Chương cuối

Khi Trần Lập Ba thức giấc vào sáng hôm sau, cậu cảm nhận được cả người mình đang bị khóa chặt trong vòng tay của người bên cạnh. Cậu quay đầu lại nhìn, hóa ra người đàn ông này đã tỉnh giấc từ sớm.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán, một ánh mắt dịu dàng chào buổi sáng cậu: "Tỉnh rồi à?"

"Ừm, shhh!"

Chỉ một động tác xoay người đơn giản cũng làm cho sắc mặt của Trần Lập Ba lập tức thay đổi. Eo và chân đau nhức, cộng thêm cảm giác khó chịu ở phía sau lưng khiến cậu muốn phát điên. Đêm qua bị Trương Trạch Nghị quấy rầy suốt mấy tiếng đồng hồ, cũng may là chưa bất tỉnh.

"Trương Trạch Nghị!" Cậu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với người đàn ông bên cạnh: "Anh là đồ lưu manh!"

Trương Trạch Nghị nhớ lại đêm qua đúng là mình hơi mất khống chế, thế nhưng khi đối diện với lời buộc tội của nhóc con, anh không những không tỏ ra áy náy mà còn tiếp tục trêu ghẹo người ta.

Trương Trạch Nghị nhẹ nhàng xoa eo Trần Lập Ba rồi hôn lên tai cậu thì thầm mấy câu xin lỗi.

"Hừ! Em không dễ dỗ nữa đâu!"

Hai cơ thể trần truồng dính vào nhau dưới lớp chăn bông. Buổi sáng tinh mơ, Trần Lập Ba nằm trong vòng tay anh, chỉ cần cái vùng vẫy nhẹ nhàng của cậu cũng đủ làm cho ngọn lửa bùng cháy.

Trần Lập Ba không hề để ý đến sự thay đổi của người đàn ông bên cạnh. Cậu vẫn tiếp tục rên rỉ phàn nàn và liên tục vặn vẹo cơ thể để tránh né bàn tay hư hỏng của anh và cũng không nhận ra hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề.

"Thật không..." Trương Trạch Nghị cắn vào dái tai của nhóc con, bàn tay trượt xuống vuốt ve đùi trong của cậu, hơi thở nóng hổi phả vào một bên mặt khiến cả người Trần Lập Ba như muốn bốc cháy.

"Anh tránh ra đi. Đừng có sờ...ưm!"

Một nụ hôn nóng bỏng chặn những lời còn chưa kịp thốt ra. Trương Trạch Nghị bật người đè đối phương dưới thân. Trần Lập Ba cảm nhận nhiệt độ ở phần đùi trong càng lúc càng lan dần lên phía trên, cậu lập tức lấy tay đẩy người đối phương ra. So với một người dày dặn kinh nghiệm như Trương Trạch Nghị thì Trần Lập Ba chỉ giống như một con cừu non bị rơi vào hang sói, nếu như Trương Trạch Nghị muốn làm điều gì đó thì cậu cũng không thể làm gì được.

Sau một nụ hôn mãnh liệt, sự kiềm chế trên người Trương Trạch Nghị cuối cùng cũng được giải phóng. Anh nhéo phần thịt mềm mại trên eo của Trần Lập Ba cười hỏi: "Em sợ à?"

Trần Lập Ba thở hổn hển, lấy chân đá anh một cái rồi trừng mắt nhìn anh với vẻ tức giận: "Anh phiền chết đi được!"

Trêu chọc đủ rồi, Trương Trạch Nghị vén chăn rời giường trước ánh nhìn chằm chằm của Trần Lập Ba. Anh thản nhiên khỏa thân đi qua đi lại trong phòng rồi quay người vào phòng tắm, sau đó lại đi ra ngoài với chiếc khăn trắng được vắt ngang hông.

Trần Lập Ba rúc vào chăn, chăm chú quan sát từng cử chỉ của đối phương, miệng không khỏi lẩm bẩm: "Ông chú xấu xa, đúng là biết cách dụ dỗ mình..."

"Em đang lẩm bẩm gì đó? Nói xấu anh đúng không?"

Trần Lập Ba bĩu môi, thầm nghĩ sao ông chú này thính tai thế, nhưng ngoài miệng thì vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Không có."

