Chương 4 không gian

Đường Nhược nhìn anh talật xem chứng minh thư, trông như đã chuẩn bị xong, cô thật cẩn thận hỏi " Anh tính cứ như vậy đi ra ngoài?"


thật sự không cần mang thứ gì sao? cảm giác không hề an toàn, đi ra ngoài đây à muốn bị cắn chết à....


Bạch Thất đi quanh phòng tìm kiếm vũ khí, nhìn xung quanh, thấy Đường Nhược luôn luôn đi theo sau lưng, cũng không nói thêm gì, lại quay đầu đi.


Đường Nhược vẫn là nhắm mắt đi theo đuôi anh.


Sau đó Bạch Thất nhìn thấy ở đầu giường có hai chiếc đèn ngủ, thân đèn đều được làm từ kim loại. Anh bước qua, cầm đèn đặt xuống dưới đất vặn hết bóng đèn, chụp đèn ra rồi vung vẩy một chút , cảm thấy  coi như tiện tay. Anh quay người lại liền thấy Đường Nhược đứng sau lưng mình, nhíu nhíu mày  rồi đưa thân đèn cho cô và nói " Cầm"


Đây có nghĩa là cô cũng được đi theo ư? Đường Nhược trong lòng vui vẻ, nhanh chóng cầm lấy thân đèn, im lặng đứng xem Bạch Thất phá chiếc đèn khác. ĐƯờng Nhược hỏi " chúng ta, chúng ta không cần đem theo đồ ăn cùng quần áo sao?" Cô tuy rằng phản ứng chậm một chút, có đôi khi hơi ngu ngơ, nhưng cũng không phải phải là đồ ngốc, cũng biết hiện tại xã hội hỗn loạn nên nước, đồ ăn cùng quần áo đều là cần thiết


Bạch Thất nhìn cô một cái, thấy cô không không khóc, có chút kinh ngạc, nhớ lại đời trước mình đã ở trên thuyền thức tỉnh dị năng nhưng khi mới thấy cảnh máu me như thế này cũng không thể nhanh như vậy thu hồi kinh ngạc cùng sợ hãi.


Bạch Thất thu hồi ánh mắt, dùng ga giường cột chặt thân đèn , làm cho mình càng thêm thuận tay rồi nói " chúng ta không có rảnh tay để mang theo, có thể bảo mệnh là tốt rồi, còn sống thì các thứ khác có thể kiếm về"


Đường Nhược gật đầu, nhìn chiếc vali màu đỏ dưới chân có chút không tha, chiếc vali này thật ớn, bên trong có rất nhiều quần áo đắt tiền còn có cả túi xách cùng mấy đôi giày, thậm chí còn có một cái ô rất là đẹp.


Cô thấy Bạch Thất đang đi giày, cũng chọn một đôi dép lê đi vào. Nhìn thấy nhiều thứ vứt bỏ lại liền đau lòng, cảm thán một câu " nếu có thể mang theo cái vali này thật tốt.." Sau đó chiếc vali đỏ liền biến mất.


Đường Nhược "..."


Bạch Thất "..."


So với Đường Nhược trợn mắt há há mồm, thì Bạch Thất đã từng sống tại mạt thế ba năm trấn định hơn rất nhiều  " Cô thức tỉnh không gian dị năng?"


( không gian dị năng là có thể đưa đồ vật vào không gian khác, có thể coi như là kho chứa đồ di động)


Nhưng anh nhớ rõ ràng là kiếp trước khi gặp cô tại căn cứ là không có dị năng. Nếu có thì cô tại căn cứ cũng không phải sống trong cảnh nghèo túng.


Sau đó Bạch Thất cũng tự mình cảm thụ dị năng, nhưng phát hiện chính mình hiện tại không có dị năng. Kiếp trước dị năng của Bạch Thất là phóng băng, lúc thức tỉnh dị năng là ở trên du thuyền. Khi đó anh bị sốt cao ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh dậy anh phát hiện mình có thể phóng bông tuyết qua đầu ngón tay. lúc phát hiện dị năng anh vô cùng hưng phấn, tính toán sử dụng dị năng này như thế nào thì phát hiện thế giới đã biến dạng, mà cũng có rất nhiều người có được dị năng.


Đường Nhược hoàn toàn không hiểu, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi vì trong đầu cô thoáng hiện lên ' nhìn anh ta phản ứng lạnh nhạt như vậy, đây là một thế giới không khoa học, nên có lẽ trước cô cũng có nhiều người khác có năng lực đặc thù. Cô trăm ngàn lần không thể tỏ ra rất ngu ngốc, rất thiếu hiểu biết để anh ta nhìn ra cô là đồ giả!!!!' Vì thế cô quyết định dùng " haha... " để trả lời vấn đề này =))))


 Cô có phải xuyên đến thế giới kì diệu không?


