Chương 12: Quá khứ của cô dần bị bóc trần


Thông báo quá đột ngột, thời gian lại cấp bách, Park Jiyeon chỉ biết hôm nay Kim Myungsoo phải tham gia dạ tiệc, ai ngờ anh lại kéo cả cô theo.

Lần này là tiệc chúc mừng bốn mươi sáu năm thành lập tập đoàn Kim thị, cũng là lần đầu tiên Kim lão tiên sinh xuất hiện trước công chúng sau khi qua cơn bạo bệnh.

Kim Myungsoo dẫn Park Jiyeon đến thẳng Hồng Kông, giao cô cho stylist rồi ngồi xuống sofa bắt đầu uống cafe, ngồi mãi chẳng thấy cô ra, anh có phần sốt ruột.

Đến khi anh uống hết ly cafe thứ ba thì trên tầng rốt cuộc cũng truyền đến tiếng động, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng gõ lên sàn nhà, âm thanh nhịp nhàng, không nhanh không chậm.

Anh ngước lên, đầu tiên là nhìn thấy gấu váy màu ngọc lục bảo bằng lụa nhẹ nhàng tung bay theo từng bước đi, ánh mắt anh dần dần chuyển lên trên, bộ lễ phục bằng lụa ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong hoàn mỹ của Park Jiyeon. Phần eo phải được thiết kế nâng cao, nếp nhăn trên vải trở nên rất tự nhiên, phần eo vô cùng thon nhỏ. Nhìn lên trên nữa là thiết kế lệch vai, để lộ xương quai xanh và phần vai bên phải gợi cảm, cố thon dài, mái tóc dài xoăn nhẹ buộc gọn ra sau gáy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên rõ ràng, khóe môi hơi cong, sống mũi cao thẳng, hàng mi rất dài và rậm phủ trên đôi mắt long lanh. Toàn thân không có bất kỳ món trang sức nào nhưng vẫn thanh lịch mà dịu dàng, như người từ trong tranh bước ra.

Kim Myungsoo đi đến đầu cầu thang, chìa tay phải ra đón lấy Park Jiyeon, đến khi Park Jiyeon nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay anh, anh mới mỉm cười, nói: "Tự nhiên rất muốn nhốt em lại".

Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn thuộc tập đoàn Kim thị, kế bên sảnh tiệc là khu cho phóng viên, Kim Myungsoo và Park Jiyeon đến đó thì phần phỏng vấn đã kêt thúc.

Sự xuất hiện của họ khiến sảnh tiệc im lặng trong tích tắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, không ai muốn dời mắt đi, đến khi Kim Taehee bước lên thì sự yên tĩnh đó mới bị phá vỡ.

Bà ta chỉ liếc Park Jiyeon một cái rồi kéo Kim Myungsoo đi giới thiệu với mấy người quen của gia đình, cười nói: "Cậu ấy chính là Myungsoo, nó vừa quay về là bố không muốn nhìn đến cháu nữa, chỉ biết chiều chuộng mình nó!".

Mấy người kia đều cho rằng Kim Taehee chỉ đang đùa nên cười bà ta đã lớn đầu thế này mà còn ghen tuông với cháu mình, lúc đối đãi với Kim Myungsoo lại có chút xa cách, chỉ khách sáo khen mấy câu.

Phía xa có mấy người cứ nhìn về bên này, có người hỏi: "Đó là ngôi sao nào thế? Chưa từng thấy qua, đi theo Kim Myungsoo thật là đáng tiếc!".

Trong sảnh tiệc không thiếu các ngôi sao nữ, xinh đẹp nổi tiếng, cuối cùng đều lấy chồng đại gia. Bây giờ xuất hiện vẫn có thể thu hút ánh nhìn mọi người. Trước khi Park Jiyeon xuất hiện, mấy người đó mới là đề tài của đàn ông, nhưng sự xuất hiện của cô đã phá vỡ mọi thứ.

Quá xinh đẹp, quá quyến rũ.

"Không phải ngôi sao". Kim Junhee uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Park Jiyeon đứng trước ánh nhìn của mọi người mà vẫn tự do phóng khoáng, ông tra trầm tĩnh nói tiếp: "Cuối cùng theo ai thì chưa biết được!".

Ông ta nói câu đó rất khẽ, không ai để ý. Lee tổng đứng cạnh xưa nay không thích trò chuyện với họ, lúc này lại "ủa" một tiếng, nhíu mày nói: "Là cô ấy sao, sao vẫn cảm thấy quen thế nhỉ?".

Kim Junhee nhướng mày, bất giác lại đưa mắt nhìn Park Jiyeon.

Bên kia Kim Myungsoo hạ giọng giới thiệu với Park Jiyeon, "Ba cháu gái của Kim lão tiên sinh, đứa lớn nhất bằng tuổi em, đứa thứ hai chưa tốt nghiệp, đứa thứ ba mười lăm tuổi, đứa nào cũng rụt rè nhút nhát, giống bà nội của chúng, đến giờ chúng vẫn chưa dám nói chuyện với anh".

Park Jiyeon ngớ ra, lại thấy Kim Myungsoo nhìn cô, cười nói: "Bà nội của chúng là bà cả, nhưng lại phải chịu uất ức tủi nhục hơn ba mươi năm. Nhìn thấy kẻ thứ ba cũng không dám lớn tiếng nói lại, chết vì trầm cảm. Anh không thương hại kẻ yếu, vì anh sẽ biến một vài người thành kẻ yếu". Trong lời anh có ẩn ý, nói xong lại có người bước đến, Park Jiyeon không làm phiền họ bàn việc ông, chào hỏi một tiếng rồi đi về phiá khác.

Ở một góc khác, Kim Taehee đang đứng trò chuyện với khách, ánh mắt nhìn ra xa vừa bất mãn lại vừa có chút ghen tỵ khó kiềm chế.

Bà ta cũng từng trẻ trung, xinh đẹp, sắc đẹp của bà ta năm hơn hai mươi tuổi chẳng hề thua kém Park Jiyeon. Lúc đó bà ta nổi loạn, ghét bố vì thiên vị anh hai, cố ý gạt bỏ chuyện môn đăng hộ đối, lấy một người bình thường xuất thân dòng dõi thư hương, vợ chồng ân ái hai năm thì người ấy bệnh rồi qua đời. Từ đó bà ta bắt đầu hối hận, nỗ lực quay về với quỹ đạo vốn thuộc về mình, không uổng phí bao năm nay tận tâm cố gắng. Bây giờ Kim Junhee đã không còn uy hiếp được bà ta, chỉ còn lại Kim Myungsoo.

Bà liếc nhìn Kim Junhee ở phía xa, lại đưa ánh mắt sang Park Jiyeon, cười nói: "Tôi rất không thích cô gái kia, để trống phòng nghỉ, lát nữa Kim Junhee thế nào cũng muốn nghỉ ngơi, đúng rồi, chẳng phải có phóng viên luôn muốn phỏng vấn anh ta sao?".

Bên cạnh là cấp dưới tâm phúc của bà ta, đối phương nghe xong mắt vụt sáng, hiểu ý rồi đi sang đó.

