Chương 1: lần đầu gặp:

Đường Nhược cảm thấy mình đang mơ một giấc mộng rất chân thực, tuy rằng gần đây, thời gian cô ngủ càng ngày càng dài, nhưng lại chưa từng có một giấc mơ chân thật tới vậy.


Trong mộng, cô mặc một bộ lễ phục đuôi dài, bị ai đó đặt nằm chiếc ghế sofa, sau đó một đám người vây quanh cô nói gì đó.


"Mẹ, thuốc này không có tác dụng phụ chứ? Cô ấy vừa rồi hít thở khó khăn, đến giờ vẫn chưa tỉnh, không phải là chết rồi chứ?"


" Đây là thuốc mê, không có vấn đề, vừa rồi con đỡ nó không phải vẫn ổn sao, tí nữa đưa nó lên tầng, rồi nói là nó uống say, lần này không thể để xảy ra sai lầm"


" Nhanh nhanh, sắp tới lúc rồi, chạy nhanh đỡ nó ra ngoài, Phỉ Phỉ đỡ em gái ngươi đi..."


Đường Nhược cảm thấy mình không thể điều khiển bản thân,hoàn toàn phải dựa vào người khác đỡ để đứng thẳng, ra cửa, lên khán đài...


Trên khán đài thật chói mắt, nơi nào cũng thấy hoa tươi với ngọn đèn, trên màn hình hình như còn đang chiếu cái gì đó, chính là cô mơ mơ màng màng, thấy không rõ lắm. Cũng không rõ người trước mắt là ai, đang làm gì với mình.


Làm khó cho cô, sống hai mươi năm, một khi bị bệnh là bị rất nặng, nhưng gần đây phải làm các loại hóa trị nên thật lâu cô chưa gặp qua cảnh tượng lớn như vậy, Đường Nhược nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng về đám cưới của mình.


Hồi nhỏ cha mẹ ly dị, mẹ xuất ngoại, bố lấy vợ mới, khi phát hiện bệnh bạch cầu lúc cô mới hai mươi tuổi, chỉ có một mình cô chống chọi với bệnh tật. Hiện tại hồi quang phản chiếu, có một giấc mộng chân thật khi kết hôn, cũng coi như giải quyết xong tiếc nuối cuối cùng, thử hỏi có người con gái nào không nghĩ tới được mặc áo cưới và có một đám cưới hoành tráng.


Cho dù đây chỉ là trong mơ, mà chú rể là ai đều không biết.


Xuống đài, Đường Nhược lại mơ màng nghe thấy chút thanh âm.


"Không thể tưởng tượng được lần này lại trót lọt"


"Tôi nói này, Bạch Thất rất kỳ quái, trông như bị sốt rất cao, vừa rồi tôi đem tay Đường Nhược đặt vào tay Bạch Thất thấy tay hắn nóng bỏng."


"Vậy sao, tôi cũng thấy kì quái, hình như Bạch Ngạn cũng được người khác đỡ đi..."


Bạch Thất có tên thật là Bạch Ngạn, ở nhà họ Bạch đứng thứ bảy, cho nên mọi người đều thuận miệng gọi anh ta là Bạch Thất.


Đường Nhược nhắm mắt lại ngủ. Cô thật sự quá mệt, chưa từng cảm thấy thân thể mình mệt mỏi như vậy.


Lúc nhắm mắt lại,cô nghĩ, lần này đến có lẽ là tử vong.


Dù sao gần đây bác sĩ Trần không có xạ trị cho cô, cả y tá cũng nhìn cô bằng ánh mắt thương xót.


Tuy rằng Đường Nhược không cảm thấy mình đáng thương nhưng trong bệnh viện cả bác sĩ cùng y tá đều cảm thấy cô gái không có cha mẹ chăm sóc, lại còn mắc bệnh nan y, rất đáng để mọi người đồng tình.


Khó tránh khỏi người trong bệnh viện đều sẽ quan tâm.


Lúc Đường Nhược ngủ, mọi người đỡ cô vào phòng tổng thống của khách sạn.


Bạch Thất đang sốt cao cũng được người ta đỡ vào.


Để hai người nằm trên cùng một chiếc giường xong, hai bên khách sáo chào hỏi rồi cùng đi ra ngoài.


Hôm nay là ngày đại hỉ, đối với đôi vợ chồng mới cưới tự nhiên sẽ không ai quấy rầy.


Hai người nằm trên giường ngủ mơ màng, nhưng cả hai đều cảm thấy mặc lễ phục đi ngủ không thoải mái, nên bắt đầu tự cởi quần áo rồi đi ngủ tiếp.


