Chương 2: Con đường đến trường





Bước ra đến cổng trường, Shiho đã thấy Ran và Sonoko đang cười nói rất vui vẻ đợi cô và Shinichi bên đường. Nhìn thấy Shiho, Ran ngừng lại cuộc trò chuyện, tiến lại gần đưa hai tay cầm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng kéo.


- Cậu đây rồi, Shiho. Thế nào, buổi đầu tiên đi học thuận lợi chứ?


- Ừ, thì trường lớp, cậu biết đấy.


Sonoko từ phía sau chen vào.


- Và đám con trai. Anh chàng Yamada lớp Y đa khoa năm năm nghe nói đang để ý đến Miyano-san.


- Lại nữa sao?


Nghe giọng Shinichi lẩm bẩm bên cạnh, Ran quay sang với vẻ thắc mắc.


- Lại nữa?


- Kudo-kun nói cậu muốn chúng ta cùng đi ăn trưa, cũng muộn rồi, đi chứ?


- Phải rồi, mải nói chuyện mà tớ quên mất. Gần đây có một tiệm ăn gia đình bài trí đẹp lắm, mang lại cảm giác rất đầm ấm, đồ ăn lại vừa dễ thương vừa ngon miệng. Shiho chắc cũng chưa có nhiều cơ hội được tận hưởng những thứ như thế. Mình đi nào.


Ran nắm tay Shiho, vừa vui vẻ nói vừa dẫn cả nhóm đi dọc trên vỉa hè. Từng tia nắng ban trưa lọt qua tán lá dày của hàng cây bên đường, in từng chùm hoa rực rỡ xuống mặt đất, chờ đợi những bước chân vui vẻ lướt qua.


Tiệm ăn đúng như lời Ran nói, tạo không khí rất ấm áp, mang đậm hương vị gia đình. Và, cô ấy cũng đúng cả chuyện cô chưa có cơ hội được trải nghiệm qua cảm giác đó bao giờ, kể từ khi gia đình mà cô đã từng có vỡ tan từng mảnh, chìm vào lớp bụi và bóng tối, kể từ khi trí nhớ của cô mới được hình thành.


Đã bao lâu rồi cô mới có một bữa trưa đầy ắp tiếng cười, rộn ràng với những câu chuyện vui vẻ xảy ra ở đâu đó, thảnh thơi với những người bạn cùng trường? Hình như là, chưa bao giờ. Shiho Miyano chưa bao giờ có những thứ đó. Những điều rất giản dị và bình thường ấy, những thứ bình thường của những con người bình thường, lại quá xa xỉ đối với cô. Lặng lẽ đưa mắt bao quát dáng vẻ của Ran và Sonoko phía đối diện, sự vui vẻ đầy sức sống tuổi trẻ ở họ làm sáng lên đôi chút cặp mắt thăm thẳm của Shiho. Bất chợt, cô mỉm cười. Ừ, cứ thế này, kể cũng tốt.


Ở chiếc bàn kê cạnh cửa sổ chéo phía bên kia căn phòng, Hakuba rút một tờ khăn giấy, nhanh chóng gấp thành một miếng khăn vuông vắn vừa tay. Nhìn sang bàn ăn bốn người chéo với mình, anh mỉm cười khi bắt gặp người con gái ấy. Ở bữa tiệc hôm đó, Ran Mori, gặp lại em rồi. Cô ấy có vẻ đang rất vui, nụ cười rạng rỡ đến nhường kia. Đối diện em là cậu ta, gã thám tử học sinh lừng lẫy ngày nào, giờ lại tiếp tục cái sự nghiệp lẫy lừng nổi trội ấy ở trường đại học. Còn cô gái kia, cô gái trầm tĩnh ngồi bên Shinichi Kudo với mái tóc màu nâu đỏ. Hakuba hơi nheo mắt nhớ lại, phải rồi, trong bữa tiệc tối đó, cô gái ấy cũng góp mặt. Chỉ có điều, cô ấy quá trầm, và rất biết cách làm bản thân bị quên lãng giữa một bầu không khí vui vẻ náo nhiệt. Một cô gái kì lạ.


***


- Chào nhé! Mai gặp lại hai cậu!


Ran vẫy tay vui vẻ với Shinichi và Shiho khi đi đến đoạn đường rẽ.


- Ran, cậu cứ để như thế mà được à?