Park Jiyeon không có chuyện gì để làm, bụng hơi đói nên định lấy chút gì ăn, bên cạnh bỗng xuất hiện một cô gái, cũng cúi đầu nhìn thức ăn như cô, lát sau gắp một miếng bánh gato đầy kem đặt vào đĩa, góc xoay hơi rộng, cánh tay cầm đĩa giơ ra ngoài. Thấy sắp chạm vào ngực mình, Park Jiyeon nhanh chóng lui lại một bước, đối phương như sực tỉnh: "Úi da!" một tiếng rồi vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi, suýt nữa đụng phải cô rồi!".

Park Jiyeon cười ười, nói: "Không sao." rồi đến trước bàn, tiếp tục chọn món ăn, nhưng cô gái bên cạnh vẫn tỉnh bơ, lại lần nữa suýt ụp cả đĩa cá chưng tương vào ngực Park Jiyeon, Park Jiyeon vẫn mỉm cười.

Cô ta bắt chuyện với Park Jiyeon, thấy cô đã chọn xong thức ăn, quay lưng chuẩn bị rời đi thì đưa một ly rượu lên, giày cao gót nhẹ nhành giẫm chân lên gấu váy dài của Park Jiyeon, nói: "Cô Park, thử loại rượu này xem".

Park Jiyeon nghe vậy liền quay lại, chỉ cảm thấy gấu váy của mình bị kéo chặt, đối phương dường như không đứng vững, khẽ kêu một tiếng rồi ngã về phía cô, ly rượu rung rung đổ nghiêng xuống.

Đúng lúc đó, một tay Park Jiyeon nhấc gấu váy, chân như loạng choạng ngã nghiêng về bên trái, cũng kêu lên một tiếng nhỏ, cánh tay giơ lên che phía trước.

Rượu trong tay cô gái kia đổ xuống xuống chỗ Park Jiyeon vốn đứng lúc nãy. Gấu váy dưới chân bị rút mạnh ra, nhưng cô ta không kịp tránh đi, sức mạnh đó khiến cô ta bị trượt, ngã nhào về phía trước. Chiếc đĩa rơi xuống, bánh kem và cá chưng tương ụp xuống người cô ta. Cô ta hét lên, ánh mắt mọi người lập tức bị thu hút.

Dưới ánh đèn, một cô gái ngã thê thảm dưới đất, trên người toàn là bánh kem, còn một chỗ cách đó mấy bước, Park Jiyeon buông gấu váy xuống, dáng vẻ không liên quan đến mình, nhíu mày hỏi: "Sao lại ngã thế này?". Cô nhìn phục vụ, nói: "Làm phiền chị đưa cô gái này đến nhà vệ sinh nhé".

Kim Myungsoo đang đứng bàn việc, nghe động tĩnh mới thấy Park Jiyeon, xin phép người ta rồi bước đến, trên mặt đất vẫn còn vết bẩn, nhân viên phục vụ đang dọn sạch, người xung quanh đã không còn để ý đến nữa.

"Có chuyện gì à?".

Park Jiyeon lắc đầu: "Không sao, ban nãy em nhìn thấy một cô gái cứ đứng nói chuyện với cô của anh, ai ngờ đâu chỉ trong chớp mắt đã ngã một cú đau rồi".

Kim Myungsoo nhướng mày, cười khẽ: "Kim lão tiên sinh sắp lên phát biểu rồi, anh đứng với em một lát".

Hai phút sau, ánh đèn trong sảnh dần tối đi, đèn trên sân khấu tụ lại, Kim lão tiên sinh ngồi trên xe lăn, được đẩy lên sân khấu, trông rất khỏe mạnh, hồng hào, giọng nói vang vọng, mở đầu bằng: "Ngày này bốn mươi sáu năm trước...", câu từ khiến mọi người rất xúc động. Cuối cùng ông buông micro, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, từng đợt từng đợt, mãi vẫn không ngừng!

Buổi tiệc hôm nay rất thành công, Kim lão tiên sinh ngồi trong phòng nghỉ, cuối cùng đã có thể thả lỏng nghỉ ngơi.

Ông gọi mấy vị lãnh đạo trong tập đoàn đến dặn dò, thấy Kim Myungsoo đứng ở cửa, ông nhìn ra sau lưng anh, chỉ thấy trên đất là đuôi một chiếc váy dài màu ngọc lục bảo. Ông bảo mọi người ra ngoài, rồi ánh mắt nhìn thẳng hai người, cuối cùng, dần nhìn rõ chủ nhân chiếc váy đó.

Trẻ trung xinh đẹp, khí chất xuất chúng.

Park Jiyeon bước lên gọi một tiếng: "lão tiên sinh", cử chỉ nhã nhặn ung dung. Kim lão tiên sinh ngoài mặt không thể hiện bất cứ thái độ gì, chỉ "ừ" một tiếng xem như đáp lại, bảo Kim Myungsoo: "Cháu ở lại đã, ông có lời muốn nói".

Kim Myungsoo nói nhỏ với Park Jiyeon: "Lên xe đợi anh".

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Kim Taehee, ba cô cháu gái của Kim gia, và cả Kim Myungsoo nữa.

Ba người gọi một tiếng "anh cả" rồi mới im lặng, Kim lão tiên sinh nhíu mày khoát tay cho họ đi, nói với Kim Myungsoo và Kim Taehee: "Đứa lớn nhất cũng bằng cô Park kia, vậy mà trông chẳng khác gì em gái của cô Park, không thể ngẩng mặt lên nổi. Trước kia ta ít quan tâm đến chúng, bây giờ chúng không cha không mẹ, lại không có bản lĩnh, sau này chỉ có thể nương tựa vào hai đứa. Kim thị muốn đi tiếp thì bắt buộc phải đoàn kết, hai cô cháu phải tận tâm làm việc".

Ông lại nhìn sang Kim Myungsoo: "Kim gia ta đã không còn trông mong gì vào chú của cháu nữa rồi, cháu cũng biết đàn ông trong nhà này rất ít. Trước kia làm kinh doanh, ta thích hợp tác với người có gia đình, vì họ có trách nhiệm cao, bây giờ cũng thế, không thành gia thì không bao giờ có được thành tựu, trong lòng cháu biết rõ!".

Ông dạy dỗ xong, sức khỏe có vẻ không gắng gượng được nữa, sắc mặt dần tái nhợt, cố gượng đến lúc Kim Myungsoo đi rồi thì bắt đầu ho không dứt, Kim Taehee vội vàng vỗ lưng cho ông, cuống lên: "Bố à, có cần gọi bác sĩ đến không?".

Kim lão tiên sinh khoát tay, khi thở lại được mới khàn giọng hỏi: "Con thấy cô Park kia thế nào?".

Ánh mắt Kim Taehee hơi thay đổi, cười nói: "Cô Park xinh đẹp thông minh, rất có kiến thức, chỉ cần xuất thân thanh bạch thì con nghĩ Myungsoo thích là được, hơn nữa nhìn có vẻ nó thực sự rất yêu thương con bé, bố đừng phản đối".

"Ai phản đối." Kim lão tiên sinh nói: "Đi điều tra xuất thân của cô bé trước đã!".

Bãi đậu xe bên kia đã trống trơn, quan khách cơ bản đã về hết, Park Jiyeon ngồi nghỉ ngơi trong xe, thấy từ xa có bóng người đi tới, cô vội thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng lại thấy đó chính là Kim Junhee.