Bạch Thất mơ màng. Hắn nhớ mình đã quá mệt trong lúc lẩn trốn tang thi triều cùng đồng đội. Cuối cùng đội ngũ của hắn đã trốn tại một căn phòng nhỏ hẹp và đã hết dị năng. Đến lúc hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi liền mơ thấy cảnh tượng kì quái từ ba năm trước.


Sở dĩ nói kì quái là vì hắn nhớ được, ba năm trước hắn chưa từng cùng con gái nhà họ Đường đính hôn. Nhưng trong giấc mơ này người kia lại ngoan ngoãn cùng mình làm lễ đính hôn?


Bạch Thất thật sự rất mệt, chỉ một lúc sau lại ngủ say.


Thời gian trôi qua,đến lúc mặt trời lên cao.


"A-------------"


Tiếng hét hoảng sợ chói tai đánh vỡ sáng sớm yên tĩnh, Đường Nhược nhíu mày, thanh âm kia cách khá xa nhưng lại làm cô tỉnh. Liên tiếp các tiếng hét chói tai vang lên rất nhanh.


Vì sao lại ầm ý như vậy? chẳng lẽ trong bệnh viện xảy ra chuyện gì? Đường Nhược mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt cô là chiếc gối màu da. Bệnh viện thay đổi gối? Vươn tay ra sờ, nháy mắt Đường Nhược ngồi vụt dậy.


Mẹ kiếp, chắc cô chưa tỉnh ngủ.


Đây rõ ràng không phải là gối mà là ngực của một người đàn ông, cô còn đụng đến cơ bụng của người đàn ông đó!!!!!


Gặp quỷ, chính mình lại có thể nằm chung với một người đàn ông khỏa thân trên một cái giường !!!!


Bệnh viện thiếu giường bệnh tới nỗi để cả nam và nữ nằm trên một cái giường sao?!!


Nhưng đến lúc nhìn đến tay của mình, Đường Nhược lại chân chính giật mình.


Trắng nõn, thon dài, mịn mà như ngọc.


Tuy rằng tay mình cũng trắng nõn, nhưng đây hoàn toàn không phải tay của mình!


Tay của cô do mỗi ngày phải truyền dịch nên đầy lỗ kim và tím bầm. Làm sao có thể hoàn toàn không có gì như này.


Lúc Đường Nhược ngồi dậy thì Bạch Thất cũng tỉnh, hắn mở hai mắt liền nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn muốn khóc của Đường Nhược.


Hai mắt nhìn nhau.


Đường Nhược: "..........."


Bạch Thất: "............."


"A----------" "Cứu mạng------------" tiếng hét bên ngoài đánh vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.


Ánh mắt Bạch Thất trầm xuống, đầu tiên mặc kệ vì sao khi tỉnh lại liền ở trong khách sạn, nằm bên cạnh là một cô gái. Nhưng hiện tại, hoàn cảnh bên ngoài đủ chứng minh nơi này không an toàn.


Nhanh chóng đứng dậy, Bạch Thất chạy đến mắt mèo rồi nhìn ra bên ngoài.


Bên ngoài, một con tang thi đang cắn cổ phục vụ phòng. Anh ta lấy tay đẩy đầu tang thi ra rồi đạp nó một cái, tang thi lại có thể bị đá văng. Sau đó anh ta liền chạy trốn.


Tang thi bị đạp bay ra lại có thể vặn vẹo đứng thẳng rồi thong thả đuổi theo người nọ.


Bạch Thất nhíu mày. Vì sao vừa ngủ dậy, mình ở chỗ quái dị nào mà năng lực của tang thi bị yếu đi? Còn giống như là tang thi bình thường chưa tiến hóa.


Chưa tiến hóa....


Bạch Thất nhíu mày càng sâu, hắn từ mắt mèo đi nhanh tới cửa sổ, kéo rèm ra.


Sau đó, cảnh tượng ngoài cửa sổ thật khủng khiếp.


Dưới sân trở thành một mặt trận chiến đấu, bất chợt có tang thi cắn người, tiếng kêu sợ hãi ở khắp nơi, cũng có người cầm gậy gộc đánh tang thi.


Kiến trúc còn bảo tồn, cảnh tượng đánh tang thi không hề giống sau mạt thế 3 năm mà giống như mạt thế mới đầu.


Nhân loại chưa có dị năng, tang thi cũng chưa tiến hóa, tất cả đều là mới bắt đầu. 

Comment