Vừa đi khuất khỏi tầm mắt của hai người đứng nơi đường rẽ, Sonoko thu lại nụ cười, nghiêm túc quay sang Ran.


- Cậu muốn nói gì vậy?


Quay sang nhìn Sonoko, Ran ngạc nhiên chưa hiểu cô bạn thân của mình đang muốn nhắc tới chuyện gì. Cô cứ để cái gì như thế nào cơ?


- Ran, cậu đi với tớ và để Shinichi cùng Shiho về nhà như thế mà được sao?


- Nhà tớ và Shinichi không cùng đường về, cậu biết mà. Đâu thể bắt cậu ấy cùng đi về nhà tớ, rồi lại vòng trở về nhà cậu ấy chứ đúng không? Còn Shiho thì ở nhà tiến sĩ ngay bên cạnh.


- Ran!


Sonoko dừng hẳn lại, nắm hai vai Ran xoay lại đối mặt với mình.


- Đấy chính là vấn đề đấy. Cậu quá vô tư hay là quá ngốc ngếch đây hả? Để bạn gái mình đi về cùng bạn thân, trong khi bản thân thì đưa một cô gái xinh đẹp khác về đến tận cổng. Dù là vì lí do gì cũng không được, chưa nói đến khoảng cách địa lí Shiho cũng gần hơn cậu rất nhiều. Cậu cứ để như vậy, thì sau này cả con đường đến trường, cả con đường về nhà của hai người họ là cùng nhau hàng ngày, hàng ngày đấy!


- Sonoko, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.


Ran nói, bật cười trước vẻ mặt nghiêm trọng của Sonoko.


- Tớ chưa nói hết.


Sonoko cau mày, cô bạn ngây thơ của cô nhiều lúc vô tư đến phát bực.


- Còn về phần Shinichi, cậu ta dù không tiện đường cùng cậu đi về, thì cũng không nên cùng một người con gái nguy hiểm như Shiho về nhà hàng ngày. Cậu ta có nghĩ cho cảm giác của cậu không?


- Nguy hiểm?


- Còn không phải sao. Những cô gái hâm mộ Shinichi từ nhỏ đến lớn không ít, người thích cậu ta cũng vô cùng, nhưng không một ai có thể, ừm, nói sao được nhỉ, trong tất cả các cô gái xuất hiện trong cuộc đời hắn ta tính cho đến giờ, thì người thật sự có sức đe dọa chỉ có cô ấy thôi. Ran, với tình cảm của cậu thì Miyano Shiho chính là sự đe dọa lớn nhất. Cậu hãy suy nghĩ đi.


***


- Chào nhé! Mai gặp lại hai cậu!


Ran vẫy tay vui vẻ với Shinichi và Shiho khi đi đến đoạn đường rẽ.


Gật đầu chào Ran, Shiho đứng lại nhìn cho đến khi cô ấy cùng Sonoko đi khuất tầm mắt. Ran, một người con gái thật vui vẻ. Shiho quay người, cô bước đi chầm chậm trên con đường quen thuộc. Ngay bên cạnh Shiho là gã thám tử dở hơi hàng xóm.


- Này Kudo, cậu như vậy mà được à?


- Hử?


Shinichi xách cặp đưa qua vai, một tay đút túi quần thả bộ bên cạnh. Cậu ta quay sang nhìn cô, trưng ra vẻ mặt chẳng hiểu gì.


- Ran, cậu cứ để cô ấy đi về một mình như thế mà được à?


- Ai nói cô ấy về một mình, cậu để Sonoko ở đâu vậy.


Nhìn vẻ mặt cô gái bên cạnh, Shinichi đưa hai tay ra sau đầu, thong thả trả lời.


- Nhà Ran và nhà tớ không cùng đường về, điều này cậu rõ nhất mà.


Kudo, cậu là đồ ngốc. Bước đi nhanh hơn, Shiho cũng không để ý đến tên hàng xóm ngốc nghếch kia nữa.


- Này, Shiho, đi chậm thôi.


Rảo bước nhanh hơn, Shinichi bắt kịp theo bước chân Shiho. Hôm nay cô ấy sao vậy nhỉ? Mà không, trước giờ vẫn luôn khó hiểu như thế. Nhưng mấy hôm nay, từ ngày quay trở lại với thân phận Miyano Shiho, thái độ của cô ấy đã thăng cấp lên đặc biệt khó hiểu.