Kim Junhee đến gần cửa, cúi xuống nhìn Park Jiyeon ngồi trong xe, nhìn cô ở khoảng cách gần, thấy hai mắt càng long lanh xinh đẹp, bất giác cười nói: "Myungsoo chắc chưa ra ngay được, cô Park còn phải đợi rất lâu, hay là tôi đưa cô về, bảo chú Lee ở lại đây đợi?".

"Chú Kim quá khách sáo rồi, cháu không vội."

Kim Junhee đã đoán được đáp án đó, cũng không cưỡng ép mà lấy từ túi áo ra một hộp trang sức, đưa vào trong xe, nói: "Cô Park tối nay thật sự rất xinh đẹp, có người nói Myungsoo quá may mắn". Ông ta cười: "Chỉ là cô Park còn thiếu một món trang sức, mà Myungsoo lại không chú ý".

Trong hộp là một đôi hoa tai ngọc trai, tỏa ánh sáng trong trẻo, tròn trịa trơn láng, rất hợp với bộ lễ phục của Park Jiyeon.

Đằng xa có tiếng bước chân vang vọng, thoáng chốc đã tới gần, hộp trang sức bỗng bị ai đó lấy đi, chỉ nghe một tiếng cười khẽ, "Cám ơn chú nhiều, cháu vốn định tặng Y Y một món trang sức".

Kim Junhee cười cười: "Thế càng tốt, về sau nhớ bảo cô Park đeo vào".

Kim Myungsoo nhếch mép, mở cửa xe bảo Park Jiyeon ngồi lui vào trong, chiếc xe khởi động, Kim Junhee đứng đó chỉ nghe được câu cuối: "Y Y, có thích không?".

Ông ta cười lạnh, xoay người đi đến chỗ xe mình, mở khóa xe "cạch" một tiếng, đèn xe sáng lên, bước chân ông ta chợt khựng lại, quay phắt nhìn sang hướng chiếc xe kia rời đi.

Ông ta nghe Kim Myungsoo ban nãy gọi "Y Y", bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra Park Jiyeon là ai!

Hôm sau Park Jiyeon ngủ đến trưa mới tỉnh, uể oải không muốn động đậy, nhưng vì đói bụng quá nên bất đắc dĩ phải vật vã bò dậy. Đi xuống nhà thấy Hoya đang cầm một bó hoa bước vào bếp, thấy Park Jiyeon xuất hiện, vẻ mặt Hoya có chút hoảng hốt và ngại ngùng, Park Jiyeon cười: "Sao thế, hoa này tặng cho tôi hả?".

Hoya cười khan rồi lắc đầu, Park Jiyeon đi thẳng đến trước mặt anh ta, khoanh tay đứng đó, nói: "Tôi nhận ra cách gói của tiệm hoa này". Tiệm hoa mà Kim Junhee ghé mua có cách gói hoa rất riêng biệt, Park Jiyeon lấy bó hoa trên tay Hoya, nói như không:" Anh định lấy hoa này đi làm thức ăn sao? Đừng học theo Kim tổng nhà anh, xa xỉ lắm".

Hoya vô cùng tức tối, chỉ trách mình quá chậm chạp, nếu Park Jiyeon ngủ thêm một chút thì tốt rồi.

Trong bó hoa không có thiệp, Park Jiyeon nhìn qua rồi tìm bình hoa để cắm vào, đặt trong phòng khách làm vật trang trí.

Đến tối Kim Myungsoo quay về, thấy bó hoa đó cũng không nói gì, tiện tay ném cho Park Jiyeon một chiếc hộp.

Park Jiyeon mở ra xem, trong hộp là một đôi hoa tai và một sợi dây chuyển, khắc hình hoa sơn trà cực kỳ tinh xảo, màu sắc nhạt và trang nhã, đẹp hơn rất nhiều so với đôi hoa tai ngọc trai đơn giản kia. Park Jiyeon nửa cười nửa không chỉ vào tai mình, "Em không có lỗ tai mà, lãng phí quá!".

Kim Myungsoo bước tới, nhìn cô một lúc rồi giơ tay lên, búng nhẹ vào tai cô, nói: "Anh biết, đi bấm lỗ tai đi".

Cơm xong Park Jiyeon cất hộp trang sức đi, soi gương sờ sờ tai mình, nghĩ đến bộ dạng Kim Myungsoo thấy đúng là buồn cười, nhưng không hiểu vì sao cô cảm thấy ấm áp vô cùng.

Về giường nằm, Kim Myungsoo vẫn ôm Park Jiyeon vào lòng, vừa đọc tạp chí vừa nói: "Em rất ăn ảnh".

Nhân vật trên bìa tạp chí là Kim lão tiên sinh, phóng viên rất khen ngợi ông, mấy trang nội dung bên trong đề cập đến lịch sử tập đoàn Kim thị và một số tin đồn về Kim gia, Trong đó gần nửa nội dung là phân tích lại mọi lịch sử tình trường của người nhà họ Ngụy, tình sử của Kim Junhee được coi là phong phú nhất, các ngôi sao nữ cứ gọi là lao như điên vào ông ta, hiếm hoi lắm lần này mới nhắc tới Kim Myungsoo.

Anh cười nói: "Cánh phóng viên đoán em là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn nào đó, có quan hệ liên hôn với Kim gia".

Park Jiyeon trong ảnh chỉ để lộ nửa gương mặt, đang cúi nhìn xuống, thanh lịch đoan trang, vô cùng xinh đẹp, Kim Myungsoo quay sang nhìn cô: "Chẳng trách Kim Junhee lại bắt đầu tặng hoa, nếu là anh anh cũng muốn có được em". Có được cô gái tinh tế, khiến người ta không thể rời mắt ấy.

Cũng vào lúc này, đôi mắt Yong Junhyung không tài nào rời khỏi cuốn tạp chí.

Ngôi biệt thự cổ của họ Yong tọa lạc ở ngoại ô, dựa núi gần sông, phong cảnh tuyệt đẹp. Ông nội anh ta sau khi nghỉ hưu luôn tịnh dưỡng ở nơi này, ngày ngày bầu bạn cùng chim chóc cây cỏ, đã hơn tám mươi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, cứ đến ngày lễ tết là gọi một đám trẻ nhỏ tới liên hoan bơi lội, là một ông lão vô cùng hòa nhã, thân thiết. Thế nhưng vẻ mặt ông lúc này lại đang sa sầm, ngay cà ông Yong bên cạnh cũng không dám lại gần.

Yong lão tiên sinh nói: "Ông thấy cháu về đã mấy ngày mà cứ quan tâm đến cái tập đoàn Kim thị kia, nên tiện thể điều tra giúp cháu, vừa hay hôm nay trên tạp chí nhìn thấy thứ đó. Từ nhỏ cháu đã ngoan ngoãn nghe lời nhất, không có gì làm chúng ta lo lắng, chỉ có hai lần khiến cả gia đình không vui. Lần đầu là sau khi cháu thi tốt ngiệp điền nguyện vọng, cháu cứ nằng nặc đòi làm cảnh sát. Xưa nay cháu luôn có chủ kiến, chuyện gì đã chắc chắn thì sẽ không ai nói gì được, trong nhà không thiếu người làm quan, cũng không thiếu tiền, nên chúng ta cũng bằng lòng".

