Chương 15: Ba tháng, anh đuổi theo


Giữa hạ, trời đất như chìm trong biển lửa, nóng đến không thở nổi, mặt đất dưới chân như muốn nứt ra.

Park Jiyeon một tay cầm que kem, tay kia cầm tấm bản đồ du lịch, lưng khoác balo, mặc áo thun và quần soóc rẻ tiền, chân mang sandal, cuối cùng đi đến đầu phố.

Làm xong thủ tục lên thuyền, Park Jiyeon đếm số tiền mặt còn lại trong túi, có phần xót xa, cô ăn lấy ăn để que kem, vừa cúi đầu nhét tiền vào, vừa đi về phía chiếc thuyền sang trọng. Đi được mấy bước thì khóe môi bỗng bị ai chạm vào, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Yong Junhyung cầm một tờ khăn giấy, trên đó vẫn còn vết kem màu nâu, cười tủm tỉm: "Muốn tự lau?".

Người này thật đúng là âm hồn không tan, Park Jiyeon vô cùng hối hận.

Ba tháng trước, Park Jiyeon vẫn ở trong biệt thự thành phố An, không lo ăn ở đi lại, áo đến thì giơ tay cơm đến thì há miệng, tiếc rằng những tháng ngày tươi đẹp đó đều bị cô phá hủy rồi.

Cô vất vả cực nhọc lắm mới tìm thấy giấy tờ của mình trong chiếc xe chú Lee lái, cứ thấp thỏm không yên, sợ chú Lee phát hiện ra. Chờ đến ngày tập đoàn Kim thị và ngài Robin ký kết hợp đồng, Park Jiyeon mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn sử dụng chiêu cũ, lấy máy đổi giọng báo cảnh sát, xong thì chạy về phòng ngủ chờ cảnh sát và phóng viên tới, cuối cùng nhìn thấy Sungyeol vội vội vàng vàng chạy về phía sân lớn, cô mới bắt đầu hành động, trèo ra khỏi ban công.

Đường đi cô đã quan sát kỹ, từ tầng hai xuống dưới không có vật gì thích hợp để bám vào, cách duy nhất chính là trèo ra khỏi ban công, níu lấy lan can, khi gần mặt đất nhất thì nhảy xuống.

Cô đã lường trước độ nguy hiểm, độ cao khoảng gần ba mét, bên dưới có thảm cỏ, nhiều nhất chỉ trẹo chân, chỉ số an toàn rất cao.

Đến khi cô buông tay định nhảy xuống thì lại sửng sốt đến nỗi suýt hét lên, suýt làm bọn Sungyeol chú ý tới, cũng may lập tức có một bàn tay bịt miệng cô, tiếc rằng chủ nhân của bàn tay đó lại là Yong Junhyung.

Yong Junhyung cười với cô: "Biết ngay em sẽ chạy mà, hôm nay là thời cơ tốt, nhưng em thật là liều mạng, lỡ té ngã thì làm sao?".

Đôi mắt anh tràn ngập yêu thương, Park Jiyeon suýt phát điên, giãy dụa dữ dội, cố nén giọng bảo anh buông ra. Yong Junhyung ôm cô càng chặt hơn như muốn bẻ gãy eo cô.

Yong Junhyung để mặc cô giãy giụa, thấy cô mặt đỏ tía tai sắp nổi cáu, anh mới hạ giọng: "Tường vây rất cao, anh đưa em ra ngoài, một mình em trèo lên không nổi đâu."

Thấy Park Jiyeon phẫn nộ, anh lại kiên nhẫn: "Ông nội ở khách sạn, anh đã để thư lại, cũng thông báo chú em tới đón ông, em không phải lo".

Anh vẫn rất hiểu Park Jiyeon, biết mâu thuẫn trong lòng cô nên đã gạt đi một mối lo thay cô. Park Jiyeon giễu cợt: "Anh thật giả tạo, người dẫn ông nội tới là anh, đuổi ông đi cũng là anh!".

"Anh chỉ muốn em nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Yong Junhyung không biến sắc, "Em vốn đã định đi, anh đợi em hai tháng nay rồi, không muốn đợi thêm nữa."

Anh yêu chiều Park Jiyeon đã quen rồi, chưa từng nỡ cưỡng ép cô làm gì, luôn để cô chủ động. Lần này cuối cùng cô cũng bỏ đi, đồng thời rơi vào vòng tay anh. Yong Junhyung siết chặt tay, xúc động khó kìm chế.

Park Jiyeon "hừ" một tiếng, tì vào ngực anh rồi nói: "Dẫn tôi ra ngoài".

Yong Junhyung cười, cuối cùng cũng buông cô ra.

Phía sau vườn có bàn ghế, Park Jiyeon vốn định kê bàn ghế ra đó để trèo lên tường vây, nhưng giờ đây đã có Yong Junhyung, càng đỡ tốn sức.

Cô bị Yong Junhyung đẩy lên tường vây, đến khi anh nhảy ra ngoài trước, cô mới nhảy xuống, lần nữa rơi vào vòng tay anh. Cảm giác cánh tay đối phương lập tức siết chặt, sắc mặt cô sa sầm, nhấc cùi chỏ lên xoay người, thúc mạnh vào huyệt thái dương của anh, một đòn trúng ngay, Yong Junhyung đau quá phải buông tay ra.

Chiêu phòng thủ này hiệu quả rất rõ rệt, cô ra tay tàn nhẫn, vị trí nhắm rất chuẩn, tiếc ràng Yong Junhyung làm cảnh sát đã mười năm, không phải người bình thường, Park Jiyeon vừa chạy mấy bước eo đã bị siết lại, cô kêu khẽ, Yong Junhyung nói: "Yeonie, đừng chạy!".

Cô lại vừa cào cấu vừa đá đạp anh, cào mạnh đến xước cả tay anh, "Anh buông ra, cùng lám thì tôi lại về biệt thự, tôi sẽ gọi bọn họ tới ngay!".

Yong Junhyung không nỡ bỏ cuộc, đành cứ thế để mặc Park Jiyeon bỏ chạy.

Trên người Park Jiyeon không mang theo nhiều tiền mặt, cô lên bừa một chiếc xe khách, tìm một khách sạn rẻ tiền để ở. Hôm sau người bạn ở Thụy Sĩ chuyển một phần tiền vào thẻ ngân hàng cho Park Jiyeon, cô gọi điện thoại để cảm ơn, rồi nói: "Tớ không rõ liệu có người tới tìm cậu không, nếu có người tới thì cậu cứ nói thật, không sao cả, họ sẽ không làm khó cậu".

Gọi điện xong, Park Jiyeon rút một số tiền lớn, mua một cái balo to đùng, rồi lại mua mấy bộ quần áo mùa hè và một đôi giày thể thao rẻ tiền, sau đó lại lên một chiếc xe khách. Buổi tối lúc ăn cơm thấy trang nhất mấy tờ báo của Hồng Kông, Đài Loan đều bị tập đoàn Kim thị chiếm hết, cô vừa xem tin tức, bình luận, vừa há hốc miệng.

Tập đoàn Kim thị gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, cổ phiếu sụt thảm tới mức thấp nhất trong những năm qua, những vấn đề về địa ốc liên tiếp bị tố cáo.