Trương Trạch Nghị thay đồ xong thì đi lại giường, nhéo vào má người đang nằm trong chăn: "Nếu thấy khó chịu thì nằm nghỉ ngơi đi, lát nữa anh bảo dì mang bữa sáng lên sau. Bây giờ anh ra ngoài một chút nhé?"

"Anh muốn đi à?" Trần Lập Ba bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Bản thân cậu bị hành hạ thành thế này mà người đàn ông này còn muốn bỏ ra ngoài sao? Thật quá đáng!

Trương Trạch Nghị cúi đầu hôn lên môi cậu: "Anh sẽ cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể và trở về với em, được chưa?"

Trần Lập Ba đỏ mặt, miệng nói lí nhí: "Ai muốn ở với anh..."

"Được rồi, là anh muốn ở cùng với em." Trương Trạch Nghị xoa đầu đối phương cười.

"Anh đi đây."

"Bái bai."

"Đại Đông, bên đó sao rồi?" Trương Trạch Nghị vừa lái xe vừa gọi điện thoại: "Đừng để anh ta nóng giận quá rồi làm bậy, tôi tới ngay!"

Lúc Trương Trạch Nghị đến nơi, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất. Bên cạnh còn có Trần Lập Thành với đôi mắt đỏ hoe vì tức giận. Hình như anh ta vừa mới đi công tác về, lúc này vẻ mặt của anh ta giống như muốn ăn thịt người đàn ông kia, cũng may có Đại Đông ngăn lại.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Sếp." Đại Đông quay sang nói với Trương Trạch Nghị: "Nếu tôi không ngăn cản thì ông ta có thể đã bị sếp Trần đánh chết luôn rồi."

Người đàn ông trung niên mặc dù bị đánh sưng mặt mày nhưng thái độ vẫn còn rất ngông cuồng. Hắn ta phun ra một ngụm máu rồi hung ác nói: "Lúc đó tao có lòng tốt muốn dẫn bố mày đi kiếm tiền với tao. Thế mà ông ta lại trả ơn lòng tốt của tao bằng cách cho tao ngồi tù suốt mười lăm năm. Gia đình bị hủy hoại sao? Ông ta xứng đáng bị như thế!"

"Đồ khốn!" Trần Lập Thành nhào tới đá người đàn ông kia một cái, Trương Trạch Nghị lập tức kéo anh ta lại.

"Bình tĩnh."

"Tôi không bình tĩnh!" Sự thống khổ hiện rõ trên gương mặt của Trần Lập Thành, nỗi ám ảnh tuổi thơ suốt mười lăm năm qua của anh ta, chính là do người này tạo ra, "Tất cả những khổ đau mà gia đình tôi chịu đều một tay ông ta gây nên, vì lý do gì mà ông ta được sống sót trên thế giới này!"

"Nhưng nếu anh giết chết ông ta thì anh sẽ phải ngồi tù. Lập Ba phải làm sao đây!"

Những lời nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cơn nóng giận của Trần Lập Thành. Đúng, anh ta còn một đứa em trai, anh ta không thể bốc đồng, nhưng anh ta không cam lòng khi nhìn thấy thủ phạm làm hại gia đình lại sống nhởn nhơ như thế!

Người đàn ông kia dám khiêu khích như vậy bởi vì hắn ta biết được Trần Lập Thành sẽ không dám làm gì hắn.

Trương Trạch Nghị vỗ vai Trần Lập Thành, lạnh giọng nói: "Giao cho tôi."

Trần Lập Thành nhìn đối phương, do dự một lúc nhưng lại không nói gì.

"Đại Đông."

Đại Đông hiểu ý, một thân hình cao lớn từ từ bao phủ lấy người đàn ông trung niên. Cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, hắn ta lùi về sau, vẻ mặt căng thẳng nói: "Mày muốn làm gì?"

Đại Đông mỉm cười trả lời: "Không làm gì cả. Sếp tôi muốn mời ông một tách trà."

Người đàn ông muốn chạy, nhưng chưa kịp đứng dậy thì cánh tay đã bị một bàn tay siết chặt. Một sợi dây thừng không biết lấy từ đâu đã trói chặt hắn lại.

"Thả tao ra! Mày đang vi phạm pháp luật đấy!"

