ACTION 2

Mùa hè năm 2006, tôi hoàn toàn không nhớ buổi sáng sớm hôm ấy là ngày nào nữa . Tôi đang nằm trong chăn mơ giấc mơ đẹp thì nghe tiếng mẹ lải nhải bên tai : "Tâm Tâm , con đã hai mươi sáu tuổi rồi đấy , định lúc nào mới kết hôn hả?Con nhìn cái X bàng tuổi con xem, con của nó đã lớn tướng rồi, lại còn cái Y , nó ít hơn con ba tuổi mà hai hôm nữa là lấy chồng rồi đấy, con để tâm một chút có được không?"


Tôi thấm huần sâu sắc lời mẹ dạy , thế nên với tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Kẻ phiền phức .


Nghe giọng ngái ngủ của Kẻ phiền phức , tôi đoán hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông của tôi nên mới hỏi một câu cụt lủn : "Có chuyện gì thế?"


Tôi cũng đang buồn ngủ , thế nên đi thẳng vào vấn đề : "Anh định khi nào kết hôn với em?"


"...Chưa nghĩ đến!"


"Giờ thì nghĩ đi!"


"..."


Rất lâu không thấy động tĩnh gì , tôi nghĩ hắn đã ngủ rồi , đang định dập máy ngủ tiếp thì đột nhiên hắn lên tiếng , giọng trong vắt như nước : "Đợi lấy bằng thạc sĩ xong đã nhé!"


"Được."


Đặt điện thoại xuống , tôi nói với mẹ rằng khi nào lấy bằng thạc sĩ xong thì kết hôn.


Mẹ tôi lập tức gọi điện thông báo cho tất cả mọi người , còn tôi lại trùm chăn ngủ tiếp.


Tỉnh dậy , đầu óc minh mẫn hơn , tôi bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng : Thế là nghi thức cầu hôn thần thánh của tôi tiêu mất rồi!


Hoa tươi , ánh nến lung linh, cơm Tây , nhẫn cầu hôn , lại còn cả động tác quỳ một chân... cũng tiêu mất rồi????


Đúng là mọi thứ chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình !



Comment