Lúc nhìn thấy tin Kim Myungsoo sắp trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Kim thị, cô đã ăn mì gói năm ngày liền trong khách sạn, nghe phóng viên trong tivi nói: "Những người trong cuộc đều nói rằng Kim Myungsoo ba hôm trước đã xuất ngoại, chuyện mua bán cổ phần luôn do luật sư xử lí. Hiện giờ Kim lão tiên sinh vẫn đang được điều trị trong bệnh viện, ông vô cùng coi trọng và yêu mến Kim Myungsoo...".

Park Jiyeon cắn đứt giấy gói mì, thẫn thờ hồi lâu. Hôm sau cô mua một chiếc vé máy bay, khi xuống máy bay rồi mới bắt đầu nhíu mày, không biết vì sao mình lại xuất hiện ở Campuchia.

Park Jiyeon không rõ vì sao mình lại muốn bỏ đi, rõ ràng cô rất hưởng thụ những ngày tháng ở cạnh Kim Myungsoo, bình lặng có mà kích thích cũng có, thi thoảng có nguy hiểm xuất hiện nhưng lần nào cũng đều được hóa giải rất dễ dàng. Không ai có thể lợi hại hơn anh, áp bức từng người đến không tài nào phản kích lại được, ngay cả cô cũng phải đầu hàng.

Đứng bên bờ hồ Tonic Sap, ngắm nhìn du khách chụp hình, từng cặp tình nhân vui vẻ nói cười, cô bất giác nhớ tới Kim Myungsoo. Hai tháng nay cô suýt trở thành búp bê sáp, thứ cảm xúc không do mình điều khiển thực sự rất khó chịu.

Cô và Kim Myungsoo hình như không có một tấm hình chụp chung nào, cô cũng không còn nhìn thấy gương mặt anh nữa. Park Jiyeon ngồi bên bờ hồ cả ngày, lúc về bắt đầu sốt cao.

Park Jiyeon ngủ suốt một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại thì ánh sáng trong phòng đã tràn trề, rèm cửa không che được ánh nắng nóng rực bên ngoài.

Trán ấm nóng, một đôi môi khẽ chạm vào, Park Jiyeon đẩy anh ta ra, mệt mỏi quát lên: "Yong Junhyung!".

Yong Junhyung dịu giọng: "Nhiệt độ đã giảm rồi, bác sĩ vừa đi, em không gặp trở ngại gì lớn, ngủ thêm hai ngày nữa là khỏi".

Park Jiyeon hoa mắt chóng mặt, tay chân nhấc không nổi, chỉ có thể để mặc anh ôm vào lòng, Yong Junhyung rất xót xa: "Hôm qua anh không thấy em ra ngoài, phải phát hiện ra sớm mới phải. Em đã sốt cao suốt một ngày một đêm, cũng may bây giờ không sao. Yeonie, trước đây em cũng chăm sóc bản thân thế này sao?".

Mắt Park Jiyeon nóng lên, môi khô nứt, nghe giọng nói dịu dàng bên tai, bỗng cảm thấy quá mệt mỏi. Cô nên yếu đuối hơn, dù sao cũng là phụ nữ, từ nhỏ được yêu thương, chiều chuộng đã quen. Mẹ cứ nói sau này cô sẽ gả cho người đàn ông yêu thương cô nhất, bảo bối nhà bà không thể chịu bất cứ sự tủi thân nào.

Nhưng giờ đây Park Jiyeon bỗng thấy tủi thân, sao cô lại chỉ có một mình, năm năm rồi, cô vẫn không có nhà, vẫn không có chốn dung thân, cô nhắm mắt đáp nhỏ: "Tôi là bác sĩ, tôi hiểu...".

Yong Junhyung nâng mặt cô lên, ngắm dung nhan tiều tụy của cô. Anh quá gần, hơi thở phả lên mặt cô, nụ hôn sắp đáp xuống thì nghe Park Jiyeon lạnh lẽo nói: "Đừng đụng vào tôi".

Rõ ràng vẫn yếu ớt, nhưng giọng nói lại cứng nhắc lạnh lùng, bàn tay nhỏ nhắn chặn ở ngực Yong Junhyung, anh cười khẽ: "Em biết anh sợ em, nên mấy năm nay không biết sợ là gì. Sau này em muốn đi đâu, anh cũng sẽ theo em, không bao giờ bỏ em một mình nữa, anh sợ em lại biến mất".

Anh đặt cô vào trái tim, anh sẽ xem cô như báu vật hiếm có trên thế gian này.

Sau khi Park Jiyeon khỏi bệnh thì không tài nào dứt được cái đuôi lẵng nhẵng theo sau mình nữa. Cứ hai, ba hôm Yong Junhyung lại xuất hiện trước mặt cô, lần nào cũng giống như tình cờ. Anh không hề can thiệp gì, chỉ đứng từ xa nhìn cô đi chơi khắp nơi, có lúc không mời mà tới, ngồi cùng bàn ăn với Park Jiyeon, kể về phong cảnh con người nơi đây.

Park Jiyeon rất khổ sở.

Nửa tháng trước, cuối cùng Park Jiyeon cũng có cơ hội, ở một quán bar ven biển, một người đàn ông mập mạp xăm mình đã bắt chuyện làm quen với cô.

Người đàn ông xăm mình cao đến một mét chín, đầu to gấp ba lần Park Jiyeon, lúc trò chuyện rất nhiệt tình, về sau ánh mắt anh ta càng lúc càng nóng bỏng. Park Jiyeon suy nghĩ rồi mời anh ta về phòng nói chuyện, anh ta rất kích động, trước khi đi còn làm đổ ghế. Chưa đến cửa phòng, anh ta đã ôm chầm lấy Park Jiyeon, cô lập tức hét to, chưa tới hai giây đã có người lao ra, cô vừa được tự do thì lập tức chạy đến trạm xe, gọi điện báo cảnh sát, thầm cảm thấy mình vẫn còn lương thiện chán, cầu chúc Yong Junhyung đánh bại được anh ta.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, cô sắp bước lên con tàu này thì ai ngờ Yong Junhyung lại xuất hiện, yêu chiều nhìn cô: "Anh chỉ bị thương nhẹ, không có vấn đề gì lớn, trên mép em còn dính kem này".

Park Jiyeon nhét hết chỗ kem còn lại vào miệng, không thèm nhìn anh mà đi thẳng lên tàu.

Con tàu này đăng ký ở Panama, dài hơn một nghìn thước Anh(1), cao tới mười một tầng, bên trong có rạp chiếu phim, karaoke, quán bar, phòng mát-xa, hồ bơi... một loạt hệ thống vui chơi giải trí và một số sòng bài lớn, đích đến là Alaska, trên đường đi sẽ đi ngang qua Singpapore và Malaysia.

(1) 1 thước Anh(yard)=0.914 mét.

Phòng của Park Jiyeon là phòng trong khoang rẻ nhất, không có cửa sổ, trong khoang có hai giường đơn, những vật thiết yếu như tivi và tủ áo cơ bản đều có đủ, diện tích cũng không nhỏ lắm, đối với cô vậy là vừa đủ.

Ba tháng nay cô bôn ba khắp nơi, lên tàu là do hứng thú nhất thời. Trước đó cô đã nghe tin con tàu sang trọng này lại xuất phát lần nữa, có điều chi phí khiến cô chỉ dám nhìn, trùng hợp là con tàu này có sáu thành phố có thể đăng kí, nơi cô ở hiện nay thuộc một trong sáu chỗ đó. Thời gian đi tàu chỉ hơn mười ngày, đi ngang Singapore, Malaysia, Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc, địa điểm xuống tàu là Trung Quốc.