Những người xung quanh bắt đầu chú ý đến tiếng la hét từ phía này. Thế nhưng khi thấy gương mặt hung dữ của Đại Đông, không có mấy ai dám tiến lại gần.

"Cứu với! Tôi bị bắt cóc!"

"Câm mồm!" Đại Đông tát hắn một cái không thương tiếc.

"Mọi người đừng nghe ông ta nói bậy. Lão già này quấy rối vợ tôi, tôi phải cho ông ta một bài học."

Những người có mặt nghe thấy vậy thì lập tức thay đổi thái độ. Bởi vì Đại Đông đang mặc vest chỉnh tề nên đa số mọi người càng tin lời này hơn, thậm chí có người còn phẫn nộ nói: "Ở tuổi này rồi mà còn hư thân. Thật không biết xấu hổ. Đáng đời!"

Khi khán giả dần dần giải tán, Đại Đông đẩy người đàn ông vào xe sau đó quay lại chào Trương Trạch Nghị.

Trần Lập Thành lo lắng nhìn Trương Trạch Nghị: "Anh định làm gì ông ta?"

Trương Trạch Nghị nhếch môi cười: "Làm chuyện cần làm."

Đột nhiên Trần Lập Thành có cảm giác người đàn ông này rơi vào tay Trương Trạch Nghị còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Anh ta không tiếp tục chủ đề này nữa mà chuyển sang hỏi: "Trần Lập Ba...vẫn còn đang ở chỗ anh đúng không?"

"Ừm."

"..." Biết ngay mà!

Trương Trạch Nghị đến công ty kiểm tra sổ sách rồi giao việc cho Đại Đông sau đó lại trở về nhà.

Khi anh mở cửa phòng đi vào, Trần Lập Ba đang nằm trên giường chơi điện thoại. Trương Trạch Nghị cởi áo khoác rồi lên giường ngồi ôm lấy đối phương. Có vẻ Trần Lập Ba đang chăm chú vào điều thú vị gì đó trong điện thoại nên khi bị làm phiền, cậu liền tỏ thái độ: "Đừng đụng vào em."

"Ah!" Trần Lập Ba bị đánh một cái vào mông, cậu lập tức quay sang giận dỗi với anh: "Còn đánh em à, đau quá!"

"Ngoan, lỗi của anh!"

Trương Trạch Nghị biết nhóc con chỉ muốn bày trò giận dỗi nên sau khi ôm đối phương vào lòng dỗ dành một lúc, nhóc con lại trở nên ngoan ngoãn.

Trần Lập Ba dựa vào người anh chơi đùa với ngón tay của anh.

"Vừa rồi anh đi đâu thế?"

Trương Trạch Nghị vuốt mái tóc mềm của cậu, nói: "Không có gì. Xử lý chút việc thôi."

"Ồ." Trần Lập Ba không hiểu rõ nên cũng không có hứng thú hỏi thêm.

Trong nháy mắt, cả hai đã ở bên nhau được hơn một năm. Với tư cách là anh trai của Trần Lập Ba, Trần Lập Thành có thể nhìn thấy rõ tình cảm chân thành mà Trương Trạch Nghị dành cho em trai mình. Ngay cả vấn đề chênh lệch tuổi tác ban đầu khó chấp nhận mà giờ đây cũng đã dần dần được chấp nhận. Có điều, lâu lâu nghe thấy chữ "anh trai" được phát ra từ miệng Trương Trạch Nghị là Trần Lập Thành lại cảm thấy ớn lạnh.

Nếu có điều gì khiến anh ta không hài lòng thì có lẽ là việc Trương Trạch Nghị quá cưng chiều Trần Lập Ba. Một chàng trai ở độ tuổi hai mươi lại được nuôi dạy theo kiểu nuông chiều như thế này khiến Trần Lập Thành nhiều lần lên tiếng. Anh ta nói rằng, nếu như Trương Trạch Nghị cứ mãi đáp ứng mọi yêu cầu của tên nhóc này thì tên nhóc này sẽ được đà mà đòi hỏi nhiều thứ quá đáng hơn. Thế nhưng Trương Trạch Nghị lại trả lời rằng, chuyện này không thành vấn đề: Tôi chiều người của tôi, sẽ không để em ấy cảm thấy uất ức!