- Đừng có đi theo tôi nữa.


- Ai đi theo cậu? Tớ đang đi trên đường của tớ chứ bộ.


- Từ ngày mai cậu tìm đường khác về nhà cho tôi.


- Tại sao tớ phải tìm đường khác về nhà? Tớ đã sống ở đây hai mươi năm rồi, hai mươi năm cơ đấy.


- Thế cho nên cậu mới là người phải tìm đường khác, tôi là người mới, lại là con gái, đường ngắn nhất cậu phải nhường cho tôi.


- Này Shiho, đây là kiểu lí lẽ gì vậy.


...


Mùa thu ở Nhật thật sự rất dễ chịu, không cáu bẳn như thời tiết ở Mỹ. Hôm nay là một ngày mùa thu quang đãng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thảng lại có một dải mây mỏng lững lờ trôi qua. Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, các sinh viên trong lớp lập tức buông bút, xếp sách vở vào cặp.


- Chào em, thiên tài.


Shiho không dừng lại động tác, tiếp tục xếp đồ vào trong chiếc cặp màu đen của mình. Akira Akira, lại là anh chàng cùng lớp với cái tên đặc biệt đó.


- Hôm trước không có cơ hội nói chuyện nhiều với em. Thế nào, hôm nay thiên tài không vướng lịch hẹn với cậu thám tử nào đó chứ? Anh có thể mời em bữa tối không?


Cầm cặp lên, Shiho lạnh nhạt nói:


- Xin lỗi, tôi có hẹn với môn Kiểm nghiệm rồi.


- Anh biết.


Khoác chiếc balo bằng vải dù màu xám lên vai, Akira bước theo Shiho ra ngoài cửa lớp.


- Anh học cùng em môn này mà, không nhớ sao Miyano-san? Vậy nên sau giờ học em có thời gian chứ, thiên tài?


Thở dài, Shiho bước nhanh ra ngoài sân trường, gần đây cô hay cảm thấy nhức đầu, nhất là khi vừa mới kết thúc mấy tiết học căng thẳng. Không sao, mình chỉ cần bổ sung nước cho cơ thể, cô thầm nghĩ. Vừa đi nhanh qua chiếc máy bán nước tự động phía bên kia sân trường, Shiho vừa nói:


- Thứ nhất, anh đang lạm dụng từ thiên tài và tôi rất phiền vì điều đó. Thứ hai, sau giờ học tôi...


Chợt Shiho dừng lại, cũng không nói tiếp câu nói còn dang dở. Akira nhìn theo tầm mắt của Shiho, anh nhận ra người ấy. Đó chẳng phải là cậu thám tử Kudo nổi tiếng của khoa Vật lí năm hai sao. Bên cạnh cậu ta là một cô gái tóc dài dịu dàng. Dưới tán cây mỏng với những dải nắng chiều nhẹ nhàng xuyên qua, nhìn hai người họ giống như đang đứng trong ánh hào quang vậy. Cảnh cùng người dưới chiều nắng nhẹ, tất cả in vào đôi mắt biếc xanh, đẹp đến nhói lòng.


Hừm, là như vậy.


- Sau giờ học tôi có thể dành thời gian một tách cà phê cho anh, không hơn, đừng làm phiền tôi đến với môn Kiểm nghiệm nữa.


Nói rồi Shiho quay ngược trở lại, rảo bước mặc kệ anh chàng Akira vẫn đi ngay bên cạnh cô.


- Máy bán hàng tự động ở bên kia mà, em không ra nữa sao?


- Tự nhiên tôi không khát nữa, có sao không?


Bước nhanh trên cầu thang bộ, Shiho đi lên tầng năm, nơi có phòng học môn Kiểm nghiệm. Cô có thể đi thang máy như lựa chọn của hầu hết sinh viên, nhưng đó không phải lựa chọn của cô cho ngày hôm nay. Lúc này Shiho muốn cơ thể mình bận rộn. Khi đủ mệt, cô không cần phải nghĩ về những thứ vụn vặt nữa. Cô không cần phải thấy nhói đau đâu đó bên trong khi mà cô đã biết chính xác nguyên nhân gây ra nó.


Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Shiho rút điện thoại ra xem, là Kudo Shinichi.