Cô đã bỏ đi ba tháng, đúng là rất nhớ những bữa ăn Trung Quốc truyền thống, đếm lại tiền trong túi cũng có thể ứng phó được chi phí đi một nửa đoạn đường, thế nên cô nghiến răng, quyết định bỏ tiền ra.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Park Jiyeon lồm cồm bò dậy thay quần áo, vẫn là quần soóc áo thun. Mở cửa khoang ra cô chợt ngớ người, chỉ thấy Yong Junhyung tay đút túi quần, dựa người vào tường đối diện. Thấy cô ra anh cười với cô, khóe môi vẫn hơi bầm tím, dưới ánh đèn không nổi bật lắm nhưng Park Jiyeon vẫn thấy rõ.

Park Jiyeon không biết nên đối xử với anh thế nào, đã tưng căm ghét anh, cũng từng xem anh như không tồn tại. Thời đại học cô nghĩ đủ mọi cách nhưng không thể khiến Yong Junhyung bỏ cuộc. Bây giờ anh theo sau cô suốt ba tháng trời, Park Jiyeon đuổi cũng đuổi rồi, mắng cũng mắng rồi, hiện giờ chỉ có thể gắng sức xem anh là người vô hình mà thôi.

Cô chạy đến nhà hàng ăn cơm, Yong Junhyung lặng lẽ ngồi đối diện cô. Park Jiyeon cũng không đuổi anh đi, ăn xong cô chạy lên boong tàu cho tiêu cơm. Gió biển rất lớn hoàn toàn khác với không khí nóng rực trong lục địa, gió càng thổi càng khiến tinh thần thư thái, chỉ hơi lạnh một chút. Cô ngẩng lên nhìn, suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu. Đang do dự thì bỗng thấy gần đó có tiếng động, một nhân viên của tàu hỏi: "Thưa anh, anh có cần thuốc chống say không?".

Yong Junhyung khoát khoát tay, dựa vào lan can, nhìn về phía Park Jiyeon. Thấy cô đã chú ý đến thì bất giác nhếch nhếch khóe môi, nụ cười có phần ngượng ngập.

Yong Junhyung bị say sóng, Park Jiyeon nhớ ra rồi.

Năm nhất đại học cô và mẹ đi dạo trên hồ, thuê một con thuyền nhỏ thả câu. Yong Junhyung cũng có mặt, hướng dẫn tận tình cách móc câu. Dạy xong anh nằm bẹp trên mạn thuyền không ngừng nôn khan, trên đường về tỏ ra yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, làm mẹ con Park Jiyeon sợ chết khiếp. Park Jiyeon bực tức nói với anh: "Anh cố tỏ ra mạnh mẽ hả, cố tình dọa người khác phải không?".

Yong Junhyung nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, bất chấp cô ra sức vùng vằng, vẫn cố ý nắm tay cô thật chặt, hôn lên mu bàn tay cô rồi lại lặng lẽ đặt xuống, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Chiếc xe lắc lư suốt đoạn đường, anh cũng ngủ mê man suốt thời gian trên xe, nhưng từ đầu chí cuối không hề buông tay Park Jiyeon ra, đó cũng là lần duy nhất cô ngoan ngoãn nghe theo.

Yong Junhyung say sóng rất nặng, nửa đêm bắt đầu nôn, bác sĩ trên tàu mang thuốc chống say cho anh, Yong Junhyung uống xong cũng chẳng thấy hiệu quả. Bác sĩ có phần lo lắng, giờ đang đi trên biển, bốn bề là đại dương mênh mông, không thể lập tức cập bến, nếu tình trạng như thế này mà lênh đênh trên biển hai ngày thì làm sao có thể chịu đựng được?

Dạ dày anh cuộn thắt, hàng lông mày nhíu chặt, khẽ lẩm bẩm: "Yeonie...".

Park Jiyeon đang ở trong phòng mình xem hành trình, quyết định khi đến Malaysia và Singapore sẽ không xuống thuyền, bút bi vừa đánh một dấu X trên giấy thì bỗng nghe có người gõ cửa.

Park Jiyeon mở cửa ra, thấy người bên ngoài có vẻ lo lắng sốt ruột, hỏi cô: "Làm phiền cô quá, xin hỏi cô có phải cô Park không?".

Đôi môi Yong Junhyung tái nhợt, cổ họng chuyển động, không ngừng nói mê, nhân viên y tế giải thích với Park Jiyeon: "Yong tiên sinh say sóng rất nặng, tôi kiểm tra thấy trên người anh ấy có vết thương, có thể là do trúng gió biển nên nhiệt độ cơ thể anh ấy khá cao".

Park Jiyeon mới khỏi bệnh thì đến lượt Yong Junhyung, Yong Junhyung tuy sức khỏe không tốt nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, biết Park Jiyeon ở cạnh thì bất giác nắm lấy tay cô, bên tai nghe một giọng lạnh lùng vang lên: "Buông ra!".

Yong Junhyung càng nắm chặt hơn, nhắm mắt xem như không biết gì, nói khẽ: "Yeonie, bao giờ em mới hết giận?".

Park Jiyeon thở dài, ra sức rút tay ra, đáp: "Anh đừng giả bệnh với tôi, tôi biết anh rất tỉnh táo!".

Yong Junhyung cười khẽ, chậm rãi mở mắt, đúng là có chút yếu ớt, muốn ngủ nhưng lại cố gắng gượng.

Park Jiyeon đo nhiệt độ cho anh xong, nhìn nhiệt kế thấy hơi cao, chắc không có trở ngại gì. Cô bảo Yong Junhyung ngủ cho khỏe, định liên lạc với thuyền viên xem có thể cho Yong Junhyung xuống tàu ở Malaysia hay không.

Yong Junhyung ngăn cô lại, nói nghiêm túc: "Anh đã nói em đi đâu anh sẽ theo đó mà!".

Park Jiyeon cười giễu: "Tôi đi đâu cũng không muốn nhìn thấy anh!".

Yong Junhyung không nói tiếng nào, lặng lẽ nhìn Park Jiyeon, trong khoang không có cửa sổ, không nhìn thấy đại dương bao la, không nhìn thấy những con sóng nhấp nhô, không ai làm phiền, hiếm khi có cơ hội ở riêng với nhau thế này.

Lát sau anh lại bắt đầu khó chịu, sắc mặt đỏ bừng bừng, Park Jiyeon thở dài, đặt xô nhựa xuống trước mặt anh, Yong Junhyung ôm chiếc xô nôn khan, đâu còn dáng vẻ bình thản ung dung, nho nhã lịch thiệp nữa.

Park Jiyeon chăm sóc anh ba tiếng đồng hồ, đến khi trời sáng mới quay về phòng, vùi đầu vào ngủ, không thèm để tâm đến Yong Junhyung sống chết ra sao nữa. Trong mơ cô lại thấy mẹ, mẹ cười nói: "Đừng tưởng mẹ không nhìn thấy, trên đường về con và Junhyung cứ nắm tay nhau suốt. Con đấy, đừng bướng bỉnh nữa, mẹ nói thẳng với con nhé, mẹ vẫn thích Junhyung làm con rể mẹ. Dưới gầm trời này ngoài mẹ và bố con ra thì cũng chẳng còn ai thương con như Junhyung đâu, rốt cuộc con còn có chỗ nào không vừa lòng?".