Trái tim nhỏ bé hoàn toàn không tiếp thụ được ....


Ai có thể lấy sách trời đến xem ....


 Làm hai mươi mấy năm người phàm, cô hoàn toàn không hiểu chuyện thần tiên này ....


Bạch Thất nhìn nàng từ vẻ mặt ngu xi chuyển sang vẻ mặt ngang nhiên ta biết ta kì dị, liền cảm thấy có  chút khó hiểu liền hỏi " Không gian của cô to như nào?" 


Đường Nhược " Ha ha... chắc là không to lắm"


Bach Thất " Không to là như thế nào, có thể để bao nhiêu đồ, thời gian trong không gian trôi như thế nào so với ngoài không gian này?"


Mấy cái đó  Bạch Thất đều phải biết vì ở thời đầu của mạt thế nhát là hiện tai, không gian dị năng rất trọng yếu, bởi vì tất cả mới bắt đầu nên nếu anh có thể sử dụng không gian của cô để mang vật chất đến căn cứ là tốt nhất.


Đường Nhược : "...."


Tất cả các vấn đề trên Đường Nhược đều không thể trả lời bởi vì nàng không biêt gì cả.


Đột nhiên Bạch Thất nắm lấy Đường Nhược ấn lên tường hỏi: " Ngươi là ai?"


Đường Nhược bị dọa nhảy dựng, cô đẩy tay anh ra nhưng không được liền nói : "Anh, anh muốn làm gì." Đây là định giết người diệt khẩu?


Bạch Thất hỏi lại : " Ngươi là ai?"


Anh từ nãy tới giờ chưa từng nghe Đường Nhược gọi tên mình, còn có vừa nãy nàng nhìn thây tang thi xong mới đầu sợ hãi nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, đây không phải là phản ứng của một người bình thường.


Tuy rằng sau khi mạt thế đến, anh với cô không có tiếp xúc nhiều lắm nhưng so với mấy lần từng gặp trước đó thì cảm thấy đây không phải là tính cách của nhị tiểu thư nhà họ Đường.


Nhà họ Đường có hai cô con gái và một cậu con trai, trong đó cô con gái cả và cậu con trai là cùng một mẹ, Đường Nhược là con của một người khác. Mà cố tình Đường Nhược là con của vợ chính được cưới hỏi đàng hoàng, còn cô con gái cả và cậu con trai là con ngoài giá thú.


Giống với mọi gia đình giàu có khác, mẹ Đường Nược sau khi sinh cô ra thì buông tay nhân gian, bố cô liền lấy người khác, là bồ của ông ta và mang theo đứa con gái chung của họ, sau này lền sinh thêm cậu con trai. Mẹ kế của cô cũng là một người nhan hiểm, trước mặt mọi người coi cô như con gái ruột, chiều cô đủ thứ, chỉ cần cô nghĩ, chỉ cần cô muốn đều làm mọi cách đưa cho cô, làm cô trở nên tùy hứng, thiếu cảm giác an toàn, trở thành một người vô cùng chán ghét trước mặt bố cô cũng như mọi người thân khác.


Bạch Thất không đồng ý đính hôn cùng với Đường Nhược, tuy rằng anh mới gặp cô được mấy lần nhưng trong trí nhớ của anh cô là kẻ ương ngạnh, kiêu ngạo, tự đại , nếu không phải di ngôn cuối cùng của ông nội là muốn hoàn thành ước định trước đó thì anh khẳng định không làm lễ đính hôn với cô.


Đời trước Đường Nhược đào hôn, nghe nói cô ở đại học đã có người yêu. Mà hiện tại cô lại ngoan ngoãn hoàn thành nghi lễ đính hôn, để ý cô đến bây giơ thì cô cũng không có biểu hiện của một tiểu thư kiêu ngạo tí nào, ngược lại biểu hiện nơi nay rất là xa lạ.


Bạch Thất nghĩ, chính mình được sống lại, chẳng nhẽ Đường Nhược cũng vậy?


Nhưng mà người sau khi sống ở mạt thế còn có ánh mắt thuần khiết như vậy sao?


Đường Nhược không biết suy nghĩ của Bạch Thất lúc này , cô nghĩ nghĩ, nuốt nuốt nước miếng, trả lời : " Tôi, tôi là Đường Nhược."


Bạch Thất nói: " Vậy thì sao?"


Đường Nhược khóc không ra nước mắt, giơ tay ra, chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay. Tôi là thê tử của anh, tuy rằng tôi không biết vì sao hồ đồ liền kết hôn, nhưng mà anh cũng không thể giết thê diệt khẩu ở ngày đầu tiên tôi xuyên đến TT_TT





Comment