Chương 3: Mạt thế

(Mạt thế - thời đại cuối cùng)


Hai cái vali đã được để trong phòng quần áo từ trước, một cái màu đỏ, một cái khác màu đen, đó là đồ được chuẩn bị cho hai người từ trước. Đường Nhược không có do dự, mở luôn cái vali màu đỏ ra. Bên trong quả nhiên là có rất nhiều quần áo, bộ nào cũng trông rất xa xỉ.


Đường Nhược bới bới phát hiện tất cả đều là váy, không lưỡng lự, lập tức cầm đồ lót cùng một chiếc váy đơn giản mặc vào.


Trên tủ quần áo có gương, Đường Nhược nhìn thấy chính bản thân mình, trắng nõn, cao gầy, rất là trẻ tuổi và xinh đẹp. ĐÚng vậy, chính là trẻ tuổi hơn cô lúc ở kiếp trước.


Đường Nhược xem chiếc nhẫn trên tay khẽ nhíu mày, mặc dù không nghĩ ra nguyên chủ vì sao kết hôn sớm như vậy, nhưng là đối với cô - một người luôn luôn nằm trên giường bệnh, thân thể này đã phi thường làm cho người ta hài lòng.


Cô bước ra thì thấy Bạch Thất vẫn đang đứng ở cửa sổ xem bên ngoài. Anh thấy cô ra thì nhanh chóng chạy vào phòng quần áo.


Đường Nhược đi đến bên cửa sổ, quan sát bên dưới xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ hiện đang ở tầng 6, trên cơ bản có thể thấy rõ mọi chuyện đang xảy ra ở dưới.


Dưới lầu có mấy cỗ thi thể nằm rạp dưới đường, bên kia thì có mấy người mà trông lại không giống người đang ăn một xác chết. Một lúc sau lại có mấy chiếc oto phóng nhanh qua nghiền nát cả quái vật và vài xác chết xong rồi chạy mất.


Đường Nhược cảm thấy hiện tại mình đang bị ảo giác, nếu không thì sao có nhiều người chết ở ngoài khách sạn vậy mà không có ai quản? Vội vàng dụi dụi mắt, véo đùi, mở to mắt nhìn lại, dưới lầu vẫn là như vậy


Nhưng nhìn một cái, Đường Nhực liền ói ra. Thậm chí chạy vào toilet đều không kịp!


Hiện tại bên ngoài chính là  nhân gian địa ngục, quái vật ăn thịt người, ngừơi giết quái vật.


Đáng sợ, thế giới này hóa ra lại khủng bố như vậy!


 Bạch Thất cầm quần áo từ phòng đi ra thấy Đường Nhược như vậy, cũng chỉ lườm nhẹ một cái, lại vào toilet. Đã ba năm chưa đựơc tắm rửa, hôm nay anh nhất định phải thoải mái tắm nước ấm.


Sau khi mạt thế đến không lâu, người ta kiểm tra ra được nguồn nước bị nhiễm độc cùng phóng xạ, không thể sử dụng, tất cả thủy đều phải đặc thù xử lý mới có thể sử dụng. về sau, tắm rửa đối với những người sống ở mạt thế mà nói chính một sự xa xỉ, chỉ có những người đứng tại tầng lớp thượng lưu mới có tư cách hưởng thụ.


Đường Nhược ói đến mất sức lực, Bạch Thất mới từ toilet đi ra, quần xanh áo trắng. Anh ta nhìn Đường Nhược liếc mắt một cái rồi trở lại phòng thay quần áo thu thập này nọ. lúc anh ta ung dung lạnh nhạt ăn bánh đính hôn, Đường Nhược mới có phản ứng, chạy lại ngồi trước mặt anh "Đại ca! Bên ngoài có quái vật đang ăn thịt người....."


Bạch Thất thản nhiên "Ừ" một tiếng, tiếp tục ăn bánh ngọt.


Đường Nhược "......."


Anh ta vì sao còn nuốt trôi, anh ta không phát hiện ra cô đều ói ra mật đắng sao?! 


Đường Nhược ánh mắt sáng ngời, mỏ to miệng ra xem hắn


Bạch Thất rốt cuộc bị nhìn tới ngượng ngùng, đứng  lên, tay cầm một cái nĩa đưa qua " nếu muốn ăn thì tự cầm lấy nĩa này"


Đường Nhược "........"


Cô rõ ràng không phải muốn ăn mà.


Mỉa mai trong bụng nhưng Đường Nhược vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra cầm lấy nĩa.


