Chương 9

Trần Lập Ba đã nhiều lần than phiền về việc đèn đường đi vào ký túc xá quá mờ nhưng bây giờ cậu lại thầm cảm ơn điều đó vì nó không để cho người khác nhìn thấy rõ bộ dạng xấu hổ của cậu.

Hạ Nhất đang ngồi làm bài tập trước máy tính, Trần Lập Ba đẩy cửa đi vào rồi đi thẳng đến phòng tắm mà không nói năng gì. Một lúc sau, cậu lại trở ra và mùi rượu thoang thoảng trên người dường như cũng đã biến mất. Thế nhưng, sự không vui vẻ vẫn còn hiện rõ trên mặt.

"Lập Ba... Cậu không sao chứ?"

Trần Lập Ba im lặng rồi leo lên giường nằm.

Hạ Nhất quay đầu nhìn người đang nằm im dưới chăn. Tối nay tâm trạng của Trần Lập Ba thật sự không tốt, thế là cậu ta lập tức dừng âm thanh gõ phím lại.

Dù cơ thể đang rất mệt mỏi nhưng Trần Lập Ba lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Những ngày này, hình ảnh của Trương Trạch Nghị gần như chiếm toàn bộ tâm trí cậu. Cộng thêm chuyện xảy ra vào tối nay, cho dù cậu có ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra được mình có điều gì đó không ổn. Cuối cùng, cậu muộn màng nhận thức được rằng, cảm xúc mà bản thân cậu dành cho Trương Trạch Nghị hoàn toàn khác biệt với mọi người.

Và lúc này, Trần Lập Ba cũng có thể giải thích được lý do vì sao cậu lại để tâm đến chàng trai xuất hiện bên cạnh Trương Trạch Nghị như thế - cậu thích Trương Trạch Nghị, thích người đàn ông hơn cậu mười lăm tuổi này.

Ở độ tuổi hai mươi, tình yêu vừa mới chớm nở đã vội tàn, giống như nụ hoa nhỏ vừa mới nhú đã xui xẻo bị ngắt đi không thương tiếc.

Lẽ ra cậu không nên nổi nóng với Trương Trạch Nghị, vốn dĩ anh ấy chẳng làm gì sai cả.

Hốc mắt có cảm giác nóng lên, Trần Lập Ba liền chớp mắt vài cái, trong lòng dâng lên một cảm giác chua chát khó tả.

Suy cho cùng, cả hai thật sự có quá nhiều khoảng cách và dường như không có bất kỳ điểm chung nào cả. Và sau đêm đó, ba chữ Trương Trạch Nghị cũng dần mờ nhạt trong cuộc sống của Trần Lập Ba.

Một tuần thi cử đã trôi qua và kỳ nghỉ hè đã tới.

Trần Lập Ba ngồi khoanh chân trên ghế sofa xem tivi. Trần Lập Thành đi ra từ phòng làm việc rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Nghỉ hè rồi đã có dự định gì chưa?"

Trần Lập Ba "hả" một tiếng rồi suy nghĩ một lúc. Sau đó cậu nói: "Tạm thời em vẫn chưa biết, anh có kế hoạch gì không?"

Trần Lập Thành cười: "Tùy em thôi, muốn làm gì làm. Mà này, học hành vất vả lắm hay sao mà lần này anh thấy em gầy nhiều thế?"

"Làm gì có. Em vẫn vậy mà." Trần Lập Ba tự nhéo mặt mình, cảm giác không có gì khác biệt. Thế nhưng, cậu lại nhìn thấy sắc mặt của Trần Lập Thành không được tốt.

"Anh, anh mới là người cần quan tâm đến sức khỏe đấy. Nhìn quầng thâm dưới mắt anh sắp rớt xuống dưới luôn rồi kìa. Em sợ trước sau gì anh cũng sẽ nhập viện thôi."

"Im đi! Bậy bạ, sức khỏe của anh vô cùng tốt." Mặc dù nói như thế nhưng Trần Lập Thành lại vô cùng vui khi thấy em trai lo lắng cho mình như thế này.

Có điều, câu nói đùa đã thành thật. Lúc Trần Lập Ba nhận được điện thoại từ thư ký của Trần Lập Thành, cậu sợ đến mức giật thót tim.

Lúc Trần Lập Ba chạy đến bệnh viện, anh trai đã tỉnh lại. Trước khi đẩy cửa đi vào, cậu nghe thấy giọng nói giận dữ của anh mình, giống như đang cãi nhau với thư ký.

"Sếp, tôi thấy sếp nên nghỉ ngơi thêm hai ngày."

