Chương 4

Sau khi nhìn thấy đứa em trai của mình trở về nhà an toàn, trái tim treo lơ lửng suốt một ngày dài của Trần Lập Thành cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Vốn định dạy dỗ Trần Lập Ba một trận nhưng sau khi nhìn thấy tên nhóc này giả bộ đáng thương thì những lời trách mắng chưa kịp thốt ra lại phải nuốt ngược vào bụng. Tên nhóc này đúng là sinh ra để hành hạ anh ta.

"Sao em lại chạy đến nhà người đó?"

Trần Lập Ba gãi đầu rồi trả lời anh với một giọng điệu áy náy: "Lúc em chạy ra khỏi nhà thì trời bất ngờ đổ mưa, em chạy đi tìm chỗ trú mà không có, cho nên..."

Lúc này, tâm trạng của Trần Lập Thành hơi phức tạp.

"Thản nhiên đi cùng với người lạ như thế à?"

"Ai nói anh là người lạ." Trần Lập Ba nói lại: "Hôm trước, cũng chính anh ấy đã cứu em ở câu lạc bộ đêm kia đó."

"Là anh ta à?"

"Đúng thế." Trần Lập Ba liếc nhìn anh trai mình, "Sao em thấy anh cứ bài xích anh ấy là thế nào?"

"Anh..." Trần Lập Thành không biết phải giải thích làm sao, anh ta không có ý bài xích người này, nhưng rõ ràng Trương Trạch Nghị không phải là người thích xen vào chuyện người khác như thế. Tại sao anh ta lại giúp đỡ Trần Lập Ba?

"Anh không bài xích gì anh ta. Chỉ là, em không biết được người đàn ông này đáng sợ như thế nào đâu. Chúng ta không thể đối phó được với người này nên tốt nhất không nên day vào làm gì."

"Người lớn các anh lúc nào cũng thích sống trong sự đề phòng như thế nhỉ, người này không tốt người kia không đơn giản. Đương nhiên em không hiểu mấy chuyện này, nhưng Trương Trạch Nghị là bạn em, anh không được nói xấu bạn em trước mặt em."

"Bạn?" Bây giờ còn bảo vệ người ngoài trước mặt anh trai luôn rồi!

"Đúng thế."

Trần Lập Thành nghiến răng nghiến lợi. Đứa em trai ngu ngốc này của anh sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bắt đi mất thôi. Là bạn bè sao, có lẽ hai chữ bạn bè này chỉ có một mình Trần Lập Ba nói được. Trương Trạch Nghị thật sự rảnh rỗi để làm bạn với một tên ngốc như thế này sao?

...

"Sếp, Trần Lập Thành đến rồi."

"Ồ!" Trương Trạch Nghị nhướng mày, "Mời cậu ta vào phòng tiếp khách, tôi sẽ đến ngay."

Đây là lần đầu tiên Trần Lập Thành bước chân vào trụ sở của tập đoàn này, quy mô bên trong còn rộng lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Trần Lập Thành càng nhìn càng khâm phục tài năng kinh doanh của Trương Trạch Nghị.

"Sếp Trần, phiền anh đợi một lát, sếp Trương sẽ đến ngay." Thư ký rót cho anh ta một ly nước, "Mời anh."

Anh ta mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn."

Mười lăm phút sau, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong phòng tiếp khách. Trần Lập Thành đứng dậy chào hỏi, trong lòng thầm cảm thán trước khí chất tỏa ra từ người đàn ông này.

"Sếp Trương, ngưỡng mộ đã lâu."

"Sếp Trần quá khách sáo rồi. Hôm nay anh ghé thăm tôi chắc là có việc gì quan trọng nhỉ?"

Làm sao Trương Trạch Nghị lại không biết lý do Trần Lập Thành đến tìm anh được, chắc chắn có liên quan đến nhóc con kia.

Trương Trạch Nghị đi thẳng vào vấn đề, Trần Lập Thành cũng không vòng vo nữa, anh ta trực tiếp mở lời.

