Chương 5: Đính hôn

Bạch Thất nhìn nhìn nhẫn của cô, cũng thấy trên tay mình một chiếc giống như vậy liền nói : "Trừ bỏ nhẫn đính hôn còn có gì nữa?"


Hóa ra đây là nhẫn đính hôn, còn hôm qua là lễ đính hôn của anh và cô.


Sắc mặt của Đường Nhược có chút trắng, cô thống khổ nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại : " tôi không nhớ được gì, tôi chỉ nhớ rõ là không biết bị ai đút cho thuốc gì đó, sau đó liền mơ mơ màng màng đứng lên vũ đài rồi lại bị người ta đỡ để cùng anh trao đổi nhẫn, cuối cùng tôi với anh đến nơi đây, ngoại trừ mấy cái đó ra tôi cái gì cũng không nhớ rõ."


Bạch Thất kì lạ nhìn cô : "Ý của cô là, cô ngủ một giấc dậy liền bị mất trí nhớ?"


"Hình như vậy...." Đường Nhược gật gật đầu, không tìm được lý do hợp lý nhất thì phải liều chết nói rằng mình bị mất trí nhớ. Thật ra chính mình đúng là không có một chút trí nhớ nào mà Q.Q


Bạch Thất "ha ha" hai cái, lơ đãng nhìn cô rồi nói: " Hóa ra một người sau khi bị mất trí nhớ tính cách lại thay đổi nhiều như vậy"


Đường Nhược cũng "Ha ha" hai cái : "Tôi trước kia là người như thế nào?"


Bạch Thất : " Người gặp người ghét, nhìn thấy cô là muốn đánh"


Đường Nhược: "....." Quả nhiên cô là đồ ngốc, thấy hắn đào hố còn tự mình nhảy vảo, xứng đáng bị anh ta cười nhạo.


Đường Nhược lắc lắc tay trái, làm cho cái nhẫn nhìn thấy rõ rồi hỏi: " Anh đã ghét tôi như vậy, vì sao còn yêu tôi đến bao dung tất cả nên muốn cùng tôi sớm kết hôn?"


Bạch Thất cười cười: "Ừ, ông ngoại cô đáp ứng chuyển 20% cổ phần của công ty cho tôi sau khi tôi đính hôn với cô."


Đường Nhược: "...." Mẹ kiếp, hóa ra cô gả cho một thằng trai bao!


Nhưng mà.... Đây không phải là một thế giới không khoa học sao? Tại sao lại có công ty, có nhà máy, có thể "bình thường" và "khoa học" để phát triển công ty rồi sau đó lại phân cổ phần chứ?


Phát triển công ty, ngẫu nhiên đánh cương thi sau đó ở phía dưới công ty có một đống cương thi thi thể?


A, hóa ra thế giới này lại kỳ diệu như vậy!


Bạch Thất thấy cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mặt nhăn thành một đống liền lấy tay quơ trước mặt cô rồi hỏi: " hiện tại cô nói cho tôi biết trong không gian của cô lớn như nào, thời gian ở không gian chuyển động như nào?"


Đường Nhược yên lặng cúi đầu, biết rằng hôm nay sẽ chốn không thoát vì thế xấu hổ nói : " tôi không cái gì gọi là không gian dị năng, cũng không biết vì sao vali lại biến mất, đây là lần đầu tiên tôi thấy việc này"


Bạch Thất nở nụ cười, anh cũng đoán được cô không biết sử dụng, nếu không thì việc quan trọng cần phải giữ bí mật như vậy mà cô lại nói ra với anh : " Cô không phải mất trí nhớ sao, vì sao lại biết đây là lần đầu tiên nhìn thấy việc này?"


Đường Nhược cúi đầu, mắt nhìn mũi, không trả lời cái gì. đối diện với một người luôn nói lời khách sáo thì im lặng mới là cách tốt nhất.


Bạch Thất không cùng cô so đo liền nói : "Cô nhắm mắt lại, cảm thụ xem cái vali ở chỗ nào? Không gian dị năng có nghĩa là cô có một cái không gian trong suy nghĩ có thể để đồ, hiện tại, cô nghĩ xem không gian của cô to như nào."


Đường Nhược trông anh không giống như là đang đùa. Ngay từ đầu cho đến bây giờ cũng hiểu rằng thế giới này không khoa học. Vì thế liền nhắm mắt lại và tìm cái vali màu đỏ .


Khi nhắm mắt lông mi cô thật dài, hơi run run, giống như có một chiếc lông chim cọ qua lòng Bạch Thất khiến anh có chút muốn động vào.


Bạch Thất ho một tiếng, thu tay,  kéo dãn khoảng cách với cô.