"Tớ còn ba tiết nữa, cậu cũng còn một môn phải không? Đợi cậu ở cổng trường nhé. Kudo Shinichi."


Dường như cánh môi cô mím lại, rất nhẹ thôi, Shiho im lặng nhìn màn hình điện thoại một lúc rồi nhắn nhanh một dòng tin ngắn gọn.


"Sau giờ học tôi có hẹn. Miyano Shiho."


Tắt chuông, Shiho cất điện thoại vào cặp cũng vừa đúng lúc giáo sư lên giảng đường. Ngồi vào chỗ, cô mở sách, tập trung vào bài giảng của giáo sư và những hàng chữ dày đặc trong cuốn giáo trình. Phải rồi, cứ giữ như vậy đi.


Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, bên ngoài nắng cũng đã nhạt nhiều. Ai cũng có vẻ vội vàng, họ nhanh chóng thu xếp để có thể trở về sớm nhất. Bạn bè, gia đình, những dự định sau giờ học, mỗi người với một lí do khác nhau đang chờ đợi, ngay cả giáo sư cũng vậy. Chậm rãi xếp sách bút vào cặp, Shiho chẳng có lí do gì để phải vội vã. Chẳng mấy chốc, phòng học chỉ còn lại hai người. Akira Akira khoác chiếc balo bằng vải dù màu xám lên vai trái, bước đến bên bàn cô.


- Được rồi Miyano-san, địa điểm tùy em chọn.


- Ngay ngoài cổng trường có một quán cà phê mèo nhỏ, tôi chưa vào đó bao giờ, chọn quán đó đi.


Ngồi bên tách cà phê đen nóng, Shiho mỉm cười ngắm con mèo mập ú màu trắng đang nằm cuộn tròn trên đùi mình. Đưa tay xoa nhẹ đầu con mèo lười biếng, Shiho không hề hay biết rằng phía đối diện, Akira Akira lặng lẽ thu trọn nụ cười dịu dàng hiếm hoi của cô vào trong đôi mắt, lưu giữ cẩn thận vào ngăn tủ kí ức thanh xuân quí giá của mình.


- Miyano-san, cả một buổi chiều em không uống nước, lại leo thang bộ năm tầng lầu, lí do đột nhiên không khát nữa của em đứng ở dưới tán cây phía bên kia sân trường phải không?


- Anh quan tâm nhiều chuyện quá rồi đấy.


Nhún vai, Akira cầm cốc cà phê sữa đá lên hút một ngụm lớn. Shiho dời mắt khỏi con mèo, nhìn lên anh chàng kì lạ. Cô nhướng mày, chẳng trách nhân viên phục vụ nhầm đồ uống của hai người. Đã gọi cà phê sữa đá lại còn yêu cầu thêm ống hút, đi kèm với một tách đen nóng thì không nhầm mới lạ.


Đặt hai đĩa bánh ngọt xuống bàn Shiho đang ngồi, anh chàng phục vụ tươi cười:


- Bánh của quý khách đây. Chúc quý khách ngon miệng.


- Tôi không gọi bánh ngọt.


- Là anh gọi đấy.


Akira gật đầu với anh chàng phục vụ, rồi đẩy đĩa bánh lại gần phía Shiho hơn. Miếng bánh phủ kem chanh leo tươi mát.


- Em thử đi, bánh ngọt thật sự rất hợp với cà phê. Đắng và ngọt, một sự kết hợp thú vị, em có nghĩ vậy không?


Cầm chiếc dĩa nhỏ xắn một miếng bánh sô-cô-la, Akira ăn ngon lành. Anh chàng này có gì đó rất đặc biệt, Shiho cảm thấy như vậy. Luôn tỏ ra vui vẻ, luôn tươi cười và đủ quan tâm đến người khác. Đôi lúc, lại rất tùy hứng. Nhưng vì sao nhỉ, khi nhìn vào con người này, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.


Nhìn Shiho, Akira bật cười. Rút một tờ khăn giấy, anh vươn người ra phía trước, nhẹ nhàng lau đi vết kem dính trên khóe môi cô. Hơi giật mình, Shiho nhận ra mình đã quá lơ đãng khi nghĩ về người con trai trước mặt. Nháy mắt, Akira cười cười:


- Trên mặt anh cũng dính kem hả? Em đã nhìn thẳng vào anh nhiều hơn năm giây đồng hồ, với em mà nói thì đó là một ánh nhìn đáng ghi nhận đấy, Shiho-san.