Bên ngoài quái vật ăn thịt người, cô ở khách sạn ăn bánh ngọt, cảm giác rất là .........../(ㄒoㄒ)/~~




Đường Nhược khịt khịt mũi, yên lặng an ủi chính mình. Nhìn xem, người đàn ông trước mắt quản ứng lạnh nhạt như vậy, nhất định là  thế giới này vốn không khoa học như vậy, cô trăm nghìn lần không thể biểu hiện ra mình rất ngốc rất nhát gan để hắn phát hiện ra mình là giả mạo!


Cô ngoan ngoãn ăn hai miếng bánh ngọt xong ngồi dựa vào ghế, chờ Bạch Thất ra chỉ thị.


Không có biện pháp, thế giới này rất không khoa học, lại không có người cho cô một quyển sách hướng dẫn, vẫn là ôm chặt bắp đùi to là tốt nhất


Ngồi một lát, cảm giác ghê tởm  lại xông đến, Đường Nhược liền chạy đến toilet ói ra.


Ói xong, lại ngơ ngác ngồi vào chỗ cũ tiêu hóa rằng mình thật sự đã xuyên không đến thế giới khác.


Tại mạt thế bánh ngọt đã trở thành xa xỉ phẩm , Bạch Thất tự nhiên không thể lãng phí cho nên cao hơn hai mươi cm bánh ngọtliền bị Bạch Thất ăn hết sạch sẽ.


Đường Nhược "........"


một ngừơi có thể dùng tốc độ nhanh như vậy giải quyết một cái bánh ngọt to như cái chậu rửa mặt , quả nhiên là một thế giới không khoa học.


Bạch Thất ăn xong, lật xem ví tiền của mình, phát hiện giấy tờ cùng chứng minh thư vẫn còn, liền nhét vào trong balô, sau đó nhìn xung quanh tìm một thứ gì đó có thể làm vũ khí.


Sau khi mạt thế đến, tiền đã không thể mua được thứ gì. Tuy rằng math thế bắt đầu không lâu, quốc gia thành lập căn cứ chính tại thủ đô cũng có chấp nhận  dùng tiền để đổi vật chất nhưng mà có thể mua được cái gì quả thực là rất khan hiếm.


Nhưng mà hiện tại mạt thế mới bắt đầu, Bạch Thất cũng không biết thế giới này còn trật tự như trước không đành phải trước cầm tiền, chờ xách định có thể dùng hay không rồi ném đi cũng không muộn.


Kỳ thật ở mạt thế, chứng minh thư không dùng để làm gì, chính là khi quốc gia có tạo ra căn cứ chính có chọn một khu phòng ở mới xây để làm nơi ở . 


Ở mạt thế thường thường sẽ phát sinh một loại tình huống - người ra ngoài làm nhiêm vụ trải qua ngàn vạn khổ cực, thật vất vả về đến nhà,lại phát hiện nhà bị người ta chiếm, còn có khả năng đồ ăn bị người ta đoạt, vợ cũng bị chiếm, đứa nhỏ bị người ta bán............


Muốn cam đoan căn cứ cuộc sống phương pháp tốt nhất à tìm một căn nhà có hệ số an toàn cao.


Mà Bạch Thất đúng lúc có một căn nhà trong khu phòng ở mới xây mà chính phủ lựa chọn.


nơi đó à kiểu mới biệt thự, an toàn cao, thoải mái, công năng đều đầy đủ hết, nơi đó sử dụng khóa vân tay, kính cường lực kèm chống đạn.


Kiếp trước anh không thể lấy đến biệt thự vì đi qua trễ, khóa vân tay đã bị phá hư, phòng ở đã có ngừơi chuyển vào chiếm, mà chính mình lại không thể lấy giấy tờ ra chứng minh nhà này là của mình. tiếp theo bởi vì trên người không mang đủ vật chất giao nộp phí dụng cho nên kiêp trước Bạch Thất luônluôn ở khu bình dân trong căn cứ. có đôi khi ra ngoài liền bị như trên- phòng bị chiếm, vật chất bị đoạt...


Đối với căn cứ mà nói, khu biệt thự tư nhiên là dành cho những người giàu có, ít nhất sở hữu chúng minh thư là có thể chứng minh ngày trước ngươi đã mua phòng này, về sau chỉ cần giao nộp " phí dụng " là quân đội sẽ cam đoan bất động sản cùng tài sản của ngươi an toàn


Đã từng để mất 1 lần, lần này Bạch Thất tự nhiên sẽ không ngu ngốc đưa phòng ở của chính mình nhường cho người khác.


Một đời này, hắn chuẩn bị không dừng lại tại nơi nào mà trực tiếp đi đến thủ đô nơi tương lai sẽ xây dựng căn cứ an toàn.









Comment