Mẹ kiếp, chẳng lẽ ở mạt thế chưa thấy nữ nhân, giờ nhìn thấy ánh mắt của cô ấy sạch sẽ lại có một tia ý tưởng?


Bạch Thất vừa lùi ra một tí thì Đường Nhược mở mắt ra, có chút hưng phấn nắm lấy cánh tay của anh: " Tôi đã cảm nhận được, cái vali ở trong kho hàng"


Bạch Thất: "..." Cô bỏ tay ra đã rồi nói tiếp!!!


Bạch Thất: " Kho hàng đó to như nào?"


Đường Nhược nghĩ một chút: "So với phòng này lớn hơn nhiều"


Bạch Thất có chút kinh ngạc, anh nhìn xung quanh một chút; một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh  cộng lại cũng tầm một trăm mét vuông " To hơn phòng này ư?"


Đường Nhược gật đầu.


Bạch Thất: " Có thể cho chiếc vali ra không?"


Đường Nhược chìa tay ra trước: " Vali đi ra!". Chiếc vali liền hiện ra


Bạch Thất: "..."


Đường Nhược: "..."


Bạch Thất: " Tiếp theo chúng ta cùng tính thời gian trôi trong không gian"


Đường Nhược không hiểu liền hỏi lại: " Đo như nào?". 


Bạch Thất nhìn chăm chằm cái tay của Đường Nhược đang nắm lấy cánh anh.


Đến lúc bày Đường Nhược mới phát hiện, do mình quá ngạc nhiên khi biết có dị năng mà nắm chặt lấy tay người ta, suýt nữa thì úp sấp lên đấy. " Xin lỗi" nói xong lập tức buông tay ra.


Bạch Thất đi đến toilet, bây giờ mới là ngày đầu tiên của tận thế vì vậy cho nên điện nước vẫn còn, anh lấy một ly nước nóng rồi bảo Đường Nhược mang vào không gian " Đợi qua một tiếng thì lấy ra"


 Đường Nhược gật đầu làm theo.


Lúc này trang web và các diễn đàn vẫn đang hoạt động, điện nước vẫn chưa xảy ra vấn đề gì. Bạch Thất đi ra mở tivi.Tất cả các tiết mục trên đều bị tạm dừng, hầu hết tất cả các kênh đang chiếu cùng một tin tức. Một người dẫn chương trình xinh đẹp đang không ngừng khuyên bảo mọi người mua nhiều lương thực,cố gắng giảm đi ra ngoài để tránh bị lây bệnh, các bác sĩ trong và ngoài nước đối với loại bệnh mới này vô cùng coi trọng, vắc-xin phòng bệnh đang được nghiên cứu mong người dân không cần lo lắng, thời kỳ nguy hiểm rất nhanh sẽ vượt qua...


Đường Nhược nhíu mày xem tin tức được lặp đi lặp lại này. Ngay sau đó cô thấy Bạch Thất đang ngồi lướt xem tin tức trên điện thoại. Internet là nơi có đầy đủ các tin tức nhất, để có thể hiểu biết thế giới này thì thông qua internet là nhanh nhất. Đường Nhược tìm túi xách của chủ nhân cũ lưu lại để lấy điện thoại. Nhưng mà khi thấy phải nhập mã Đường Nhược liền hóa đá.


Vì cái gì điện thoại có thể mở bằng vân tay lại không dùng? Tại sao lại sử dụng mật mã????


Đường Nhược thử hết tất cả các số mà cô có thể nghĩ ra nhưng vẫn không thể mở ra, đành 'Haha' hai tiếng rồi đi gần đến bên người Bạch Thất, thân thiết hỏi: " Trên mạng đang nói gì vậy?"


Bạch Thất ngẩng đầu lên, thấy cô vẫn chưa mở được điện thoại, cười rồi thản nhiên nói: " Tất cả mọi người đều đang nói tận thế đến"


Hóa ra mình xuyên đến tận thế. Đường Nhược gật gật đầu, chợt nhận ra " Cho nên hiện tại mới là ngày đầu tiên của tận thế?'


Bạch Thất: " Có thể nói như vậy"


Mặt của Đường Nhược đen lại. Hóa ra vừa rồi mình biểu hiện ra không hề ngu ngốc hay quê mùa mới là hành vi cực kì quê mùa và ngu ngốc. Nếu như sớm biết hôm nay mới là ngày đầu tiên của mạt thế thì cô không vần phải tỏ ra trấn định làm gì cả, phản ứng sợ hãi mới là đúng.


Đợi chút...


Đường Nhược kì dị nhìn Bạch Thất: " Nếu đây là ngày đầu tiên của tận thế thì vì sao anh có thể biết 'không gian dị năng' tồn tại....." Còn có biểu hiện lạnh nhạt  vừa rồi của anh ta khi nhìn xuống bên dưới giống như đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.

Comment