Khung cảnh đột ngột chuyển hướng sang phòng bệnh, mẹ với gương mặt tiều tụy, không còn vẻ đoan trang, nhã nhặn như xưa, nói với Park Jiyeon: "Thằng bé Junhyung ấy, là nó không đúng, nhưng nó suýt làm sai cũng là vì con. Con đừng trách nó đối xử với con như vậy, nó yêu con nhường nào, mẹ biết hết, sau này tìm chồng con nhất định phải tìm người thương con hơn Junhyung, được không? Chỉ sợ không còn ai thương con hơn Junhyung thôi...".

Lúc Park Jiyeon tỉnh dậy, khoé mắt còn ướt, trong khoang tàu đóng kín không rõ ngày hay đêm, cô lại nhớ bố mẹ.

Yong Junhyung đang dùng khổ nhục kế, mang bộ mặt trắng bệch lẽo đẽo đi sau Park Jiyeon. Cô đến rạp chiếu phim, anh cũng đi cùng, cô đi đến phòng gym tập thể dục, anh cũng đi tập, lần này đến trước cửa sòng bài, cuối cùng Yong Junhyung không gắng nổi nữa, lại cúi người xuống nôn ọe. Lúc đứng thẳng lên thấy Park Jiyeon khoanh tay đứng đó, như cười như không với anh: "Có thấy ấu trĩ không?".

Yong Junhyung đến gần cô, cười khẽ: "Không ấu trĩ, em đang dần mềm lòng".

Sòng bài nườm nượp khách, đa số là đại gia ở các nước, còn dân thường thì cực kì hiếm.

Con tàu xa hoa sang trọng này trên danh nghĩa là du ngoạn thăm thú phong cảnh các nước, nhưng thực sự thì sòng bài mới là nơi thu hút mọi người nhất. Rất nhiều người từ khi lên tàu liền dính chặt với sòng bài, chẳng cần bận tâm con tàu đang dừng chân ở quốc gia nào.

Tiền mặt Park Jiyeon hiện có không nhiều, dù thua cũng không bao nhiêu, mà nếu thắng thì sẽ có thêm chút lộ phí, cô định thử tài của mình, ai ngờ quá may mắn, sau khi thắng liên tiếp hai ván đã có người đi theo cô bắt chuyện: "Vận may của cô quả là tốt thật, tôi cũng muốn mượn chút may mắn của cô".

Theo cô thắng được một ván, đối phương ha hả: "Xem ra là nhờ cô cả, cô có nể mặt đi ăn bữa tối với tôi không?".

Park Jiyeon vẫn chưa lên tiếng thì Yong Junhyung đứng cạnh đã cầm thẻ chips trong tay cô lên, nói: "Anh cũng muốn thử?".

Người làm quen kia không ngờ người đàn ông lặng lẽ đứng cạnh Park Jiyeon lại cùng hội cùng thuyền, thấy thế thì cười cười, không đề cập đến chuyện ăn tối nữa.

Ai ngờ lúc ăn tối họ lại gặp nhau ở bữa tiệc buffet.

Yong Junhyung chẳng có lòng dạ nào ăn, chiếc đĩa trước mặt trống trơn, còn Park Jiyeon nếm thử rất nhiều món, hai người không nói năng gì với nhau. Bỗng nhiên trên bàn xuất hiện một chiếc đĩa nữa, một người đàn ông trung niên ngồi xuống cạnh Park Jiyeon, cười nói: "Chào cô, thật trùng hợp quá".

Park Jiyeon cười, "Vâng".

Đối phương hơn bốn mươi tuổi, là người Hoa, nói tiếng Trung rất lưu loát, thỉnh thoảng thêm vào mấy từ tiếng Anh, ông ta có vẻ ngượng ngập: "Thời gian không lâu trước tôi mới tới Hồng Kông, tiếng Trung và tiếng Hồng Kông có phần mơ hồ lẫn lộn rồi".

Yong Junhyung hỏi ông ta: "Lâm tiên sinh lên tàu từ đâu, và đi đến nơi nào?".

Đối phương cười nói: "Ngày mai tôi sẽ xuống tàu, lần này đi công tác ở Singapore, tiện thể đi du lịch".

Park Jiyeon nghe ba chữ "Singapore" thì tay bất chợt khựng lại.

Hôm sau mặt trời rực rỡ, mặt biển tĩnh lặng, con tàu dừng lại ở cảng Singapore, một số lớn hành khách xuống tàu du ngoạn.

Người đàn ông trung niên giao hành lý cho tài xế, ngồi vào trong xe rồi liếc nhìn con tàu, bên cạnh có người nói: "Trợ lý Lâm, tôi sẽ đưa anh đến khách sạn nghỉ ngơi trước, chiều tối sẽ có tiệc tiếp đón".

Trợ lý Lâm mỉm cười, cắt ngang: "Khoan đã, Nam tiên sinh, tôi muốn biết Kim tổng hiện giờ có phải đang tìm cô gái trong tạp chí không?"

Nam Woohyun ngớ ra.

Ba tháng trước, đoàn của Kim Myungsoo quay về Singapore chúc thọ A Công, không đưa theo "bạn gái", A Công tức giận vô cùng, trách móc anh bắt nạt ông già.

Kim Myungsoo vốn định nhanh chóng bắt Park Jiyeon về, nhưng cô chạy quá nhanh, khiến anh lần nào cũng bắt hụt. Thời gian cô ở lại một thành phố nào đó không vượt quá bốn ngày, lẩn còn nhanh hơn cá. Kim Myungsoo đã bị cô làm cho tức điên, không còn kiên nhẫn chơi trò mèo bắt chuột nữa. Gần đây anh đã cho người khóa chặt một vài sân bay các nước, ai ngờ lần này Park Jiyeon không ngồi máy bay mà chuyển sang đi tàu.

Nam Woohyun lật tạp chí ra, hỏi lại trợ lý Lâm: "Anh có chắc chắn là cô gái này không?"

Trợ lý Lâm cười nói: "Chuyện Kim tổng tìm cô gái này hiện giờ đang ầm ĩ như vậy, tôi đâu dám nói bừa. Cô gái trên tàu không trang điểm gì nhưng vẫn rất xinh đẹp, trông rất hoạt bát nhanh nhẹn, đồng thời cũng họ Park".

Nam Woohyun thật lòng cảm ơn trợ lý Lâm, nói một câu: "Tiếp đãi anh không được chu đáo", rồi dặn dò tài xế vài câu, sau đó xuống xe vội vội vàng vàng chạy mất.

Kim Myungsoo ngồi trong văn phòng, nghe Nam Woohyun thuật lại xong, mặt anh dửng dưng, không nói câu nào.

Nam Woohyun không sao đoán ra ý tứ của anh nhất thời không dám nói gì, lát sau mới thấy Kim Myungsoo nhúc nhích, cầm điện thoại lên tìm số.

Trên tàu, nhân viên bất ngờ nhận được một cuộc gọi chuyển tiếp, lập tức kiểm tra camera trên tàu, rồi lại kiểm tra danh sách lên tàu, tất cả các bộ phận đột nhiên tất bật hẳn.

Từng giây từng phút trôi qua, camera đã tìm ra một cô gái mặc áo thun quần sóc, mang sandal đế bằng, đi trên con tàu sang trọng này giống như một người khác biệt.

