Chương 13

"Anh ơi ~ Xong chưa vậy?"

Trần Lập Ba nằm dài lên mặt bàn gọi Trương Trạch Nghị.

Người đàn ông vẫn đang ngồi ở phía đối diện xử lý số tài liệu được chất đống trước mặt, nghe thấy giọng điệu chán nản vì chờ đợi của nhóc con, anh mỉm cười rồi ngẩng đầu vẫy tay với cậu: "Lại đây."

"Làm gì?" Trần Lập Ba bĩu môi đứng dậy đi về phía đối phương. Thắt lưng đột nhiên bị siết chặt và cả người bị người kia ôm vào lòng.

Trần Lập Ba ngồi trong vòng tay của anh, lưng tựa vào ngực anh, có một bàn tay to lớn đặt ngang eo, cậu vặn người để điều chỉnh tư thế thoải mái: "Ôm em làm cái gì?"

Trương Trạch Nghị tựa cằm lên vai cậu rồi tiếp tục xem tài liệu.

"Chẳng phải em thấy chán sao, xem cùng anh đi."

Trần Lập Ba không nói nên lời. Làm sao cậu có thể hiểu được những thứ này chứ, thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi vào lòng đối phương, nắm lấy bàn tay đang đặt ở eo cậu chơi đùa.

Một giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng Trương Trạch Nghị cũng đã xem hết phần cuối cùng, Trần Lập Ba cảm thấy như vừa được ân xá, cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh một cách hào hứng: "Có thể đi được rồi đúng không?"

Trương Trạch Nghị chọc ngón tay vào eo cậu rồi cúi đầu hôn lên đôi môi trước mặt: "Ừm, về thôi."

Cả hai thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau ra về.

Trương Trạch Nghị đi phía trước, Trần Lập Ba theo sau. Tấm lưng rộng trước mặt khiến Trần Lập Ba chợt nảy ra một ý định nào đó.

Cậu đảo mắt xung quanh, rồi nở nụ cười.

"Hey!"

Lưng bất ngờ nhận được một sức nặng nào đó, Trương Trạch Nghị giật mình lảo đảo vài bước. Sau khi người phía sau đã yên ổn trên lưng, anh nở nụ cười bất đắc dĩ và vỗ vào mông Trần Lập Ba một cái.

"Chỉ giỏi nghịch. Nếu ngã thì đừng có mà khóc."

Trần Lập Ba kiêu ngạo hấc cằm: "Dễ gì!"

Hầu hết nhân viên trong công ty vẫn chưa tan làm, khi nhìn thấy Trương Trạch Nghị cõng Trần Lập Ba trên lưng, ai nấy cũng thầm "wow" trong lòng, sếp của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người bạn trai cưng chiều người yêu hết mực. Đoạn đường ngắn chỉ có vài bước nhưng anh ấy vẫn không nỡ để người ta mỏi chân.

"Tạm biệt sếp. Tạm biệt Lập Ba."

Sau khi vào đến thang máy, Trần Lập Ba vỗ vỗ vào vai anh bảo anh thả cậu xuống. Trương Trạch Nghị ngồi xổm, chờ đến khi Trần Lập Ba đã đứng vững thì mới bắt cầu trêu chọc cậu: "Sao không muốn cõng nữa? Xấu hổ khi người khác nhìn thấy à?"

"Này ~" Trần Lập Ba khoanh tay dựa vào người anh: "Xấu hổ gì chứ? Anh là bạn trai của em, cõng em là điều đương nhiên rồi, chỉ là em sợ anh mệt thôi."

Trương Trạch Nghị nghe xong thì nhướng mày. Anh ôm lấy chiếc eo thỏ nhắn của đối phương rồi ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Cục cưng, hình như em có chút hiểu lầm về thể lực của anh đấy."

"..."

Gương mặt của Trần Lập Ba nóng bừng lên, cậu liếc mắt trừng đối phương. Đột nhiên cậu cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm sau khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông này.

Tốt nhất là không nên hỏi sâu!

Kể từ lúc gặp nhau ở bệnh viện tới nay, hôm nay Trần Lập Ba mới gặp lại Dương Dương ngay tại nhà Trương Trạch Nghị.

Biết nói sao nhỉ, một cảm giác  thật xấu hổ...

Nếu như Trương Trạch Nghị không ôm cậu, Trần Lập Ba nhất định sẽ trốn biệt sau lưng anh.

Dương Dương cũng hơi bối rối. Cậu nhìn thấy Mimi chạy đến dưới chân của chàng trai đó rồi duỗi cái chân ngắn của nó ra kéo lấy ống quần của đối phương và kêu meo meo ngọt ngào. Cậu ta nở nụ cười với đối phương:

"Chú, à... anh này...xin chào."