Cúi xuống nhìn con mèo uể oải vươn dài người trên đùi mình, Shiho nâng nhẹ khóe môi, ừ, đúng là bánh ngọt rất hợp với cà phê.


Sau một tách cà phê và một miếng bánh ngọt, Akira Akira ngỏ lời muốn đưa Shiho về nhà, nhưng cô không đồng ý. Nhìn ráng chiều vàng rực, Shiho mỉm cười, hóa ra buổi chiều này cũng không quá tệ. Ít ra thì Akira cũng khá dễ thương.


- Tiến sĩ, cháu nghĩ bác nên cất hộp bơ lạc đó lại vào tủ lạnh.


Tiến sĩ Agasa giật mình quay lại, vội vã đến mức chút nữa đánh rơi hộp bơ lạc trên tay xuống sàn bếp. Ông cười xuề xòa, với tay lấy nắp hộp đóng lại, rồi len lén nhìn cô cháu gái trong khi luyến tiếc cất chiếc hộp tỏa mùi thơm béo ngậy vào tủ lạnh.


- Và cả chỗ bánh mì nướng kia nữa, chúng ta đã thống nhất từ tuần trước rồi, bác sẽ ăn salad vào bữa tối, không carbonhydrate...


Tiến sĩ vội đưa hai tay ra xua xua.


- Không phải ta, là Shinichi, thằng bé sang đây đợi cháu rồi tiện làm chút bánh mì nướng, thật sự không phải ta mà, Shiho. Chỉ là...


- Chỉ là hắn lỡ làm nhiều quá và bác thì không muốn lãng phí đồ ăn phải không? Hai người nghĩ móc ngoặc với nhau thì qua mặt cháu được hả.


- Ha ha...


Cười trừ vài tiếng, tiến sĩ Agasa chợt nhớ ra điều gì, ông nhìn Shiho và hỏi:


- Phải rồi Shiho, chiều nay lúc bác gặp Shinichi từ trường về, thằng bé nói cháu có hẹn nên không về cùng nó được. Bạn mới thế nào, Shiho?


- Mấy lát bánh mì nướng đã có thể mua chuộc được bác, lời cho hắn quá rồi.


Vờ như không để ý đến ông bác đang giật mình tanh tách phía sau, Shiho mở tủ lạnh lấy bịch sữa không đường.


- Akira cũng khá dễ mến, ít ra thì anh ta tốt hơn ấn tượng ban đầu của cháu.


***


Hakuba thong thả bước trên con đường rợp bóng cây dưới nắng nhẹ buổi chiều. Anh vừa kết thúc tiết học cuối trong ngày. Bình thường anh sẽ lái con xe yêu quí của mình nhanh chóng trở về khu căn hộ, tuy nhiên hôm nay anh lựa chọn dạo bộ. Bước ra khỏi cổng trường đại học Tokyo, Hakuba rẽ phải.


Rảo bước trên con đường tấp nập, anh nhếch miệng cười, đôi lúc thế này cũng thú vị đó chứ. Không quan tâm điểm đến, không cần biết con đường này dẫn đến đâu, anh cứ thế bước đi giữa những con người xa lạ. Cánh cửa kính bên đường chợt mở, một con mèo lao vụt ra. Hakuba giật mình, anh nhìn xống con mèo dừng lại ven đường, cười nhẹ rồi bế nó lên. Nhìn lên bên trên cánh cửa kình, tấm biển hiệu đơn giản với ba chữ "Cà phê Mèo" in vào đôi mắt.


Đẩy cửa bước vào, Hakuba trao con mèo cho cô nhân viên đang hoảng hốt tìm con vật tinh nghịch. Rồi, ánh mắt anh bắt gặp mái tóc màu nâu đỏ phía bàn bên trong. Cô gái ấy, gì nhỉ, Miyano Shiho?


Xoa xoa đầu con mèo, Hakuba cười với cô nhân viên trẻ.


- Đừng để nó rời khỏi tầm mắt nhé, những thứ đáng yêu bé nhỏ rời ra là đi mất đấy.


Nhìn qua phía cô gái đang nhẹ nhàng gãi cằm một con mèo mập ú, dưới ánh nắng chiều, mái tóc nâu đỏ ánh lên ấm áp.


Hừm.


Grey

Comment