"Tôi đến đây là vì muốn cảm ơn sếp Trương ngày hôm đó đã giúp đỡ em trai tôi, nếu không có anh, có lẽ em trai tôi đã không thể trở về nhà an toàn được."

"Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, sếp Trần không cần phải bận tâm."

Trương Trạch Nghị không để tâm nhưng Trần Lập Thành làm sao không bận tâm được. Anh ta không thích nợ ân tình, đặc biệt là ân tình của Trương Trạch Nghị.

"Sao có thể như thế được. Hơn nữa, tôi cũng không muốn nợ ân tình. Sếp Trương cần gì cứ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Nghe thấy vậy, trong mắt Trương Trạch Nghị hiện rõ ý cười. Có thể thấy Trần Lập Thành rất nóng lòng muốn trả hết món nợ này để hai bên có thể nhanh chóng chấm dứt mối quan hệ.

Thế nhưng, chuyện này đâu có dễ như thế!

"Không muốn nợ ân tình à?" Trương Trạch Nghị bật cười. Khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Trần Lập Thành, anh lại hạ thấp tông giọng của mình xuống: "Nhưng mười sáu năm trước, món nợ ân tình này đã hình thành rồi..."

Mười sáu năm trước.

Những lời này đã có tác động mạnh đến tâm trí của Trần Lập Thành. Chuyện xảy ra vào thời điểm đó chính là một cơn ác mộng đeo bám anh suốt cả đời.

Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Anh có ý gì?"

...

Bố của Trần Lập Ba có một người bạn thân, mối quan hệ của hai người thân thiết như anh em trong nhà.

Thế nhưng, kỳ thi đại học đã đưa cả hai bước vào hai con đường khác nhau. Bố của Trần Lập Ba đã thành công vượt qua kỳ thi còn người bạn kia đã bị trượt và ông ta chọn cách rời quê đi lập nghiệp ở nơi khác.

Cách nhau hàng nghìn cây số, mỗi người có một cuộc sống riêng và số lần liên lạc với nhau cũng ngày một ít đi. Không ngờ, sau nhiều năm xa cách, hai người họ vẫn còn gặp lại nhau. Người đàn ông kia trở về quê hương trong bộ vest sang trọng cùng đôi giày da đắt tiền. 

Vào thời điểm đó, bố của Trần Lập Ba vẫn đang trong giai đoạn đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Điều kiện gia đình chỉ ở tầm trung, tất cả tài sản của gia đình đều đổ dồn vào công ty mới thành lập và bọn họ còn phải vay mượn nhiều nơi.

Đúng lúc gia đình Trần Lập Ba đang gặp khó khăn thì người đàn ông kia đưa tay ra giúp đỡ bằng cách mời gọi bố cậu tham gia làm ăn với ông ta. 

Thế nhưng, một lần bố cậu tình cờ nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa người bạn này với một người khác, và ông cũng biết được người bạn này đang là một tay buôn ma túy có tiếng trong ngành.

Bên họ cung cấp vốn để xây dựng công ty và bố của Trần Lập Ba sẽ dùng công ty đó để làm nơi vận chuyển cũng như chứa hàng cho bọn họ.

Tất cả mọi chuyện đã rõ ràng.

Thế nhưng, chính lương tâm và ý thức về công lý của bố Trần đã làm hại gia đình ông.

Ông ta bí mật báo cảnh sát nhưng không hiểu sao bên phía bọn buôn ma túy lại biết được, bọn chúng không những trốn thoát thành công mà còn bắt đầu quay lại trả thù gia đình của Trần Lập Ba.

Bọn chúng thật sự rất tàn bạo, mỗi ngày gia đình cậu đều nhận được những lá thư đe dọa đẫm máu với đủ các từ ngữ cùng hình ảnh đáng sợ. Dù cho gia đình ông đã chuyển đi rất nhiều nơi nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bọn chúng.

Cuối cùng mẹ cậu không thể chịu đựng được nữa và bà đã bị suy nhược thần kinh.

Đỉnh điểm của nỗi sợ hãi dài vô tận ấy chính là đứa con nhỏ mới bốn tuổi của họ đã biến mất ngay trước cửa nhà.