Dương Dương gãi đầu xấu hổ, cậu ta không biết nên xưng hô với chàng trai đang đứng bên cạnh chú của mình như thế nào.

Một câu chào, hai người xấu hổ. Trương Trạch Nghị cong môi thích thú.

"Đây là Lập Ba. Con có thể gọi là...chú..."

Lời còn chưa nói xong, anh đã bị cùi chỏ của Trần Lập Ba huých vào bụng. Cũng may, vết thương lúc trước nằm ở phía bên đối diện.

"Anh im đi!"

Dương Dương ngơ ngác mở miệng chậm rãi gọi theo lời của chú mình: "Chú..."

"Đừng nghe anh ấy!" Trần Lập Ba lập tức ngắt ngang: "Chắc là tôi lớn hơn cậu một chút, cứ gọi là anh được rồi."

"Như thế không đúng vai vế đâu bé yêu." Trương Trạch Nghị tiếp tục trêu chọc.

"Mặc em! Em thích như thế. Đó là chuyện riêng của bọn em."

"Được được được. Dương Dương, nghe theo lời anh Lập Ba đi."

Dương Dương: "Ồ, em chào anh." 

Ai đó cứu với, sao cứ có cảm giác mình là người thừa trong căn nhà này vậy!

Nhờ những câu nói đùa của Trương Trạch Nghị mà bầu không khí ngượng ngùng lúc đầu cũng dần biến mất. Trần Lập Ba nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc xấu hổ trước đó, hơn nữa, Dương Dương cũng là một chàng trai vui vẻ nên cả hai dễ dàng hòa hợp với nhau.

Ngày tháng dần trôi, cuối cùng cũng đã đến lúc bước vào học kỳ mới của hai chàng sinh viên.

Trần Lập Ba vừa ra khỏi lớp thì chuông điện thoại cũng cùng lúc vang lên. Cậu nhìn vào màn hình, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

"Em nghe ~"

Hạ Nhất đứng bên cạnh nổi da gà, dường như cậu ta ngửi thấy mùi tình yêu thoang thoảng quanh đây.

"Dạ, thế em đợi ở trước cổng."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Lập Ba nhét cuốn sách vào tay Hạ Nhất.

"Cậu mang sách về phòng giúp tôi. Cảm ơn nhiều. Tôi đi trước đây, bái bai."

Hạ Nhất: "..."

Khi Trần Lập Ba chạy ra ngoài cổng trường, cậu nhìn quanh một vòng vẫn không thấy xe của Trương Trạch Nghị đâu cả. Lúc cậu đang định gọi lại cho đối phương thì một người đàn ông lạ mặt bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu.

"Lập Ba, sếp Trương bảo tôi đến đón cậu."

Đó là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ với Trần Lập Ba, đặc biệt là đôi mắt đục ngầu của người này trông có vẻ u ám và khó chịu.

Thế nhưng Trần Lập Ba cũng không nghĩ nhiều, cậu biết gần đây Trương Trạch Nghị vô cùng bận rộn nên đã đi theo người này đến một chiếc xe ô tô màu đen.

Chỗ đậu xe hơi xa và ở một vị trí ít người qua lại. Trần Lập Ba bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, khi đối phương mở cửa, cậu cũng không bước vào ngay mà ngước nhìn ông ta và hỏi:

"Tại sao tôi chưa nhìn thấy chú bao giờ? Trương Trạch Nghị đâu?"

Trên khuôn mặt nhăn nheo của người đàn ông nở một nụ cười, ông ta giải thích: "Sếp Trương đang bận công việc nên không đến được."

Trần Lập Ba nhìn chằm chằm vào đối phương, mãi cho đến khi người đàn ông này liếc mắt sang hướng khác, cậu cũng không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của ông ta và trong lòng âm thầm tính toán điều gì đó.

Quả nhiên sau khi nghe thấy cậu muốn gọi điện cho Trương Trạch Nghị, ông ta lập tức ngăn cản:

"Ngài ấy đang bận, Lập Ba, tốt nhất là chúng ta không nên làm phiền."

Trần Lập Ba cau mày, lạnh lùng nhìn người đối diện.

"Chậc! Ông cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Trông tôi dễ bị lừa lắm à?"

Trần Lập Ba vừa ấn nút gọi, đầu dây bên kia lập tức nhấc máy. Chế độ loa ngoài được bật, giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên: "Lập Ba, em ra đến cổng chưa?"