"Tôi biết rõ sức khỏe của mình. Lúc nãy chỉ bị ngất một chút, bây giờ có thể xuất hiện được rồi."

Trần Lập Ba nghe xong thì tức giận đẩy mạnh cửa đi vào khiến hai người bên trong giật mình: "Anh đừng hòng đi đâu hết."

Nhìn thấy gương mặt tức giận của em trai, Trần Lập Thành cũng biết lần này mình yếu thế không thể nói gì được, vì vậy anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.

"Em không cần ở đây canh chừng anh. Mau về đi."

Thấy Trần Lập Ba vẫn nhìn chằm chằm mình, Trần Lập Thành liền mỉm cười với cậu: "Anh sẽ không bỏ trốn."

"Anh thề đi."

"... Anh thề." Trần Lập Thành miễn cưỡng đưa ba ngón tay lên làm hành động thề trước mặt em trai mình. Đứa em này của anh lúc nào cũng thích làm những động tác trẻ con như thế này.

"Được chưa?"

"Ting!" Cửa thang máy mở ra. Trần Lập Ba nhìn thấy một người đàn ông từ bên trong bước ra. Cậu sững sờ tại chỗ, và đối phương cũng bất ngờ khi nhìn thấy cậu.

"Lập Ba?"

"Chú Đại Đông... Sao chú lại ở đây?"

Đại Đông nhìn có vẻ không bị bệnh, vậy chú ấy đến đây là vì ai? Trần Lập Ba suy đoán trong lòng, sự lo lắng vô thức xuất hiện trên gương mặt mà chính cậu cũng không nhận ra.

Quả nhiên.

"À, không, không có gì." Xem ra câu hỏi này rất khó trả lời.

"Có phải Trương Trạch Nghị bị bệnh đúng không ạ?"

"À..." Đại Đông gãi gãi chóp mũi, biểu cảm trên gương mặt cũng có chút khó xử: "Cũng không hẳn là bị bệnh..."

"Rốt cuộc là anh ấy làm sao?" Giọng điệu của Trần Lập Ba trở nên gấp gáp khiến Đại Đông giật mình.

"Cậu đừng lo, bây giờ không có gì nữa. Hay là... cậu tự đi gặp đi."

Đến lúc này thì tới lượt Trần Lập Ba giật mình. Kể từ đêm hôm đó đến nay đã hơn nửa tháng trôi qua, cậu đã hiểu rõ tình cảm của bản thân mình, bây giờ lại đột nhiên bảo cậu đến gặp Trương Trạch Nghị, cậu chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Đại Đông cũng không biết người trước mặt mình đang bối rối như thế nào, hắn ta vội nói số phòng của Trương Trạch Nghị rồi rời đi ngay.

Trong bệnh viện người ra người vào vội vã. Trần Lập Ba đứng đó suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn bước vào thang máy.

Thang máy dừng lại ở một tầng nào đó. Tầng này không giống như những tầng khác, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Trần Lập Ba do dự bước ra khỏi thang máy. Đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest đen đứng bên ngoài khiến cậu giật thót người.

Hai người đàn ông quay lại nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng cùng sự vô cảm của đối phương làm cho Trần Lập Ba tưởng tượng ra đủ loại kịch bản đáng sợ trong đầu.

Thế nhưng, Trần Lập Ba chưa kịp sợ thì hai người họ đã gật đầu với cậu rồi giơ tay ra hiệu về phía hành lang: "Ông chủ đang ở phòng phía trước."

"... Cảm ơn."

Sau khi đi vòng qua một góc nhỏ, Trần Lập Ba lại nhìn thấy bốn người đàn ông khác đang đứng canh trước cửa phòng bệnh.

Nhưng khi những người đó nhìn thấy cậu thì lại không có bất kỳ phản ứng nào khác ngoài việc gật đầu chào.

Không biết vì sao khi Trần Lập Ba nhìn thấy cảnh này, cậu lại cảm thấy có chút thú vị, một cảm giác thần kỳ mà cậu chưa từng trải qua.

Đột nhiên nhịp tim tăng nhanh một cách mất kiểm soát. Cậu và Trương Trạch Nghị chỉ còn cách nhau một cánh cửa.

Trần Lập Ba đứng do dự một hồi lâu vẫn không đưa tay lên gõ.

Trong lúc cậu còn đang mãi suy nghĩ, một cánh tay lướt qua tầm nhìn của cậu rồi tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.

Ngay sau đó chính là giọng nói của người đàn ông trong phòng.

"Vào đi."

"..."

Trần Lập Ba quay đầu nhìn người đàn ông nhiệt tình bên cạnh, cũng không biết đối phương có nhận được lời nhắn nhủ trong mắt cậu không.