Ông liếc nhìn cuốn tạp chí trên bàn, giọng nói trầm xuống, "Chuyện thứ hai, chính là con bé đó!". Yong lão tiên sinh bỗng nhìn chằm chằm Yong Junhyung, "Cháu đã mê muội mù quáng, năm năm trước vì nó mà suýt nữa làm điều sai trái, khó khăn làm mới dừng lại được. Bây giờ cháu lại muốn gì đây, không về cục, bỏ bê công việc, sau khi về còn lợi dụng quan hệ, cháu chưa từng gặp phụ nữ à? Ngày mai ông sẽ tìm cho cháu tám mười đứa con gái còn xinh đẹp hơn con bé đó, cháu kết hôn ngay cho ông!".

Người đẹp xinh đẹp hơn Park Jiyeon có rất nhiều, Yong Junhyung chẳng phải chưa từng gặp, nhưng anh lại mê muội mù quáng !

Anh nhớ năm đó anh vừa tới Hải Châu, đi theo một sư phụ trong đội cảnh sát đến thăm người bạn cũ của ông, mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói. Lát sau một cô bé đeo cặp sách chạy vào, chân trần, tay cầm que kem, liếc nhìn chiếc sofa họ đang ngồi rồi chẳng nói chẳng rằng chạy thẳng lên tầng. Bà chủ ngôi nhà lập tức gọi cô lại, trách móc: "Nhất Nhất, có lễ phép không hả, chào chú và anh đi!".

Cô bé quay lại, cười híp mắt: "Chào hai anh ạ!".

Sư phụ cười to, khen cô dẻo miệng, có tiền đồ, ngay cả Yong Junhyung cũng không nhịn được cười.

Hai năm đó anh theo sư phụ đến nhà cô vài lần, lần nào nhìn thấy cô cũng có cảm giác mừng rỡ khôn xiết, có lúc cô bị bố mẹ đánh yêu, có lúc cô len lén cầm một lá thư tiếng Anh lại gần anh, thì thào: "Anh ơi, dịch giùm em với!".

Yong Junhyung nhìn qua, hóa ra là thư tình người ta viết cho cô, anh có phần dở khóc dở cười, trẻ con bây giờ thật ghê gớm, viết thư tình cũng cao tay như vậy.

Về sau một dạo công việc quá bận rộn, anh sắp quên mất cô bé đó, cũng phải nửa năm không gặp, lúc gặp lại đã là giữa hè, sư phụ bảo anh gạt công việc sang một bên, triệu tập đội cảnh sát, cùng đi tìm cô bé bỏ nhà ra đi ấy.

Chuyện này không được rầm rộ, họ đành tra soát camera theo dõi từng đoạn đường ở mỗi khu vực của thành phố Hải Châu. Yong Junhyung dẫn theo mấy người hoang mang đi tìm trên phố, không biết thế nào bỗng nhớ tới trường của Park Jiyeon, anh thử đến đó tìm xem sao. Ngôi trường đang nghỉ hè rộng rãi trống trải, anh phát hiện ra Park Jiyeon ở trên cầu thang một khu giảng đường nào đó trong trường. Hơn nửa năm không gặp, cô giờ đã thành thiếu nữ, gục đầu ngồi trên cầu thang. Nghe tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có những giọt lệ rưng rưng, cô quệt mắt một cái rồi đứng lên, nhíu mày nói: "Tìm ra tôi nhanh như thế, đội cảnh sát chắc chắn sẽ tăng lương cho anh đấy!".

Vừa nói cô vừa đi xuống, có lẽ do ngồi quá lâu nên hai chân tê dại, người bỗng lảo đảo, hụt chân một cái ngã lăn xuống. Yong Junhyung không kịp đỡ lấy cô, cuối cùng cô bị thương phải vào viện. Hai tháng đó Yong Junhyung ngày nào cũng chạy tới bệnh viện, thấy cô buồn bực không vui, anh lúc nào cũng tìm đủ chuyện cười để chọc cô. Lúc cô cười vừa ngọt ngào vừa phóng khoáng, đến nỗi sau này Yong Junhyung như người bị bỏ bùa mê, trong trái tim trong đôi mắt chỉ toàn là hình bóng cô.

Lúc đó Park Jiyeon không biết tâm ý của anh, chỉ xem anh là anh trai. Đến một hôm Yong Junhyung tan sở vào ban đêm bắt gặp cậu nam sinh viết thư tình bằng tiếng Anh cứ ở lì trong phòng bệnh, sống chết cũng không chịu rời đi, sợ bị bác sĩ y tá nghe thấy nên thì thào hỏi: "Rõ ràng là cậu thích tôi, vì sao không chịu nhận lời?".

Park Jiyeon có vẻ nóng nảy: "Cậu tự sướng cũng có giới hạn thôi chứ, cậu hơn tôi chỗ nào? Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi thích cậu?".

Cuối cùng, cô bị quấy rầy đến phát điên, hét lên: "Tôi đã nói tôi không yêu sớm mà!".

Yong Junhyung đẩy cửa đi vào làm kinh động hai người trong phòng, anh cười rồi xách cổ áo cậu nam sinh kia lên, nói: "Lớp 12 rồi, lo mà học đi, đừng ảnh hưởng tới người khác". Ánh mặt lộ vẻ uy hiếp, nhẹ nhàng lẳng cậu ta ra ngoài, lúc quay lại anh vuốt tóc Park Jiyeon, nói: "Đừng tùy tiện để người lạ vào phòng". Mãi lâu sau anh nói tiếp: "Em còn bao nhiêu kẻ theo đuổi nữa? Anh không muốn gặp mấy người đó cho lắm".

Park Jiyeon rất nhạy cảm, từ đó về sau ra sức tránh né Yong Junhyung, nhưng lúc nào cũng có đủ tình huống để họ gặp nhau. Về sau có lần cô sốt cao nhập viện, lúc sốt đến mê sảng còn nói mơ, trong phòng chỉ có một mình Yong Junhyung, anh loáng thoáng nghe thấy gì đó, cuối cùng đã biết vì sao cô lại thay đổi đến vậy. Cô không tài nào chấp nhận sự thật là bố cô ngoại tình, đồng thời còn có cả con riêng.

Đêm đó anh ôm Park Jiyeon vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô, dỗ dành đến gần sáng cô mới ngủ được, từng có khoảnh khắc anh mong Park Jiyeon có thể mãi mãi nằm trong vòng tay anh như vậy, không cha không mẹ, chỉ thuộc về mình anh.

Anh không ngờ "nguyện vọng" lại thực hiện nhanh đến thế. Năm đó vụ chạy án củHoya phố Hải Châu kinh động đến trung ương, một tờ quyết định ban xuống, vô số quan chức bị liên đới, tham ô chạy án dính líu đến rất nhiều người, cho dù bố Park Jiyeon có quen biết rộng rãi đến mấy, cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này.

Sư phụ của anh đích thân bắt bố của Park Jiyeon, hôm đó đội cảnh sát điều động mấy chiếc xe đến bao vây trước ngôi nhà cũ của gia đình Park Jiyeon. Bố Park Jiyeon có vẻ rất vội vã, vừa xuống xe đã chạy vào nhà. Lúc cảnh sát ập tới, người đi đầu chính là sư phụ của anh.