Ngày Trần Lập Ba mất tích, mẹ cậu giống như phát điên, và rồi nhân lúc không có người ở bên cạnh, bà đã uống hết một lọ Perphenazine và đã ra đi mãi mãi.

Chỉ trong vòng một đêm, cậu bé Trần Lập Thành đã mất đi người mẹ yêu quý của mình và đứa em trai nhỏ cũng không thể tìm thấy. Bố Trần suy sụp, gia đình hạnh phúc dường như đã tan vỡ chỉ trong phút chốc.

Khi đó, Trần Lập Thành vẫn chưa thể hiểu được bố mình đã phải chịu bao nhiêu áp lực tâm lý, cảm giác tội lỗi và hối hận không ngừng giày vò ông.

Cứ ngỡ đám người kia sẽ còn tiếp tục nhưng không ngờ, từ đó về sau, chẳng còn thấy bọn chúng xuất hiện nữa.

Và Trần Lập Ba cũng trở về nhà sau một tuần mất tích.

Cơ thể cậu bé vẫn còn nguyên vẹn, không có bất kỳ dấu vết bị đánh đập nào, thế nhưng trên cổ lại xuất hiện một chiếc vòng cổ khác lạ. Và mỗi khi có ai muốn chạm vào chiếc vòng cổ ấy, Trần Lập Ba đều giữ chặt không buông.

Đêm hôm đó, Trần Lập Ba bị sốt cao. Sau khi hạ sốt, cậu bé vẫn còn nhớ bố mẹ và anh trai của mình, nhớ hết tất cả những chuyện lúc trước nhưng lại không thể nhớ được những gì đã xảy ra trong một tuần biến mất.

Bố cậu cũng không muốn ép cậu phải nhớ, nếu đã quên được thì tốt nhất hãy quên luôn!

Đã mười sáu năm trôi qua, Trần Lập Thành vẫn chưa ngày nào quên, đó là quá khứ mà cả đời này anh ta sẽ chẳng thể quên.

Nhưng tại sao Trương Trạch Nghị lại nhắc đến mười sáu năm trước?

Chẳng lẽ liên quan đến ...

Hai mắt anh ta đỏ hoe, sự bình tĩnh vốn có ban đầu đã biến mất, anh ta bắt lấy cánh tay của Trương Trạch Nghị và hỏi:

"Chính anh là người đã bắt cóc Lập Ba?"

Nhìn thấy ánh mắt của Trương Trạch Nghị đang nhìn mình giống như nhìn một tên ngốc, Trần Lập Thành bình tĩnh lại một chút. Không, Trương Trạch Nghị không thể là người bắt cóc Lập Ba được, phải là anh ta đã cứu Lập Ba. Nhưng.... tại sao?

Đối phương dường như hiểu được những suy nghĩ trong đầu của Trần Lập Thành, anh bình tĩnh rút cánh tay đang bị giữ chặt ra rồi nói: "Không có gì đâu, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi."

...

Khi đó, người đứng đầu của gia đình họ Trương vẫn là cha nuôi của anh và thủ lĩnh của bọn buôn bán ma túy là kẻ thù của cha anh. Ngày hôm đó, bọn họ phát hiện tung tích của đám người này nên đã phục kích sẵn để tấn công.

Có điều, Trương Trạch Nghị lại không ngờ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn như thế.

Ngay lúc cả nhóm chuẩn bị rời đi, Trương Trạch Nghị nghe thấy tiếng thút thít giống như tiếng mèo con kêu phát ra từ một góc nhỏ. Anh cau mày đi theo âm thanh ấy và phát hiện có một đứa nhỏ đang ngồi co ro trong góc.

Có lẽ đứa nhỏ này đang sợ hãi nên cả người không ngừng run rẩy, ngay cả tiếng khóc cũng yếu ớt.

"Này, nhóc con."

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem những giọt nước mắt trộn lẫn với vết bùn đất. Mặc dù như thế nhưng không hiểu sao Trương Trạch Nghị vẫn nhìn thấy được sự sạch sẽ trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt sáng ngời đầy nước chứa đựng sự sợ hãi và nỗi bất an. Đứa nhỏ nhìn thấy Trương Trạch Nghị, sau đó lại tuyệt vọng co người lại. Anh không biết nhóc con này đã trải qua chuyện gì, thậm chí còn không dám khóc lớn như thế.

