là ba mươi rồi. Không tệ chứ?


- Tại sao không nói cho em?


Akira im lặng, thứ anh không muốn phải đối mặt nhất chính là nước mắt của Shiho. Rút khăn giấy thấm đi từng hàng lệ nóng hổi, anh nói nhẹ nhàng.


- Bởi vì anh biết em sẽ khóc.


Xin lỗi em nhé, Shiho, nhưng xin hãy hiểu cho sự ích kỉ của kẻ sắp từ biệt thế gian này. Ngày lễ tốt nghiệp năm ấy bệnh phát, anh đã biết thời gian của mình không còn lại bao nhiêu. Vì vậy cho nên, anh muốn từng ngày đếm ngược còn được sống của anh có em bên cạnh. Anh đã rất cố gắng đấy, dù cho có làm gì đi nữa, dù cho sức khỏe suy yếu đến đứng dậy không nổi, dù cho đang nằm trên giường bệnh, anh vẫn khoác trên mình chiếc áo blouse trắng để có thể tươi cười mà nói với em, anh đang trải nghiệm phục vụ cho đề tài nghiên cứu.


Shiho à, anh không muốn bỏ lỡ mất em, cũng không thể bên em lâu dài. Tất cả những gì anh muốn là hồi ức đoạn đường cuối cùng có em. Chỉ vậy thôi.


***


Ấy là một buổi sáng chan hòa ánh nắng. Mặt trời tươi sáng rạng rỡ lại dịu dàng, giống như anh vậy. Akira, cảm ơn anh vì đã đến với cuộc đời này, cảm ơn anh vì đã ở bên em, đoạn hồi ức có anh là điều dịu dàng nhất mà em từng có. Hãy yên nghỉ nhé, chàng trai rực rỡ lại bình dị tựa hướng dương.


Nắng chiều dần tan, nhường chỗ cho bầu trời đêm treo cao mảnh trăng khuyết. Shiho vẫn ngồi đó, lặng lẽ im lìm. Trải qua năm tháng ngắn ngủi, thật không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như thế. Shinichi cũng từng ghen tị với Akira Akira, bởi vì anh là chàng trai duy nhất từng khiến cho nụ cười của Shiho thật an bình. Một chàng trai dịu dàng đến thế, giờ đã nhắm mắt ngủ yên trong lòng đất mẹ.


Bàn tay rộng mang theo hơi ấm vẫn kiên trì nắm mãi không buông. Tay em lạnh lắm, Shiho à, giờ trái tim em cũng đang rất lạnh, phải không?


Nhẹ nhàng mà kiên định ôm gọn lấy cô vào lồng ngực, giọng Shinichi cất lên trầm trầm.


- Em có thể im lặng, nhưng hãy im lặng bên tôi.


Cơ thể mảnh mai run lên nhè nhẹ, từng giọt nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo sơmi, chạm vào làn da anh bỏng rát. Tiếng nấc nhè nhẹ như bóp nghẹt trái tim anh.


- Akira đi rồi, Shinichi.


- Ừ.


Vòng tay ôm lấy anh, nước mắt Shiho không thể ngừng được giàn giụa tuôn rơi.


- Anh ấy đi rồi, chúng ta không thể nào gặp lại được nữa.


- Ừ.


Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến Shiho khóc thương tâm đến vậy, chỉ duy nhất sau lần cô chất vấn anh trong tiếng nấc nghẹn về cái chết của Akemi.


- Có thể đi bên em đoạn đường cuối cùng, tôi tin là Akira đã có thể nhẹ nhàng ra đi.


Cẩn thận và dịu dàng hôn lên mái tóc nâu đỏ buông xõa, Shinichi ôm càng thêm chặt.


- Shiho, không sao hết, có tôi ở đây rồi.


Ừ, có anh ở đây rồi. Cô còn có anh mà, cho nên sẽ ổn thôi.


Cẩn thận làm bạn, vội vàng ra đi, bao nhiêu năm vậy mà cũng chạy không khỏi nỗi nhớ. Hình bóng ấy tựa như ánh trăng, dù có đi đến chân trời nào thì trái tim này vẫn đẫm mình trong thứ ánh sáng dịu dàng ấy. Chạy một vòng lớn như thế, đến cuối cùng người nắm lấy đôi tay cô vẫn là anh. Chưa đi đến tận cùng, nào ai biết đâu là kết thúc.


- Shiho à, thực ra bầu trời ở Tokyo cũng không biếc xanh đến thế, trời sao ở Tokyo cũng không trong veo đến vậy, chỉ có một gã thám tử nhớ rất nhớ em thôi. Cho nên là, em trở về đi, có được không?


Những năm tháng sau này, thỉnh thoảng đi qua những câu chuyện đã cũ, trái tim lại nhè nhẹ run lên. Nhưng rồi nhìn đến bàn tay ấm áp vững trãi vẫn luôn nắm chặt tay mình không buông, Shiho lại tự nhủ, không sao nữa rồi, cô còn có anh.


Không sao cả, bởi vì anh sẽ không bao giờ để Shiho phải một mình hết.


Không sao nữa, vì mình đã có nhau rồi.


Grey


_Hoàn chính văn_

Comment