Anh ngước nhìn lên tầng hai, ánh nắng chói mắt, Park Jiyeon xưa nay luôn ở trong chung cư gần trường đại học mà hôm đó lại đứng trên tầng hai nhìn xuống, hơi há miệng, vẻ mặt sững sờ không tin nổi.

Hồi ức bị cắt ngang, Yong lão tiên sinh sẵng giọng: "Cháu tỉnh lại đi, loại người nào là của cháu, loại người nào không phải, trong lòng cháu biết rõ. Năm năm trước có lẽ cháu cũng đã biết, đừng gây ra chuyện gì nữa, nhà chúng ta không chứa chấp loại người đó được!".

Yong Junhyung nhìn chằm chằm bức ảnh trên tạp chí, nói: "Năm năm nay cháu chưa từng gặp cô ấy, chưa từng tìm cô ấy, lần này là tự cô ấy xuất hiện, cháu không kiềm chế được, cứ yêu cô ấy như thế".

Trần lão tiên sinh quát to: "Cháu yêu cái gì, nó có yêu cháu không? Cháu chưa đọc tạp chí viết nó ở bên người đàn ông kia hả? Nếu nó thật lòng thích cháu thì năm năm trước đã ở bên cháu rồi".

Yong Junhyung gấp cuốn tạp chí lại, nhìn ông nội: "Không sao, cháu sẽ khiến cô ấy chủ động rời xa người đàn ông đó, ông nội, cháu biết cô ấy rất xuất sắc, sẽ không làm mất mặt bất kỳ ai!".

Park Jiyeon đúng là xuất sắc, năm đó lúc Yong lão tiên sinh nhìn thấy cô, cô vẫn là một cô bé tinh nghịch lanh lẹ, ai cũng thích cô, hai bên gia đình lại khá môn đăng hộ đối, ông cực kỳ vui vẻ tác thành cuộc hôn nhân này, tiếc rằng vật còn mà người đã mất.

Yong lão tiên sinh tức điên, bất lực không nói nhiều với anh nữa, thở dài thườn thượt rồi đứng lên đi ra cửa, khoát tay tỏ vẻ thất vọng, "Ông không quản cháu, ông không quản nổi, ngày mai cháu đi ngay cho ông!".

Hôm sau, Park Jiyeon đang nghiên cứu tạp chí trong phòng khách thì chuông biệt thự bỗng vang lên, Hoya chạy ra mở cửa, thấy người đến thì kêu lên: "Kim tiên sinh".

Park Jiyeon quay đầu lại, nhìn thấy Kim Junhee thì không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Kim Junhee tay cầm bó bách hợp, đích thân đến tặng hoa, Hoya và Nam Woohyun giống như hai môn thần, chặn ông ta không cho vào trong.

Park Jiyeon không nhịn được cười, ung dung tiến ra cửa, cười nói: "Chú Kim đừng trách, anh chàng mang hoa tới chưa từng được bước chân vào biệt thự, Hoya và Woohyun đã quen rồi".

Sự châm biếm đó không ai là không hiểu, ngay cả Nam Woohyun cũng phải nhếch mép cười.

Kim Junhee đưa bó hoa cho cô, cười nói: "Bó hoa bách hợp này vừa được vận chuyển bằng máy bay tới, tôi không đợi được nên đành đích thân mang đến".

Park Jiyeon vui vẻ nhận lấy, thấy bên trên có một tấm thiệp thì nhướng mày, cầm tấm thiệp lên nhìn Kim Junhee, rồi mới cúi xuống mở ra xem, bỗng nhiên sững người.

Kim Junhee cười nói: "Không biết cô Park có nể mặt cùng tôi đi ăn trưa không?".

Park Jiyeon bước ra ngoài trong ánh mắt kỳ dị củWoohyun Hữu Bách và Hoya, ngoài biệt thự chỉ đậu một chiếc xe, không thấy vệ sĩ của Kim Junhee đâu.

Ông ta mở cửa xe, Park Jiyeon chỉ đứng đó nửa cười nửa không, xoay xoay tấm thiệp trong tay, nói: "Ăn thì miễn đi vậy, chú Kim cứ nói thẳng cho xong".

Thời tiết hơi nóng, Park Jiyeon chỉ mặc một chiếc váy hoa dài, bên dưới là đôi dép lê, mái tóc dài xõa ngang vai, uể oải lười nhác, không thấy dấu vết tuyệt sắc như trong buổi dạ tiệc, trên gương mặt còn thấp thóang nét ngây thơ trẻ con. Kim Junhee càng nhìn càng thích, thấy cô nói thế, ông ta tiến sát lại, thì thào: "Nói thẳng gì thì cũng cần có thời gian trò chuyện, không biết Myungsoo có từng nói với cô là nó và bố của cô là người quen cũ chưa nhỉ? Jang tiểu thư ...".

Cô họ Jang, người cùng họ không nhiều, người họ Jang ở thành phố Hải Châu lại càng ít, mà Jang gia nổi tiếng cũng chỉ có một. Bố cô là Jang Yoochun, bí thư thành ủy thành phố Hải Châu năm năm trước.

Park Jiyeon ngồi vào xe, mặt dửng dưng nhìn tấm thiệp nát vụn trên đất, một cơn gió thổi qua, mảnh vụn giấy bay tứ tán khắp nơi, không còn nhìn ra hai chữ "Jang Jiyeon" vẻn vẹn ghi trên đó nữa.

Buổi trưa tuy là giờ cao điểm nhưng thực khách trong quán ăn kiểu Tây này không nhiều, Park Jiyeon mang dép lê, để mặt mộc, bộ dạng như mới ngủ dậy, hoàn toàn không hợp với không khí trong nhà hàng, lúc bước vào đã khiến rất nhiều người nhòm ngó.

Kim Junhee kéo ghế ra cho Park Jiyeon, hỏi cô: "Muốn ăn gì nào?".

Park Jiyeon không khách sáo, tùy tiện gọi một phần, đợi phục vụ đi rồi, cô cũng không hỏi gì, thong thả ngồi chờ đồ ăn được mang lên.

Đến khi bữa ăn đã trôi qua phân nửa, cuối cùng Kim Junhee không kìm được, ông ta liếc nhìn Park Jiyeon, lắc đầu tự trào rồi cười: "Jang tiểu thư tuy còn trẻ nhưng thực sự không giống với người khác, lúc này mà vẫn có thể ung dung tao nhã như vậy, không cuống không hỏi, đợi tôi lên tiếng trước, ai không kiềm chế nổi thì người đó sẽ ở thế hạ phong, tôi thân là đàn ông, phải chăm sóc phụ nữa âu cũng là lẽ đương nhiên".

Cuối cùng cũng đợi tới lúc Kim Junhee chủ động mở miệng, Park Jiyeon cười tít mắt xiên một miếng bít-tết cho vào miệng, nhai thật kỹ, rửa tai lắng nghe: "Mời chú Kim cứ nói!".

Kim Junhee đặt tay lên bàn ăn, ngón tay chỉ vào Park Jiyeon, cười nói: "Năm đó Jang tiểu thư cũng gọi tôi là chú Kim, lúc đó cô vẫn là học sinh trung học, chớp mắt đã lớn thế này, tôi vẫn phải gọi cô một tiếng "Jang tiểu thư" rồi".