Camera trong sòng bài rõ nhất, không hề có góc chết, ngay cả một cái liếc mắt, một nụ cười của cô đều được ghi hình rõ ràng, bao gồm cả khi cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Kim Myungsoo cho ngừng đoạn băng ghi hình, cảnh dừng lại trên hành lang trong khoang của con tàu, cô gái dưới ánh đèn tóc hơi rối, thời gian là ba giờ năm mươi phút sáng, cô bước ra từ căn phòng đối diện, lưu lại trong đó suốt ba tiếng đồng hồ.

Kim Myungsoo cởi hai nút áo, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, con tàu đã rời bến.

Trên con tàu xa hoa kia, hành khách quay lại tàu lần lượt kéo nhau vào nhà hàng, trên boong tàu đâu đâu cũng thấy người đứng ngắm ánh hoàng hôn, trạm dừng tiếp theo là Việt Nam, hai ngày sau sẽ tới.

Con tàu đang chạy đột ngột dừng lại, hành khách đều không hiểu chuyện gì, xôn xao cả lên, nhân viên của tàu xoa dịu mọi người thông qua loa phát trên tàu.

Trong khoang, cuối cùng nhân viên đã xử lý xong việc, nhìn đồng hồ, nói: "Kim tiên sinh ở trung tâm giải trí Thiên Địa sắp đến trong vòng hai mươi phút nữa, thông báo cho các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng".

Hai mươi phút sau, xa xa bỗng xuất hiện một chiếc cano sóng dồn cao, những con sóng bị ánh tịch dương nhuộm thành một màu như ngọn lửa, các trưởng bộ phận đều đứng đợi trên boong tàu, nhìn người đối diện bước từng bước tới, đồng thanh: "Kim tiên sinh".

Thái độ của các quản lý trên tàu rất cung kính, trên boong mọi người xếp hàng ngay ngắn, có hành khách chú ý đến cảnh bên đó, bất giác nhìn theo nhưng chỉ thấy một bóng dáng cao lớn. Người đó mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh, tay áo hơi xắn lên, hình như hơi vội vã nên sải những bước dài, mắt luôn nhìn thẳng.

Nam Woohyun vội theo sau Kim Myungsoo, nói với các quản lý: "Các vị vất vả rồi".

Quản lý vội nói: "Đây là việc chúng tôi nên làm mà". Ông ta vội đi theo Kim Myungsoo, giải thích: "Cô Park ở trong khoang, mấy hôm nay vẫn luôn ở trên con tàu này, không hề xuống tàu, hai mươi phút trước nhân viên đã đi kiểm tra, cô Park luôn ở trong phòng mình."

Kim Myungsoo mặt lanh như băng, bước chân vừa dài vừa nhanh.

Park Jiyeon cảm thấy có gì đó không đúng.

Hai mươi phút trước con tàu bất ngờ dừng lại, nhân viên nói kỹ sư của tàu đang kiểm tra thiết bị, hai mươi phút sau tàu sẽ đi tiếp.

Kiểm tra thiết bị cần ngừng tàu, cái cớ này quá gượng gạo, trừ phi con tàu thật sự xảy ra sự cố rõ ràng.

Park Jiyeon ngồi trong phòng, không biết bên ngoài thế nào, càng không biết con tàu đã đi tiếp chưa, cảm giác đã hơn hai mươi phút rồi, cô liền bước ra ngoài xem xét.

Vừa bước chân lên boong, cô liền nhìn thấy đằng xa một chiếc cano đang chạy tới, gió lớn sóng cao, khí thế hừng hực, nổi bật hơn cả tịch dương đỏ chói, càng lúc càng gần, tim cô đập như trống trận.

Khoang tàu lúc này vì Kim Myungsoo xuất hiện mà trở nên chật chội hẳn.

Lúc Kim Myungsoo tới phòng Park Jiyeon, trong phòng sạch sẽ, trên giường vẫn còn vết lõm xuống. Tủ đồ chỉ có hai chiếc áo thun và một chiếc quần soóc, trên tủ đầu giường đặt một túi bánh khô, cạnh đó là một tờ hành trình của tàu, trên tên hai nước Malaysia và Singapore đã bị đánh dấu X.

Kim Myungsoo đặt tờ hành trình xuống, cầm balo để trên ghế lên, dốc ngược xuống, "rầm rầm" một hồi, đồ đạc trong túi rơi đầy trên giường, toàn là những đồ linh tinh như khăn giấy, ví tiền, quạt tay. Anh nhấc từng món lên xem, trầm giọng hỏi: "Cô ấy đâu?", trong giọng nói không rõ là vui hay giận.

Nhân viên đứng cạnh run rẩy ấp úng: "Trước đó còn ở đây mà...".

Quản lý nhíu mày nhìn người nhân viên kia, lên tiếng giải vây: "Kim tiên sinh, là do tôi sơ suất, phòng đối diện hiện giờ cũng không có ai, tiếp theo ngài xem...".

Kim Myungsoo bẻ gãy chiếc quạt trong tay, "Tìm đi!".

Camera trong khoang tàu có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng trong từng tầng, trên các màn hình gắn kín cả bức tường là du khách qua qua lại lại, nhân viên đang cầm giấy tờ của Park Jiyeon để đối chiếu, không đủ người nên họ đành tìm một đồng nghiệp ở bộ phận khác đến giúp sức, mãi mười phút sau mới có người hét lên: "Tìm thấy rồi, đang ở khu giải trí dành cho thiếu nhi!".

Park Jiyeon vô thức đến khu giải trí, nhìn thấy một đám trẻ con đang rượt đuổi nhau, nô đùa ồn ào thì mới giật mình, cô không ngờ lại trùng hợp đến thế, chạm mặt Kim Myungsoo trên con tàu này.

Cô không nhìn rõ người đang lên tàu, chỉ là cô quá quen thuộc Kim Myungsoo rồi, chiều cao, cách ăn mặc, và cả dáng đứng dáng ngồi của anh, chỉ liếc sơ qua cô có thể xác định. Cô có phần không hiểu nổi, bất giác bỏ chạy, đến bây giờ cô mới sực tỉnh, chỉ là trùng hợp mà thôi, cò gì mà cô phải chạy chứ.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong năm giây, cô lập tức lật đổ thuyết trùng hợp, phía trước một nhân viên mặc đồng phục đang cầm điện thoại nói: "Tìm thấy rồi". Vừa nói vừa chạy tới chỗ cô, Park Jiyeon rủa một tiếng rồi vội vàng quay lưng bỏ chạy.

Nơi này toàn là trẻ con nô đùa chạy nhảy vốn không chú ý nhìn đường, vóc người Park Jiyeon nhỏ bé, bước chân linh hoạt, luồn lách rất nhanh, hai nhân viên phía sau lại rất to cao, lo đụng phải đám trẻ con nên đành bó tay, thoáng chốc đã không thấy Park Jiyeon đâu. Họ vội vàng báo cáo với bên kia điện thoại, bên kia lập tức chỉ huy: "Ở nhà hàng Italy tầng năm".

Bên ngoài trời đang tối dần, mọi người trong phòng giám sát sắp bị Park Jiyeon hành hạ đến phát điên. Con tàu có tổng cộng mười một tầng, dường như tầng nào cũng có bóng dáng cô, cô không đi thang máy mà chạy khắp nơi. Lúc này đang là cao điểm dùng bữa và giải trí nên trên tàu rất đông du khách, họ lại không thể làm lớn sự việc, cứ thế phải mất một tiếng đồng hồ mà không tóm được, ngược lại còn để mất dấu cô.

