ACTION 3

Một hôm, tôi đang đi từ phòng thực nghiệm ra, tuy bước vào thang máy nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ đến kết quả thực nghiệm bất ngờ , hoàn toàn không để ý mọi người hay sự vật xung quanh, cho đến khi có một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đứng cạnh.


Dù không nhìn cũng biết anh ta là ai , nhưng tôi vẫn không nhịn được mà liếc anh ta một cái.


Anh ta đang nói chuyện với người nào đó , thảo luận tình hình xúc tiến hợp tác hạng mục công trình , trong câu chuyện của họ còn nhắc đến cả kiến thức khoa học , giáo dục , sản xuất , vậy mà anh ta vẫn tỏ ra rất ung dung , bình thản.


Một người không liên quan như tôi đành phải tìm một chỗ dựa lưng và tiếp tục đứng ngẩn ra đó .


Thang máy dừng ở tầng sáu , tôi vội vàng bước ra , rồi bỗng nhớ vừa nãy do không tập trung nên tôi đâu có bấm nút tầng sáu , mà lúc nãy người bước ra cũng chỉ có mình tôi.


Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông .


Tôi lật tung tất cả các túi , cuối cùng cũng tìm được điện thoại , trên màn hình hiển thị tin nhắn của "Kẻ phiền phức".


Kẻ phiền phức : "Đây là lần thứ maasyem đi thang máy quên bấm số tầng rồi?"


Tôi: "Em không nhớ nữa!"


Kẻ phiền phức : "Người ngốc giống như em mà kẻ nào lấy phải thì chắc chắn kiếp trước gây nghiệp chướng quá nhiều."


Tôi hít thở sâu, tiếp tục hít thở sâu một cái nữa , sau đó mới cười đáp lại: "Chu đáo giống như anh mà phụ nữ nào lấy được , chắc chắn kiếp trước tích đức rất nhiều ."


Kẻ phiền phức : "Biết thế là tốt rồi."


Tôi : " Vậy em nên cảm ơn đại ân đại đức của anh đã bấm thang máy giúp em thế nào đây?"


Kẻ phiền phức : "Tối về nhà xả nước nóng , đợi anh..."


Tôi nghe câu lấp lửng đó chỉ biết đưa tay che mặt. "Đồ đáng ghét!"

Comment