ACTION 3

Tỏ tình là tôi , cầu hôn cũng là tôi , chính lúc tôi nghĩ việc kết hôn chắc cũng do tôi nói ra trước thì một bất ngờ bỗng xảy ra , đột ngột đến nỗi tôi chưa kịp đánh răng , rửa mặt .


Đó là năm 2007 , nhưng tôi hoàn toàn không nhớ gì về ngày tháng.


Sáng tỉnh dậy , tôi ngáp ngắn ngáp dài bước vào nhà vệ sinh.


Kẻ phiền phức vừa lóng ngóng thông tắc ống dẫn nước , vừa càu nhàu kêu tóc tôi rụng nhiều quá, hắn còn cảnh cáo từ nay không được thức đêm viết tiểu thuyết nữa,đến mười giờ là phải đi ngủ , phải giữ gìn sức khỏe vì hắn, để còn hầu hạ hắn đến lúc già và cả đến lúc chết.


Nhằm hóa giải cục diện căng thẳng như đang trên chiến trường , tôi nói với chất giọng đầy ngôn tình , buồn rầu chỉ vào hắn hỏi : "Anh ghét em rồi phải không? Anh không cần em nữa đúng không?"


Kẻ phiền phức vĩnh viễn không có kiểu dịu dàng như nước giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình , ngược lại liếc tôi với vẻ lạnh lùng: "Mang thùng rác lại đây."


Tôi tiếp tục diễn: "Chắc chắn anh không cần tôi nữa , không muốn lấy tôi nữa! Nếu không cần tôi thì hãy nói sớm ra đi , phía sau tôi còn có một đống hàng dự bị đang đợi tôi đấy , mà trong số đó có vài người tôi cũng thấy rất được, đang buồn vì không có cơ hội tìm hiểu đây..."


Kẻ phiền phức lập tức lên tiếng chặn họng : "Đi thay quần áo, chúng ta đến Ban Quản lý Hộ khẩu của trường."


"Để làm gì?"


"Lấy hộ khẩu , đi lấy giấy chứng nhận ở Cục Dân chính."


"Ặc..." Vừa nãy tôi nói đến đâu rồi nhỉ ?


"Nghe nói hôm nay tốt ngày, thích hợp cho việc lấy vợ gả chồng , không thích hợp cho việc khác." Hắn nói.


"Thật à?! Vậy không cần thay quần áo , chúng ta đi nhé !"


"Rửa mặt trước đi đã!"


"Ặc..."


Suýt chút nữa thì tôi quên mất!

Comment