Tiếng bàn bạc và mắng chửi trong phòng giám sát càng lúc càng lớn, cánh cửa lúc này đột ngột mở ra, mọi người lập tức im lặng, nhìn người đàn ông mặt mày âm u đang bước tới bàn giám sát, phía sau là một vài quản lý cấp cao của con tàu.

Kim Myungsoo hai tay vịn lên bàn, ánh mắt quét một dọc từ trái sang phải màn hình, vẻ mặt không cảm xúc: "Cử người canh giữ ở đầu cầu thang và thang máy từng tầng".

Mọi người ngớ ra rồi lập tức làm theo, khoảng mười phút sau có người bỗng gọi to: "Ở tầng tám!".

Tầng tám có rất nhiều nơi vui chơi giải trí, lát nữa khắp nơi sẽ đầy người, bóng dáng Park Jiyeon thoáng qua trên boong tàu không biết lại chạy đi đâu nữa.

Kim Myungsoo ngồi trên ghế, bình thản nói: "Tất cả mọi người đều lên tầng tám, chặn mọi lối đi, mỗi một cánh cửa ở đó đều cử hai người canh giữ, năm người lên boong tìm kiếm."

Anh sắp xếp rất hợp lí, năm phút sau mọi người đã vào vị tí, lại mấy phút nữa trong bộ đàm thông báo tin tức, Kim Myungsoo đứng lên, thong thả bước ra ngoài.

Rạp chiếu phim trong con tàu nằm ở tầng tám, được trang bị bằng thiết bị tiên tiến nhất, tấm phông màn khổng lồ cao ba tầng. Toàn bộ rạp được thiết kế không có cột đỡ. Có tổng cộng hơn bảy trăm chỗ ngồi, phía trên đỉnh là bộ phận đèn chiếu, mỗi một góc đều được chiếu sáng rất rõ.

Bộ phim vốn định chiếu bỗng nhiên bị dời lại, nhân viên bước ra thông báo, mọi người bàn tán xôn xao. Bỗng một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, có người chỉ vào anh, hỏi: "Người đó sao lại được vào?".

Nhân viên cười giải thích, cánh cửa khán phòng dần khép lại.

Trong khán phòng vốn tối mờ mờ, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, bỗng nhiên đèn bật sáng, mỗi một ngọn đèn trên trần đều được mở, ánh đèn rọi xuống hơn bảy trăm ghế sofa màu đỏ, rực rỡ và kiêu ngạo.

Kim Myungsoo nhìn xung quanh, trong khán phòng rộng lớn trống trải, anh thong thả đi đến hàng ghế cuối cùng, chọn một chiếc ghế ngồi xuống.

Trên tấm phông nền đằng xa bỗng xuất hiện một cảnh, âm nhạc nền từ từ vang lên, Kim Myungsoo chậm rãi lên tiếng: "Tối nay vốn dĩ chiếu phim nghệ thuật, anh nghĩ người như em thích nhất là nguy hiểm kích thích nên cố ý thay em chọn một bộ phim kinh dị, chắc em sẽ thích".

Ánh đèn trên trần bỗng thay đổi, lúc sang trái lúc sang phải, lúc tỏ lúc mờ, âm nhạc rợn người vang lên, có người hét lên kinh hoàng, có tiếng kim loại đang cắt xé, và cả tiếng người đang nhai nuốt thức ăn, tiếng nhớp nháp rợn người át cả nhạc nền.

Kim Myungsoo đặt cánh tay lên tay vịn ghế, chống cằm, có vẻ vô vị: "Xem ra em không thích, anh bảo người đổi bộ khác".

Lát sau, âm nhạc kinh dị tắt hẳn, bộ phim mới được chiếu lên màn ảnh, ánh đèn vẫn đang lay động.

Trong phim người đàn ông vừa ăn thịt người yêu vừa lảm nhảm một mình, vô cùng ghê rợn, "Em yêu à, mùi vị của em ngon tuyệt", nghe có vẻ như rất thích thú.

Kim Myungsoo gõ nhẹ vào tay vịn, nhếch môi: "Xem ra em vẫn không thích, đổi bộ khác, lần này nhất định em sẽ thích".

Không biết đổi bộ phim nào, lần này Kim Myungsoo không giới thiệu, đoạn đối thoại có vẻ mờ ám, lát sau nghe thấy những câu từ khiến người nghe phải đỏ mặt.

Kim Myungsoo đứng lên, từ từ tiến lên phía trước, ánh mât lúc nhìn qua trái lúc liếc sang phải, nói: "Họ đang làm tình, quay thật tệ, nam chính trong bộ phim thứ hai nói nếm thử mùi vị cơ thể đó rất tuyệt, tiếc rằng chưa ai nếm thử em, ngoại trừ anh, có điều...".

Đi lướt qua từng hàng ghế, bước chân anh cuối cùng dừng ở phía bên phải, một bóng người bị kéo ra rất dài.

"Có điều, ba tháng nay, anh không hề được...".

Kim Myungsoo cúi xuống nhìn cô gái đang ngồi giữa hai hàng ghế, áo thun, quần soóc, dép lê, không hề trang điểm, nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Park Jiyeon ngồi xổm quá lâu, hai chân hơi tê nhức, cô dần dần đứng lên, hất phần tóc rơi xuống ra sau gáy, trên người ướt mồ hôi, không biết mồ hôi đó xuất hiện từ khi nào.

Cô cười cười: "Thật trùng hợp, anh cũng đến xem phim à?".

Kim Myungsoo nhếch môi, bước từng bước đến gần cô, cảm giác đè nén mạnh mẽ bao phủ Park Jiyeon, cô bất giác lùi ra sau, tay phải vịn vào lưng ghế, nụ cười cũng dần cứng đờ theo bước chân của anh.

Âm thanh trong khán phòng vẳng đến tiếng rên rỉ từng đợt, cuối cùng Kim Myungsoo ép Park Jiyeon đến không còn đường lùi.

Anh cao ngạo nhìn xuống, lơ đãng, bàn tay chậm rãi vòng ra sau gáy cô, cảm nhận cơ thể cứng đờ và mồ hôi của cô, anh đột ngột kéo cô lại, giữ chặt cổ cô, lạnh lùng nói: "Không trùng hợp, anh cố tình đến để thưởng thức cơ thể em!".

Bàn tay trên cổ quá lớn, nhẹ nhàng giữ chặt động mạch cổ, Park Jiyeon đau đớn, cau mày lại, bộ phim vẫn đang chiếu, không khí vô cùng lạ lùng.

Ngón tay cái của Kim Myungsoo ve vuốt chỗ động mạch cổ của cô, lúc nhẹ lúc mạnh, hơi mạnh tay là thấy cô nhăn nhó, "Có lời gì muốn nói với anh không?".

Chùm đèn rọi trên màn hình chiếu lên mặt Park Jiyeon, cô gồng cứng cổ không nói gì, Kim Myungsoo lại siết mạnh khiến Park Jiyeon chẳng thể hít thở.

"Ba tháng nay, có ai khác thưởng thức qua cơ thể em chưa, hả?" Giọng anh âm u như âm hồn, còn đáng sợ hơn cả nhạc nền của hai bộ phim kinh dị trước. "Ngày đêm ở bên Yong Junhyung, có phải đã không còn nhớ đến anh? Rời xa anh là để ở cạnh hắn? Anh không ngờ tình cảm của em với hắn lại sâu đậm đến thế, thấy anh là bỏ chạy, em chán ghét anh đến nhường nào? Hắn đã làm gì em?"