Được thôi, là do Trần Lập Thành lo thừa!

Trước đây người ta chỉ biết không thể đụng vào Trương Trạch Nghị, nhưng bây giờ người ta lại biết thêm - Chàng thanh niên bên cạnh Trương Trạch Nghị mới càng không thể chọc giận được.

Hầu hết những người không quen biết Trần Lập Ba sẽ cho rằng cậu như một con chim hoàng yến được Trương Trạch Nghị nuôi dưỡng trong lồng nhưng sau những chuyện xảy ra, e rằng, Trần Lập Ba chính là món bảo vật được Trương Trạch Nghị nâng niu trên tay, không ai có thể chạm vào được.

Trần Lập Ba nằm trên giường, chiếc chăn bông đắp nửa người làm lộ ra làn da trước ngực chi chít những vết đỏ. Đêm qua, Trương Trạch Nghị giống như uống thuốc kích dục, điên cuồng đè cậu trên giường, cho dù cậu kêu la như thế nào thì người này vẫn không chịu dừng lại.

Lúc này, cả người Trần Lập Ba không những cảm thấy mệt mỏi mà tất cả xương cốt bên trong cơ thể như muốn vỡ vụn ra.

Trương Trạch Nghị từ phòng tắm bước ra, anh quỳ một gối lên mép giường, tay chạm vào gương mặt của nhóc con. Một cái tát lập tức xuất hiện, Trương Trạch Nghị mỉm cười, hiển nhiên đã quen với việc này rồi.

Cứ ngỡ nhóc con tức giận vì sự mất kiềm chế của anh vào đêm qua nhưng không ngờ đối phương lại nhìn anh với vẻ mặt ủ rũ rồi hỏi: "Anh không thích món quà em tặng cho anh à?"

Trương Trạch Nghị liếc nhìn chiếc thắt lưng "được sử dụng quá mức" bị ném ở đầu giường rồi nhìn Trần Lập Ba thắc mắc: "Sao có thể? Tất nhiên là anh vô cùng thích rồi."

"Vậy tại sao anh còn làm như thế! Anh...sao... sao có thể dùng thắt lưng kiểu đó được?"

Chỉ cần nhớ lại chuyện đêm qua là Trần Lập Ba lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Chiếc thắt lưng này rõ ràng là quà tặng sinh nhật của Trương Trạch Nghị. Cậu đã lựa chọn tỉ mỉ và cẩn thận biết bao, thế mà cuối cùng lại dùng lên chính cơ thể cậu.

Đến bây giờ, hai cổ tay của Trần Lập Ba vẫn có cảm giác bị xiềng xích, và còn có những chỗ khác không thể diễn tả rõ được...

Trần Lập Ba quấn chăn như một con tằm, chỉ lộ ra cái đầu tròn nhỏ. Có lẽ vì quá xấu hổ mà giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp, trông cậu giống hệt một cái bánh bao hấp đáng yêu.

Chỉ cần không giận là tốt rồi!

Trương Trạch Nghị nhớ đến khung cảnh đêm qua, nhóc con nằm dưới thân anh khóc lóc nài nỉ anh tha. Mặc dù đúng là trông rất đáng thương nhưng trong tình huống đó, thật sự khó có thể dừng lại...

"Quà của em là món quà độc nhất vô nhị, tất nhiên nó phải được sử dụng ở nơi đặc biệt rồi."

"Anh...anh...cái đồ không có liêm sỉ!"

"Có em đủ rồi, có liêm sỉ để làm gì?"

Trần Lập Ba ngây người, cậu phát hiện Trương Trạch Nghị càng ngày càng có tố chất làm một tên lưu manh đúng nghĩa!

Trần Lập Ba không nói lại được nên liền quay mặt sang hướng khác.

Trương Trạch Nghị bật cười cúi người hôn lên trán cậu: "Cục cưng, đừng bỏ mặc anh mà. Lần sau anh không như thế nữa, được không?"

"Không có lần sau đâu!"

"Ừm...cái này cục cưng không quyết định được đâu."

"Trương Trạch Nghị! Bỏ cái tay ra!"

...

[HẾT.]

Câu chuyện nhỏ đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã thưởng thức ~

Comment