Sắc mặt của người đàn ông thay đổi. Ông ta đưa tay giật lấy điện thoại nhưng Trần Lập Ba đã nhanh chóng xoay người và vội vàng nói vào loa điện thoại: "Anh tới chưa, ở đây có người nói là anh bảo ông ta đến đón em."

Trương Trạch Nghị chỉ nghe được câu nói này, và sau đó là tiếng quần áo ma sát với nhau, rồi đến tiếng đồ vật rơi xuống và tiếng hét. 

"Nhóc con! Trần Lập Ba!"

Trương Trạch Nghị mắng một câu rồi ném điện thoại sang một bên và lập tức tăng ga.

Đáng lẽ ra Trương Trạch Nghị đã đến đúng giờ nhưng không hiểu sao mọi hôm đoạn đường này vẫn luôn thông thoáng, thế mà hôm nay lại xảy ra ùn tắc làm lãng phí mất hai mươi phút của anh. Bây giờ xem ra việc này cũng không hẳn là sự trùng hợp.

Trên xe còn có thêm một người đàn ông khác. Lúc Trần Lập Ba đang nói chuyện điện thoại, hắn ta đã nhảy xuống xe và cùng người đàn ông kia ép Trần Lập Ba lên xe.

Một chọi hai, Trần Lập Ba khó có thể trốn thoát, có điều...

Cậu nhìn Dương Dương, người đã phối hợp với cậu hạ gục hai người đàn ông cao lớn trong vòng ba phút. Trần Lập Ba giơ ngón tay cái về phía đối phương.

Dương Dương thấy thế cũng vỗ tay hai cái, cười hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Nhờ có em mà anh không bị sao hết." Trần Lập Ba vỗ vỗ vào vai cậu ta: "Kỹ năng của em tốt hơn anh nhiều, học ở đâu thế?"

Dương Dương được khen thì cũng có chút kiêu ngạo: "Chú em dạy đấy, giỏi không? Mà hai người này là ai thế?"

Trần Lập Ba thầm nghĩ hôm nào phải để Trương Trạch Nghị dạy cho mình mới được.

"Ai biết từ đâu xuất hiện rồi muốn bắt cóc anh."

"Lập Ba! Dương Dương!"

Sau khi nhìn thấy cả hai, Trương Trạch Nghị thở phào một hơi rồi kéo hai người về phía mình.

"Có bị thương ở đâu không?"

"Dạ không." Cả hai đồng thanh đáp.

Dương Dương cũng bắt đầu vênh mặt: "Chú, chú phải cảm ơn con vì con đã xuất hiện đúng lúc đấy."

Trương Trạch Nghị vỗ nhẹ sau đầu cậu: "Được. Chú sẽ đáp ứng một yêu cầu của con."

"Vậy con phải suy nghĩ thật kỹ hahaha..."

Trương Trạch Nghị gọi người đưa hai người đàn ông đang bất tỉnh đi. Lúc lên xe, Trần Lập Ba không nhịn được bèn quay đầu hỏi anh: "Anh định làm gì hai người đó?"

Ánh mắt của đối phương trở nên lạnh lùng, Dương Dương ngồi ở hàng ghế sau nhìn thấy ánh mắt của chú mình qua gương chiếu hậu thì rùng mình.

"Những chuyện này để anh lo. Chỉ cần em không sao là tốt rồi, không cần bận tâm đến những thứ khác."

Trần Lập Ba nhìn Trương Trạch Nghị, chần chừ không dám mở lời. Đối phương cảm nhận được nên quay sang hỏi: "Sao vậy?"

"Mặc dù em không biết anh định làm gì. Nhưng mà, đừng để bị thương như lần trước nữa."

Trái tim Trương Trạch Nghị trở nên mềm nhũn, anh đưa tay xoa đầu cậu: "Anh hứa!"

Có em rồi, anh sẽ không để bản thân bị thương thêm lần nào nữa.

...

"Lúc đó Trương Trạch Nghị đã hứa với anh thế nào? Anh ta nói có thể bảo vệ em. Đây là cách anh ta bảo vệ em sao?"

Sau khi Trần Lập Thành biết chuyện, anh ta vừa cảm ơn vừa oán hận Trương Trạch Nghị.

Anh không muốn trải qua cơn ác mộng mười sáu năm trước thêm một lần nữa.

"Anh, chẳng phải em không sao còn gì." Trần Lập Ba cố gắng trấn an anh trai.

"Nếu có sao thì đã muộn rồi." Trần Lập Thành trừng mắt với cậu, "Em theo người ta đi luôn đi, anh thấy em cũng không cần về nhà đâu. Ở nhà người ta sống luôn đi!"