"Anh điên đủ chưa!" Park Jiyeon không kiềm chế nữa, dùng hết sức bình sinh quát lên, lúc này cô thật sự có phần sợ hãi, trong khán phòng trống trải chẳng có ai, Kim Myungsoo đáng sợ thế này, cô chưa từng thấy bao giờ.

Cô nhất thời nóng nảy, khi định thần lại thì nói nhỏ: "Em không đi cùng anh ta, anh ta cũng chưa từng đụng đến em!".

Kim Myungsoo nhìn chăm chú vẻ mặt của Park Jiyeon, như đang phán đoán thật giả. Anh đã rất lâu không nhìn thấy đôi mắt cô, lúc này Park Jiyeon đang nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt long lanh như bị anh làm cho khó chịu. Kim Myungsoo nhếch môi, cuối cùng buông cô ra, Park Jiyeon ho sù sụ.

Màn ảnh ngừng chiếu, ánh đèn trong khán phòng lại bật sáng, Park Jiyeon thở phào, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cô vẫn lo sợ, sau lưng đầm đìa mồ hôi. Đang định khéo léo nói gì đó thì điện thoại của Kim Myungsoo bỗng reo vang, anh chỉ đáp lại một tiếng "ừ" rồi ngồi xuống sofa, nói: "Mời em xem kịch".

Cánh cửa khán phòng mở toang, một hàng người đi vào, đi đầu là Nam Woohyun, những người khác đều mặc đồng phục của tàu, hai nhân viên đi cuối kèm chặt một người, đẩy người đó tiến vào trong khán phòng, Park Jiyeon ngớ ra một lúc, bất giác lao lên: "Các người làm gì thế này?".

Người bị hai nhân viên kẹp chặt kia bỗng ngẩng đầu lên, trên mặt bầm tím, mồ hôi đầm đìa, thấy Park Jiyeon thì vội gọi: "Yeonie!", chính là Yong Junhyung.

Cảnh tượng này quả giống trai si tình gái oán hận, Kim Myungsoo lạnh lùng nói: "Tới đây".

Không chỉ đích danh nhưng mọi người lại biết anh đang nói ai.

Park Jiyeon quay sang nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Giải thích đi, chuyện này là sao?"

"Như em nhìn thấy".

Không khí giữa hai người nồng nặc mùi thuốc súng, Park Jiyeon giận đến phá lên cười, "Em cắm sừng anh, nên anh trả thù?".

Câu nói này như bom nổ, nhân viên trên tàu trợn mắt rồi nhìn đi chỗ khác, giả vờ không nghe thấy, ngay cả Nam Woohyun cũng hơi kinh ngạc, nhưng lại nghe Park Jiyeon nói: "Mắt của em không kém thế đâu, anh thả anh ta đi".

Đúng là biết thời thế, không chết vì ngông cuồng, Kim Myungsoo vẫy tay cười nói: "Lại đây".

Park Jiyeon đến gần anh, Kim Myungsoo nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh, bỗng nói: "Tiếc là ánh mắt anh ta quá tốt, bám quá sát em, anh rất không thích kẻ khác nhìn em".

Nhân viên trên tàu đảo hai mắt, nhìn trời nhìn đất, không dám nhìn Park Jiyeon.

Kim Myungsoo hất cằm ra hiệu cho Nam Woohyun, Nam Woohyun kéo Yong Junhyung ra, kẹp chặt hai tay anh ta, Park Jiyeon kêu lên: "Kim Myungsoo!".

Kim Myungsoo bảo cô ngồi yên, nhìn Yong Junhyung, nói: "Tôi suýt thì coi thường anh, ba tháng trước, có phải anh xem kịch rất vui không?". Anh quay sang nhìn Park Jiyeon giải thích: "Chắc em không biết, những món đồ mà em bán lại, kẻ đứng sau mua chính là hắn".

Park Jiyeon sững người, không dám tin.

Ban đầu cô lên diễn đàn đăng bài tìm người mua, mỗi người mua lại đều khác nhau, sau khi hẹn thời gian thì giao dịch ở trung tâm mua sắm, người đến cũng đều là phụ nữ, cô không ngờ Yong Junhyung luôn đứng đằng sau thao túng tất cả.

Kim Myungsoo nói: "Hắn có đụng chạm những chỗ khác của em hay không thì anh không biết, nhưng hắn đã chạm vào eo của em, anh từng nói sẽ mời em ăn món môi cá nhám, lần này hay là đổi sang bàn tay gấu nhé?".

Dao đã sáng léo, hình như do nhà bếp của tàu mang đến. Park Jiyeon không tin Kim Myungsoo lại làm thế, nhưng khi cô nhìn thấy Nam Woohyun giơ cao con dao, cô vẫn hét lên: "Nam Woohyun, anh dám???".

"Cậu ấy có gì mà không dám?" Kim Myungsoo vẻ mặt ngạc nhiên, "Có phải chưa làm bao giờ đâu".

Bên kia Yong Junhyung bị hoa mắt chóng mặt, anh vốn định ra ngoài đi tìm Park Jiyeon, kết quả bị bắt ở sòng bài. Sức khỏe anh vốn không tốt, lúc động thủ rõ ràng bị thiệt thòi nhiều, không lâu sau đã bị đối phương kẹp chặt bắt đi, bây giờ anh càng yếu ớt, nghe xong cười khẽ: "Chặt tay?", anh nhìn Park Jiyeon, ánh mắt dịu dàng, "Có phải em sẽ càng mềm lòng hơn không?".

Người này đúng là không sợ chết, Park Jiyeon đứng phắt dậy quát: "Im đi!".

Cô nhìn thẳng Kim Myungsoo, cố gắng binh tĩnh lại: "Rốt cuộc anh đã điên đủ chưa, chuyện giữa anh và tôi đừng liên lụy đến người ngoài, anh thả anh ta đi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh".

"Có gì lát nữa nói." Kim Myungsoo tiếp tục: "Chặt xong hai bàn tay của hắn rồi ném hắn ra ngoài biển".

Park Jiyeon hét lên: "Anh bệnh à? Nhà anh hoàn cảnh thế nào anh có biết không, anh thật sự tưởng anh là xã hội đen thì ghê gớm lắm hả?". Cô hét như thê nhưng trong lòng thật sự đã phát hoảng. Kim Myungsoo hôm nay và trước đây như hai người khác nhau hoàn toàn, dễ dàng lên tàu, tha hồ ra lệnh cho nhân viên bắt cô, chiếm dụng khán phòng vốn đang được sử dụng. Từng câu từng chữ của anh đều khiến mọi người không rét mà run. Cảm giác anh mang đến lúc hôn cô là vừa ham muốn, vừa là lửa giận thiêu đốt.

Park Jiyeon đến giờ vẫn không biết Kim Myungsoo rốt cuộc đang làm gì, nhưng cô tin Kim Myungsoo nói được làm được. Đúng lúc Kim Myungsoo lạnh lùng nhếch môi, nhìn Nam Woohyun chuẩn bị hạ lệnh lần nữa thì Park Jiyeon đột ngột giữ chặt hai vai anh, cúi xuống hôn anh.

Cô có phần vụng về, hơi thở trên môi vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, anh bất động, cô mở mắt chà xát môi anh, chỉ thấy ánh mắt anh lạnh băng. Park Jiyeon run rẩy, ôm choàng cổ anh, Yong Junhyung sau lưng gầm lên giận dữ: "Yeonie!", liền nghe một cú đấm mạnh, có tiếng ẩu đả, cũng có tiếng dao rơi xuống đất.