Park Jiyeon nhướng mày, hớp một ngụm nước trái cây: "Trước đây cháu hay đi ăn cơm cùng bố và các trưởng bối, xem ra lúc đó chú Kim cũng có mặt ở đó?".

"Đúng, có điều không nhiều."

Năm đó Jang Yoochun quyền cao chức trọng, các mối quan hệ có ở Hải Châu rất nhiều, bạn bè rất đông, ai cũng muốn kết giao với Jang gia để công việc được trôi chảy thuận lợi hơn, Kim Junhee cũng là một trong số đó.

Ông ta và Jang Yoochun không được coi là bạn bè, nhưng cũng là người quen, thỉnh thoảng gặp mặt, cùng nhau ăn cơm mọi người trò chuyện về con cái của mình. Jang Yoochun lúc nào cũng nhắc tới con gái. Ông khen con gái như thể trên thế gian này không ái sánh bằng, có người bảo ông thử dẫn con gái tới xem thế nào, Jang Yoochun chỉ lắc đầu, nói bảo bối trong nhà không thể dễ dàng cho người khác thấy, mọi người đầu cười ồ.

Về sau Jang Yoochun dẫn con gái theo thật, vẻ mặt bất lực bảo đây là do con gái yêu cầu, ông đã yêu chiều nó quá mức, bất chấp tình huống lúc đó có thích hợp hay không.

Đã lâu quá rồi, Kim Junhee cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ cô bé năm nào đặc biệt xinh đẹp, mái tóc nhuộm vài sợi tím, còn tưởng cô là một con bé giang hồ nổi loạn, nhưng cô lại cực kỳ lễ phép, thấy ai cũng cười tươi chào "chú ạ", còn nghe người ta nói thành tích học của cô cực kỳ xuất sắc.

Kim Junhee phải thừa nhận rằng, Park Jiyeon nhỏ bé năm đó đủ để người ta có ấn tượng sâu sắc, nên đã bao năm rồi, khi ông ta nhìn thấy Park Jiyeon lần đầu ở trung tâm mua sắm, cứ cảm giác có phần quen thuộc.

"Chuyện bí thư Jang năm đó tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc, mấy năm nay tôi cũng chưa từng nghe về tin tức của Jang tiểu thư, ai ngờ lại có thể gặp cô ở đây. Dù sao đi nữa, tôi thân là trưởng bối, cũng hy vọng có thể chăm sóc con gái của cố nhân".

Park Jiyeon phì cười: "Mỗi ngày tặng hoa là chăm sóc?".

Kim Junhee cười đáp: "Chỉ là Jang tiểu thư quá xuất sắc, khiến người "chú" là tôi cũng không kìm được mà động lòng, ngay cả đứa cháu mang gương mặt xa cách của tôi cũng vô cùng yêu thương Jang tiểu thư đó thôi?". Ông ta cố ý tỏ ra tiếc nuối, lại thêm một câu: "Tiếc là Myungsoo chẳng phải kẻ hiền lành gì, nó có từng nói với cô là nó quen biết bố cô không?".

Park Jiyeon vẫn luôn mỉm cười, trông rất tự nhiên. Nghe câu hỏi của Kim Junhee, cô chỉ nhướng mày lên rồi tiếp tục cắt bít-tết, uống nước trái cây, cứ như người cố tình chọc tức kẻ khác không phải là Kim Junhee, mà là cô vậy.

Kim Junhee lại lần nữa nhường phụ nữ, ông ta nói: "Myungsoo là máu mủ của Kim gia chúng tôi, tiếc là nó luôn ẩn dật, đến năm ngoái mới quay về Kim gia. Hơn ba mươi năm trời, quá khứ của nó không ai trong chúng tôi được biết. Kim gia chẳng phải gia đình bình thường, đương nhiên phải điều tra nó, còn tôi vừa hay biết được nó và bố cô có khúc mắc, năm đó nó lập công ty ở thành phố Dụ Thanh, từng được bạn bè của bố cô giúp sức".

Park Jiyeon vừa ăn vừa gật gù: "Cháu biết, rồi sao nữa?".

Kim Junhee tiếp tục: "Tôi biết Myungsoo có vấn đề nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng không tài nào điều tra rõ ràng, ở trong nước thân phận nó rất trong sạch, từ lúc sinh ra tới nay, nhìn thì có vẻ tất cả đều rất bình thường. Tôi không tin nó đơn giản như vậy, tôi càng tin nó giống những gì trên mạng đồn, từ nhỏ sống ở Singapore. Nhưng nếu đây là sự thật thì nó làm cách nào có thể thay đổi toàn bộ quá khứ của mình? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có bố cô là có bản lĩnh này!".

Park Jiyeon như đang nghe chuyện kinh dị đêm khuya, tỏ ra sửng sốt: "Chú Kim, không ngờ trí tưởng tượng của chú lại phong phú đến thế!".

"Dù sao cô vẫn còn trẻ, rất nhiều chuyện chưa từng nhìn thấy thì nghĩ không thể thực hiện. Đương nhiên những việc này chỉ là suy đoán của tôi, không có chứng cứ. Thực sự không hiểu nổi nó đã đổi trắng thay đen như thế nào!".

Park Jiyeon nghĩ ngợi rồi nói: "Cho dù là thế thì cũng liên quan gì tới cháu? Bây giờ cháu đã mang họ Park, cháu và Myungsoo yêu nhau, chỉ đơn giản vì thích, quá khứ của anh ấy không liên quan gì tới cháu".

Kim Junhee cười với vẻ ý nhị sâu xa, "Cô nghĩ Myungsoo thật lòng thích cô? Tôi tin người như Myungsoo làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích cả. Nó cố ý quay về Kim gia, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, giữa chúng tôi có không ít ân oán, chỉ có bố tôi tin nó là đứa cháu nội ngoan ngoãn. Mà cô là con gái của Jang gia, Myungsoo không thể không biết bố cô tuy không còn, nhưng Jang gia vẫn còn đó, hôn sự này chắc sẽ khiến bố cô vô cùng hài lòng!".

Park Jiyeon buông dao dĩa xuống, khoanh tay ngồi dựa vào lưng ghế, cười tươi: "Chú Kim kể chuyện thật ăn khớp, rất lọt tai. Nhưng có mấy điểm chú nên hiểu. Thứ nhất, chú nói Myungsoo đổi trắng thay đen, tự chú biết là không có chứng cứ, một chuyện ly kỳ như thế người ta còn tưởng là đang quay phim truyền hình cơ, điểm này không xác đáng, giả thiết sau đó của chú tất cả đều vô căn cứ!

Thứ hai, tôi đã mang họ Park, khoan chưa nói Myungsoo có biết họ tên trước kia của tôi hay không, chỉ nói hiện giờ tôi và Jang gia đã không còn quan hệ gì, mà chú lại cho là Myungsoo muốn trèo cao, còn chú mỗi ngày tặng hoa cho tôi, có phải là cũng muốn trèo cao không? Kim lão tiên sinh mà biết hẳn sẽ rất đau lòng. Chú nói Myungsoo nham hiểm mưu mô, tôi thật sự không nhìn ra, chỉ thấy chú Kim thật vất vả".