Trần Lập Ba chỉ biết lè lưỡi, không dám phản bác.

Sau khi trở về phòng, cậu lập tức phàn nàn với Trương Trạch Nghị khi cả hai gọi video.

"Đều tại anh! Em vì bênh anh mà bị anh trai mắng, anh ấy muốn đuổi em ra khỏi nhà luôn rồi."

Trương Trạch Nghị nở nụ cười ngọt ngào trên màn hình: "Vậy cũng được, giường của anh rộng lắm."

Trần Lập Ba suy nghĩ một chút, hai tai bắt đầu đỏ lên, cậu trừng mắt với anh: "Đồ không biết xấu hổ."

Trương Trạch Nghị mỉm cười, đột nhiên giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn:

 "Anh xin lỗi..." Anh xin lỗi vì không bảo vệ em thật tốt.

Trần Lập Ba sửng sốt, lòng bỗng se thắt lại: "Anh xin lỗi làm gì, đâu phải lỗi của anh. Hơn nữa, em cũng là một người đàn ông trưởng thành, không yếu đuối đến mức cần người bảo vệ mọi lúc mọi nơi. Trương Trạch Nghị, anh đừng có đánh giá thấp em thế chứ, em mạnh lắm đó."

Trong sự nghiêm túc có xen lẫn một chút đùa giỡn, Trương Trạch Nghị biết nhóc con của anh làm như vậy cũng vì muốn anh không tự trách bản thân, thế là anh cũng làm theo lời của đối phương, cười cười nói: "Ừ, em mạnh nhất."

...

Trương Trạch Nghị đã biết đầy đủ thông tin về người muốn bắt cóc Trần Lập Ba hôm đó.

Lão già đó chính là tài xế của Từ Minh, đứa con ngoài giá thú của nhà họ Từ. Hắn ta thường xuyên liên lạc với Đoàn Thanh Thanh.

Trương Trạch Nghị đứng trước cửa sổ, tay đặt lên mép cửa gõ nhẹ. 

Có một số người cần phải trải qua khó khăn mới học được cách khôn ngoan.

Đoàn Hiểu Thiên bất ngờ bị cảnh sát bắt chỉ sau một tháng kể từ hôm tổ chức sinh nhật. Ngày hôm đó, tin tức chủ yếu liên quan đến những hoạt động phạm pháp của ông ta. Nhưng tại sao những chuyện này đã được giữ bí mật trong nhiều năm mà lại bị đưa ra ánh sáng đồng loạt như thế?

Sự kiện to lớn của nhà họ Đoàn làm cho người ta không còn thời gian để ý đến vị thiếu gia của nhà họ Từ đã biến mất một cách không rõ nguyên do.

Đoàn Thanh Thanh biết Từ Minh thích cô, nhưng làm sao một thiên kim tiểu thư như cô lại thích một đứa con ngoài giá thú. Có điều, cô rất thích cảm giác được nịnh nọt, lấy lòng của đối phương. Trong mắt cô, Từ Minh chẳng khác gì một con chó ngoan, khi cô gọi thì chạy đến, lúc cô đuổi thì đi về.

Hắn ta luôn luôn đáp ứng những yêu cầu của Đoàn Thanh Thanh, kể cả chuyện giúp cô giết người.

Dưới sự ám chỉ cố tình hay vô ý của Đoàn Thanh Thanh mà Từ Minh đã lên kế hoạch bắt cóc Trần Lập Ba bởi vì hắn ta nghĩ Trần Lập Ba đã cản trở chuyện tốt của người kia.

Thật đáng tiếc, những người như Từ Minh lại độc ác hơn là thông minh.

Nếu như sự an toàn của Trần Lập Ba không bị uy hiếp, có lẽ Trương Trạch Nghị cũng đã không tàn nhẫn đến mức này.

Sau khi chứng kiến sự sụp đổ của gia tộc họ Đoàn, tất cả mọi người đều ngầm hiểu ra một điều: Hậu quả của việc khiêu khích cậu chủ nhỏ nhà họ Trần còn đáng sợ hơn việc trực tiếp khiêu khích Trương Trạch Nghị.

Lúc nhìn thấy tin tức, Trần Lập Thành vô cùng sốc, anh ta cũng dễ dàng đoán ra được người đứng sau những chuyện này là ai. Nhưng anh ta thật sự không ngờ Trương Trạch Nghị vì Trần Lập Ba mà có thể ra tay với nhà họ Đoàn như vậy, dù sao hai nhà cũng có mối liên hệ thân thiết với nhau.

Nhưng với tư cách là anh rể, Trần Lập Thành lại vô cùng hài lòng!

Comment