Park Jiyeon không nhìn, vừa hôn vừa nói: "Thả anh ta đi, đừng để em khó xử".

Kim Myungsoo hỏi: "Tại sao anh phải nghe lời em?".

Âm thanh sau lưng càng lúc càng lớn, tim cô đập thình thịch không ngừng, "Rốt cuộc anh có thả hay không?". Môi còn áp lên môi Kim Myungsoo, tiếng nói thốt ra bay vào miệng anh.

Trong mắt Kim Myungsoo thoáng nét cười, anh bỗng ôm lấy Park Jiyeon, ép cô ngồi lên đùi mình, nghe cô kêu lên một tiếng, Kim Myungsoo cười khẽ, "Em thật hung dữ!".

Anh khoát tay, mấy người Nam Woohyun cuối cùng rời đi, tiếng gầm của Yong Junhyung dần dần mất hút. Kim Myungsoo đã ép chặt Park Jiyeon vào ngực mình, cô định giãy dụa nhưng anh không cho phép cô qua cầu rút ván. Park Jiyeon vừa đá vừa cắn, Kim Myungsoo nhẫn nại dỗ dành, trong khán phòng rộng lớn chỉ có tiếng nói trầm thấp của anh: "Nhớ anh không?".

Park Jiyeon không trả lời nổi, cắn lấy vai Kim Myungsoo kìm nén tiếng hét, Kim Myungsoo ôm chặt cô, hỏi liên tiếp: "Anh nhìn thấy em nửa đêm từ phòng đối diện đi ra, em đã làm gì?".

Anh không cần Park Jiyeon trả lời, chỉ ra sức dốc hết nỗi nhớ thương vào cô.

Ba tháng không gặp, như xa cách cả đời, anh sắp nhớ đến phát điên rồi, Park Jiyeon của anh, cuối cùng đã bị anh bắt được.

Ánh nắng chan hòa, gió biển lặng lẽ, diện tích trong căn phòng sang trọng có cả ban công lớn gấp mười lần phòng thường, mọi thiết bị điện gia dụng đều có đủ.

Park Jiyeon tỉnh giấc, có thể nhìn thấy sóng biển đang vươn mình, rèm cửa sổ đang mở, ánh nắng chầm chậm chiếu lên cánh tay để ngoài chăn của cô, dịu dàng và dễ chịu.

Kim Myungsoo vuốt tóc Park Jiyeon, mái tóc dài cũng chỉ bằng ba tháng trước, cô đã tỉa lại, giống như chưa từng rời đi, nhưng gương mặt nhỏ càng gầy gò hơn, trước đây rõ ràng anh đã vỗ béo cô rồi mà.

Kim Myungsoo nhìn cô chăm chú, hỏi: "Kế hoạch bỏ trốn chuẩn bị cả hai tháng, bây giờ đã thất bại, có phải em hận anh lắm không? Anh biết em không tình nguyện, chỉ là không ngờ hai tháng sau em vẫn không tình nguyện"

Anh nâng cằm Park Jiyeon lên: "Anh muốn biết nguyên nhân".

Trái tim phụ nữ như kim dưới đáy biển, phút trước còn chủ động hôn anh, giây sau đã biến mất không tăm tích. Kim Myungsoo biết cô còn điều khúc mắc, nhưng vẫn muốn chính cô nói ra.

Park Jiyeon há miệng, có vẻ khó nói, Kim Myungsoo giúp cô: "Giống như em không thể đối diện với ông nội, nói đi liền đi luôn năm năm. Bây giờ em cũng không muốn đối mặt với anh, chỉ muốn bỏ đi, rốt cuộc có gì ghê gớm mà em phải giận lây sang anh?".

Park Jiyeon sững người, đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ, gạt bàn tay nâng cằm cô ra, định đứng lên thì Kim Myungsoo kéo cô lại, nói tiếp: "Bây giờ em muốn chạy đi đâu? Tưởng em còn có thể chạy được à? Chi bằng nói cho rõ, anh không muốn nhốt em lại".

"Anh không muốn nhốt em à?" Park Jiyeon giãy dụa, bị anh khơi lại ngọn lửa giận dữ, "Anh nói anh không ngờ hai tháng sau em vẫn không tình nguyện, anh thì có gì tốt chứ, hai tháng sau vẫn không muốn trả lại giấy tờ cho em!".

"Đó là vì anh biết em không tình nguyện!".

"Thế thì chúng ta như nhau thôi!" Park Jiyeon cau mày nhìn thẳng anh, "Chúng ta ngay từ đầu đã không có gì công bằng, trừ việc anh ép buộc em ra thì không còn làm việc gì khác. Em có thể chấp nhận hai tháng thì không có nghĩa là em sẽ chấp nhận cả đời. Hôm nay thì sao chứ, còn định ra tay trước mặt em, cái anh cần chỉ là một người có thể sưởi ấm giường cho anh mà thôi!".

Ánh mắt Kim Myungsoo tối sầm, chỉ nói ba chữ: "'Lời thật lòng?".

Park Jiyeon khựng lại, đờ đẫn ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt không cảm xúc kia.

Ba tháng không gặp, không thấy anh tiều tụy gì, nhưng khóe môi đã có thêm vài nếp nhăn nhỏ, tối qua cơn giận của anh không hề che giấu, nhưng khi hôn cô lại cực kì dịu dàng. Lúc này đôi mắt anh sâu như biển khơi, trong mắt chỉ có hình bóng cô.

Park Jiyeon chớp mắt, có phần cay đắng, "Em nhìn thấy anh sẽ nhớ đến bố, em rất buồn, anh nói đúng".

Cô cúi đầu, cơn gió biển nhẹ thổi tung mái tóc cô, trên người bỗng thấy hơi lạnh, cái lạnh lan cả vào trong tim. Cô không hề thấy dễ chịu, chẳng thể đối diện với người bố thỉnh thoảng đến tìm cô trong giấc mơ. Rất nhiều lúc cô cũng không biết phải làm sao. Kim Myungsoo nói muốn đưa cô đến Singapore, đưa cô đến đó làm gì? Lẽ nào tương lai của cô sẽ trói chặt với người đàn ông này ư?

Cô do dự, sợ bản thân sẽ nhìn thấy cảnh bố và cô gặp nhau lần cuối trong tù, năm đó vì sao cô không nói ra nguyên nhân sớm hơn, cô đổ hết căn nguyên lên người phụ nữ kia, bây giờ lại trách Kim Myungsoo.

Tư duy của cô hỗn loạn, cô biết Kim Myungsoo thật sự muốn đưa cô đi, cô không muốn để tương lai bản thân thoát khỏi sự kiểm soát của mình, nên cô bỏ đi. Bây giờ bị anh tìm về, dọc ngang xuôi ngược lại trở về điểm ban đầu, cô không thoát khỏi con tàu này.

Kim Myungsoo chợt nói: "Yeonie, mình yêu nhau nhé".

Park Jiyeon sững người, ngước lên nhìn anh, anh cười tủm tỉm: "Anh không giữ giấy tờ của em nữa, chúng ta hãy yêu nhau thật sự nhé...".

Ánh nắng trên biển lấp loáng chiếu vào phòng, bên tai như có tiếng chuông vang vọng.


u

Comment