Park Jiyeon miệng lưỡi sắc nhọn, hoàn toàn không ngửa bài như Kim Junhee mong đợi, ông ta đành bó tay, cười nói: "Trước đây tôi đã nói, tôi là trưởng bối, hy vọng có thể chăm sóc tốt cho con gái của cố nhân, tôi thật lòng thật dạ không mong cô bị tổn thương. Myungsoo đối với cô hay đối với Kim gia chúng tôi đều có mục đích, đến cuối cùng người chịu tổn thương nhiều nhất chính là cô".

Kim Junhee nói như vậy, không mong có thể nghe chân tướng của Kim Myungsoo từ miệng Park Jiyeon, ông ta chẳng qua chỉ muốn Park Jiyeon từ nay về sau sẽ đề phòng Kim Myungsoo, hạt giống nghi ngờ một khi đã trồng xuống sẽ rất khó nhổ bỏ.

Thanh toán xong, Kim Junhee đưa Park Jiyeon về, trên đường ông ta hỏi cô: "Hoa tai tôi tặng cô có thích không?".

"Rất thích, mài thành bột ngọc trai đắp mặt nạ, cám ơn chú Kim".

Kim Junhee ngớ người rồi bỗng cười lớn: "Nhất Nhất, cô thú vị hơn tất cả những cô gái tôi từng gặp đấy!".

Park Jiyeon nghe cách xưng hô của ông ta với mình thì bất giác nhíu mày, bước lên xe. Chiếc xe đi thẳng về biệt thự, khi sắp tới nơi, Kim Junhee mới lên tiếng lần nữa: "Cô là người thông minh, tôi cảm thấy hối tiếc vì hành vi khinh thường cô của tôi trước đây, tôi thực sự không nên xem cô như những cô gái bình thường. Hoa hôm qua tôi tặng và hôm nay nữa, là xuất phát từ tấm lòng chân thành của tôi, cô đừng xem tôi là người xấu, ngược lại cô nên cẩn thận với Myungsoo thì hơn". Ông ta liếc nhìn Park Jiyeon, "Trên người Myungsoo có một vết thương, nó nói là do tôi tạo ra, nó rất có bản lĩnh. Sau chuyện đó tôi mới phát hiện ngăn kéo đồ dùng trong nhà bị người ta đụng tới, tôi có giải thích cũng bằng không. Nếu không có chuyện này tôi cũng sẽ không nghi ngờ Myungsoo như vậy".

Xe dừng lại, biệt thự đã ở ngay trước mắt, Kim Junhee nói: "Một người có thể hạ quyết tâm bắn chính mình, để giá họa cho người khác thì chẳng có chuyện gì là không làm đươc".

Kim Myungsoo hôm nay về sớm, vừa về đã vào phòng ngủ thay đồ, đứng quay lưng lại với Park Jiyeon để cởi áo vest, trầm giọng hỏi: "Hôm nay đi đâu ăn với Kim Junhee?".

"Không nhớ là nhà hàng Tây nào nữa".

Kim Myungsoo lại hỏi: "Hôm nay là vì nguyên nhân gì?".

Park Jiyeon không trả lời, chỉ khẽ hỏi: "Tại sao anh chưa bao giờ tò mò về quá khứ của tôi? Vì anh đã biết tôi là ai từ lâu? Anh nói đã gặp tôi tổng cộng ba lần, còn hai lần nữa thì sao?".

Kim Myungsoo quay lại, lẳng lặng nhìn cô rồi chậm rãi đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: "Em khóc à?".

"Không." Park Jiyeon ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng: "Có phải anh đã sớm biết, bố tôi chính là Jang Yoochun?".

Giọng cô rất khẽ nhưng Kim Myungsoo vẫn nghe rõ mồn một, anh không lên tiếng. Park Jiyeon hiểu rõ nên lại hỏi: "Hai lần còn lại anh gặp tôi rốt cuộc là bao giờ?".

Trong đôi mắt cô có ngấn lệ, long lanh trong suốt như giọt sương đọng trên lá khiến anh không nỡ chạm vào, giống như chỉ cần một cơn gió thoảng qua có thể nhẹ nhàng thổi bay giọt sương đó, thấm vào bùn đất, biến mất không dấu vết.

Thực ra cô cũng rất yếu đuối.

Kim Myungsoo hôn cô, cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng lưu luyến, động tác đầy ắp yêu thương, anh khẽ nói: "Lần thứ hai, là trong tang lễ năm năm trước, em không không hề rơi một giọt nước mắt. Lần thứ ba, là ở Campuchia, anh đã nhìn thấy em tắm qua camera".

Năm năm trước? Park Jiyeon ngớ người, thời gian như bỗng dừng lại ở giây phút này, nước mắt không còn rưng rưng.

Năm năm trước, Jang Yoochun bị bắt vào tù, Park Jiyeon ở trên tầng hai, nhìn trừng trừng ông ngồi vào xe cảnh sát, bao nhiêu xe cảnh sát khiến đám đông hào hứng vây quanh, chính là để bắt một Jang Yoochun.

Cây đổ lá rơi, Jang gia trong một đêm trở nên trống trải, mẹ Park Jiyeon đơn độc gắng gượng đi khắp nơi tìm người giúp đỡ nhưng không một ai dám chìa tay ra. Chứng cứ quá rõ ràng, tội danh đã định, dù vùng vẫy thế nào cũng vô ích. Tháng Tư năm đó tòa tuyên án, Jang Yoochun không đệ đơn kháng cáo nữa.

Trước lúc đó, Park Jiyeon rất hiếm khi nói chuyện với Jang Yoochun, năm học lớp 12 cô lúc nào cũng bám theo đợi ông đưa đến các cuộc gặp mặt, tiệc tùng, nhưng lúc nào cũng tỏ ra khó chịu với ông. Bà Park vì thế thường trách móc cô, Jang Yoochun lại tỏ vẻ cưng chiều, chỉ xem như cô đang ở độ tuổi nổi loạn, thi thoảng lại mua quà dỗ dành cô, chưa từng tỏ ra bất mãn.

Đến khi Park Jiyeon học đại học, cô bắt đầu rời xa gia đình, rời xa Jang Yoochun, không còn bám theo ông đòi đi chung nữa, ngay cả cuối tuần về nhà cũng cố gắng tránh né. Jang Yoochun và mẹ của Park Jiyeon đều rất thắc mắc, nhưng đành bất lực, tuy vậy vẫn yêu thương chiều chuộng cô. Jang Yoochun bớt thời gian đến chung cư Park Jiyeon thuê để thăm cô, lần nào cũng xách theo túi lớn túi nhỏ, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, ông chỉ mỉm cười, muốn xoa đầu cô nhưng bị cô tránh né ngay lập tức. Jang Yoochun lúc nào cũng lúng túng rụt tay lại, trước khi đi lần nào cũng lặp lại một câu: "Nhất Nhất, con ngoan nhé, lần sau bố lại tới thăm con!".

Park Jiyeon chợt không nhìn rõ mọi thứ nữa, cảnh tượng trước mắt trở nên méo mó, một lúc sau nước mắt lăn dài, cô mới nhìn rõ Kim Myungsoo đứng trước mặt.

"Ba năm, hoặc có lẽ là bốn năm, em đã không gọi ông ấy dù chỉ một tiếng "bố"."

Đến khi cô muốn gọi, thì nhận ra đã không gọi được nữa.