Trần Lập Ba hít một hơi thật sâu rồi đặt tay lên nắm cửa.

Cửa vừa mở ra, cậu nhìn thấy người đàn ông trong phòng đang mặc áo bệnh nhân ngồi trên giường đọc sách.

Không còn là dáng vẻ nghiêm nghị của một vị sếp lớn lúc mặc vest đi giày da và đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ nữa, lúc này hai hàng lông mi của anh đang rũ xuống, chiếc gọng kính bạc nằm yên trên sóng mũi cao cao và phần tóc mái cũng ngoan ngoãn tựa vào vầng trán của anh. Trần Lập Ba bất giác nhìn thấy sự mềm mại trên người anh, đây chính là một con người khác của Trương Trạch Nghị: Yên tĩnh nhưng đôi lúc lại có chút tinh nghịch.

"Trương Trạch Nghị." Trần Lập Ba bước tới.

Nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ, Trương Trạch Nghị lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Trần Lập Ba có thể dễ dàng nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của đối phương.

"Sao cậu lại đến đây? Ai nói với cậu là tôi ở đây?"

Lý do nhập viện lần này của Trương Trạch Nghị hơi đặc biệt. Anh thật sự không muốn Trần Lập Ba biết những chuyện không tốt như thế này. Tuy nhiên, những lời mà anh vô thức nói ra lại làm cho Trần Lập Ba hiểu sai ý anh: 

Là Trương Trạch Nghị không muốn cậu đến đây.

Lồng ngực của Trần Lập Ba phập phồng liên tục, cậu mở to hai mắt nhìn đối phương, không biết là nên tức giận hay đau lòng.

"Anh nghĩ là tôi muốn đến sao!" Lời vừa nói ra là cậu đã hối hận ngay. Là cậu muốn tới, điều này không thể phủ nhận.

Đến lúc này, Trần Lập Ba lại càng cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Rõ ràng người ta đã không muốn để tâm đến cậu mà cậu lại cứ muốn lao đầu vào.

Trần Lập Ba không phải là người thích khóc, nhưng những lần cậu rơi nước mắt đều là ở trước mặt người đàn ông này. Lần này cũng như vậy, anh ta đã không thích cậu như thế, mắc gì cậu phải thích anh ta?

Nhìn thấy sắc mặt của Trần Lập Ba càng lúc càng tệ, thậm chí đối phương còn quay người định bỏ đi,  cuối cùng Trương Trạch Nghị cũng nhận ra mình đã nói sai. Có điều, người đó đã đứng trước mặt anh rồi, lần này anh không muốn để người đó chạy mất nữa.

Ngay khi bàn tay của Trần Lập Ba chạm vào cửa, một mùi hương tuyết tùng trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng bao trùm lấy cậu.

"Xin lỗi, ý tôi không phải như thế."

Lưng của cậu dán chặt vào ngực của người đàn ông, cả người cậu gần như nằm gọn trong vòng tay của người phía sau. Bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng, cả người Trần Lập Ba cứng đờ, ngay cả nhịp thở cũng dừng lại và trái tim nơi lồng ngực đập thình thịch.

"Không phải không muốn cậu đến. Đừng giận nữa mà."

Trương Trạch Nghị xoay người trong lòng lại, đối phương có chút xấu hổ nên không chịu ngẩng đầu lên nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt đỏ bừng của cậu.

Cuối cùng, anh chỉ thở dài rồi ôm cậu vào lòng: "Sao lại làm nhóc con khóc nữa rồi..."

Đây là câu hỏi mà Trương Trạch Nghị hỏi chính bản thân anh. Anh vẫn không quên được hình ảnh Trần Lập Ba khóc trong vòng tay anh, không ngờ sau nhiều ngày không gặp, anh lại làm cho người ta khóc tiếp.

Trần Lập Ba vốn đang buồn tủi, nghe thấy Trương Trạch Nghị nói thế, nỗi bất bình trong lòng cậu lại dâng cao.

Trương Trạch Nghị cảm nhận được phần áo sau lưng anh bị một bàn tay khác siết chặt lại. Anh cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ trên vai mình vẫn đang bất động. Lần đầu tiên trong lòng anh xuất hiện một loại cảm giác đau nhói xen lẫn với một cảm xúc bị dồn nén đến khó chịu như thế này.

Anh vẫn luôn biết đứa nhỏ này thật sự đặc biệt đối với anh, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thay đổi điều gì cả, anh chỉ muốn mãi tận hưởng cảm giác đặc biệt như thế này. Nhưng đến ngày hôm nay, dường như anh đã không thể tiếp tục nhắm mắt đối xử bình thường với nhóc con này được nữa.

Comment