"Trạch Nghị, mau đi thôi."

"Bố." Trương Trạch Nghị ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, "Con muốn mang đứa nhỏ này về nhà."

Anh vẫn còn nhớ cảm giác rụt rè của cậu bé khi đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay anh. Bàn tay nhỏ mềm mại, mang theo hơi ấm của một đứa trẻ.

Trương Trạch Nghị không biết vì sao mình lại đưa ra quyết định đó, anh chỉ biết khi nhóc con đó co rúm lại trong lòng anh và dè dặt trao niềm tin cho anh khiến anh có một cảm giác ấm áp kỳ lạ mà từ trước đến nay anh chưa từng có.

Có điều, rất nhanh sau đó, Trương Trạch Nghị đã hối hận. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, đứa nhỏ này giống hệt một cái bánh bao, vô cùng đáng yêu. Thế nhưng, tại sao không ai nói cho anh biết, bọn trẻ con này lại lắm chuyện như thế này!

Nhóc con nằm trong lòng anh suốt ba tiếng đồng hồ, không nói chuyện cũng chẳng làm ồn. Nhưng khi anh vừa có ý định rút tay ra là cậu nhóc lập tức nắm chặt quần áo của anh. Trương Trạch Nghị không nghe thấy tiếng khóc nhưng khi anh có cảm giác ướt ướt trên người, lúc này, anh mới nhận ra việc đưa đứa trẻ này về nhà không phải là một quyết định đúng đắn.

Khi cha nuôi của anh thấy vậy thì không khỏi trêu chọc anh: "Chàng trai trẻ, còn chưa kết hôn mà đã phải nuôi con rồi!"

Trương Trạch Nghị cười một cách bất đắc dĩ: "Bố đừng cười con nữa, mau nghĩ cách giúp con đi."

"Tự làm tự chịu."

"..."

Không giúp thì thôi, anh tự tìm gia đình của nhóc con này rồi sẽ gửi trả về lại.

"Muốn...muốn..."

Đứa bé vốn đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng, tay chỉ vào đồ vật trước mặt, miệng liên tục phát ra âm thanh ngọt ngào: "Đẹp..."

Trương Trạch Nghị vươn tay cầm lấy, đó là một sợi dây chuyền đặc biệt mà cha anh đã mang về tặng anh. Nghe nói mặt dây chuyền này có thể xua đuổi tà ma gì đó, nhưng Trương Trạch Nghị không tin, hơn nữa anh cũng không thích đeo những thứ này nên đã vứt lên bàn, không ngờ lại thu hút sự chú ý của nhóc con này.

Anh cầm nó trên tay, cố ý khoe trước mặt cậu nhóc: "Muốn không?"

Nhóc con gật đầu, mắt chăm chú nhìn thứ đồ trên tay anh: "Muốn ạ ~"

"Nhóc con đúng là có mắt nhìn." Trương Trạch Nghị đeo sợ dây chuyền vào cổ cậu bé: "Cho đấy."

Đó là lần đầu tiên Trương Trạch Nghị nhìn thấy nụ cười từ đứa bé này. Bàn tay nhỏ mân mê mặt dây chuyền trước ngực, sau đó còn hào hứng đem đi khoe với những người khác ở trong nhà.

Mặc dù trong nhà đều là những nhân vật nổi tiếng là không có tình người nhưng lại bị một đứa trẻ làm mềm lòng.

Có điều, Trương Trạch Nghị không chịu được áp lực "nuôi con" nên sau khi tìm được gia đình của đứa bé, anh lập tức trả lại con trai cho nhà họ.

Khi đến trước cửa nhà, Trương Trạch Nghị xoa xoa cái đầu tròn trịa của đứa bé: "Hẹn gặp lại nhé, nhóc con!"

Đã mười sáu năm trôi qua, kể từ lần chúng ta tạm biệt nhau!

Comment