Mẹ đưa cô vào tù thăm bố, bố vẫn cười, nụ cười cay đắng, ánh mắt lại nhìn Park Jiyeon đầy mong ngóng. Park Jiyeon há miệng, cổ họng như nghẹn lại. Mấy tháng đó cô chưa hề khóc cũng hiếm khi nói chuyện, bên tai suốt ngày có những tạp âm khó chịu, nhắm mắt lại là cảm gíac choáng váng lại ập tới, cô cảm thấy mình bệnh mà không rõ là bệnh gì.

Ngày hôm đó, chính là lần cuối cùng Jang Yoochun được gặp mặt người thân trước khi chấp hành án tử hình, ông hỏi cô: "Nhất Nhất, mấy năm nay vì sao lại giận bố? Cũng không thèm nói chuyện với bố?".

Park Jiyeon trầm lặng một lúc rồi mới nhẹ nhàng đáp: "Học kỳ một năm lớp 11, con phát hiện bố ngoại tình, có con riêng, còn cho họ một số tiền lớn". Lúc đó cô đã quan sát, chú ý tỉ mỉ hành động của bố, thậm chí còn theo ông tới tận phòng trà. Thấy ông và một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi cùng ra vào. Cô đợi bên ngoài suốt hai tiếng đồng hồ, dầm mưa suốt hai tiếng, chính là bà ta đã khiến bố cô lén lút thậm thụt, cũng chính bà ta, đã khiến cô không muốn nói câu nào với bố nữa.

Jang Yoochun đờ ra hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng, giọng đã khàn đi, ông run rẩy cười hỏi: "Chính vì nguyên nhân đó? Nhất Nhất, con nên nói ra từ sớm chứ".

Sau đó Park Jiyeon cũng giống như bây giờ, cô rơi nước mắt trước Jang Yoochun, từ lặng lẽ khóc lúc đầu, cuối cùng khóc như xé ruột gan, cô không muốn rời xa Jang Yoochun, gào lên thảm thiết, gọi "bố ơi". Cô chưa từng điên cuồng như thế, như muốn gom tất cả những tiếng "bố ơi" trong bốn năm gọi hết ra một lượt. Cô chỉ vào viên quản giáo vừa khóc vừa mắng, cô bất chấp Jang Yoochun phạm bao nhiêu tội lỗi, cô chỉ cần bố của cô có thể quay về, cô chưa từng như hôm đó, hối hận tới mức muốn chết ngay lập tức, cô muốn cùng chết với bố!

Đến khi cô tỉnh lại thì đã đứng trong tang lễ của Jang Yoochun, lặng lẽ, không khóc không cười, những giọng xì xầm bên tai cuối cùng dần dần trở nên rõ ràng hơn, hóa ra là có người đang gọi: Nhất Nhất, con ngoan nhé, lần sau bố sẽ đến thăm con.

Giọng nói cưng chiều và ân cần của bố, cô muốn nghe cả đời này.

Park Jiyeon khóc đến run bắn người, lồng ngực cạnh cô rất ấm áp, rộng hơn của bố, cứng cáp hơn của bố, cô không nhớ vì sao mình đã lãng phí tận bốn năm, vì sao lần nào cũng lạnh lùng với bố, vì sao lại như không nhìn thấy sự yêu thương của ông.

Cô lại nhớ ra, đó chính là vì sự ấu trĩ của mình, tự cho mình là đúng, cô tưởng bố có lỗi với mẹ, cô tưởng che giấu mới là lựa chọn tốt nhất, cô tưởng mình rất vĩ đại, một mình gánh chịu những nỗi đau đó, toại nguyện cho sự "giả tạo" của bố trước mặt mẹ. Cô khiến bố hụt hẫng, thất vọng bốn năm trời, mà bốn năm đó bố cô hoàn toàn không rõ nguyên nhân, vẫn yêu thương chiều chuộng cô, xem cô như bảo bối, gặp ai cũng khen: "Nhất Nhất nhà tôi lại được phần thưởng rồi!", nhưng lại không mang cúp thưởng về chia sẻ với ông!

Kim Myungsoo ôm chặt cô, bỗng cảm thấy có gì rất lạ, cảm giác kỳ lạ đó lớn dần theo tiếng khóc của Park Jiyeon, sao cô có thể khóc đau thương như thế chứ. Anh ra sức ôm chặt cô, hạ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc".

Park Jiyeon sụt sịt trong lòng anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bố cô chịu án mà chết, mẹ cũng bệnh rồi qua đời theo, nhưng Jang gia vẫn còn. Lần cuối cùng cô sử dụng quyền lợi của Jang gia chính là để đổi theo họ mẹ rồi chuyển trường, xóa sạch dấu vết là người nhà Họ Jang của mình. Không còn người nào biết cô là ai, không ai tìm được cô, một mình cô đi lang thang khắp nơi, từ bắc bán cầu đến nam bán cầu, đứng trên thảo nguyên bao la, trên sa mạc vô hạn. Cô không tìm thấy một ngôi nhà, không ai ở bên cô, nói với cô "Nhất Nhất, con ngoan nhé...", không ai biết cô Họ Jang, cô sống dưới cái tên "Park Jiyeon" rất vui vẻ. Nhưng hôm nay có người gọi cô là "Jang tiểu thư". Từ khi bước ra khỏi ngôi biệt thự, đến khi ăn xong quay về, gọi cô tất cả là bảy lần, nhắc nhở cô họ Jang, nhắc nhở cô...

"Bố của em, bị người nhà họ Jang vứt bỏ..."

Ông nội cô, chú bác cô, họ vì đại cục mà diệt thân, họ tìm đủ chứng cứ để đưa Jang Yoochun lên pháp trường. Cuối cùng họ còn tổ chức tang lễ, đưa tiễn người thân của mình một đoạn đường cuối cùng.

Người nhà họ Jang chính nghĩa cương trực như thế đó, dân chúng và truyền thông ai cũng khen ngợi!

Kim Myungsoo nhớ lại hôm đó, anh ngồi trong xe đọc được tin tức, bỗng dưng nhớ tới cô bé lười nhác xinh đẹp trong màn mưa lần đó, liền gọi chú Lee dừng xe khi đi ngang linh đường của Jang Yoochun.

Anh nhờ chú Lee vào trong gửi biếu chút tiền để biểu thị tâm ý, một mình ngồi trong xe đợi chú đi ra, cũng là chiếc xe đó, qua lớp cửa kính anh nhìn thấy Park Jiyeon đứng cạnh xe, bên cạnh là một ông lão và một người đàn ông trung niên.

Tóc Park Jiyeon đã nhuộm thành màu đen, cũng giống sắc đen của chiếc váy cô đang mặc, giọng cô lạnh lùng lạnh nhạt, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì: "Tham nhũng phạm pháp, tội cũng đáng, ai cũng có thể phỉ báng ông ấy, chỉ có người thân thiết nhất là không được".

Cánh tay ông lão run run, định kéo tay cô nhưng cô đã quay lưng đi thẳng không hề ngoái lại, từ đó về sau, cô đơn độc trên con đường đời.

Park Jiyeon khóc đến tắc thở, cổ họng rất khó phát ra tiếng, ánh nắng mãi không hong khô được nước mặt. Tịch dương ngoài cửa sổ đã dần khuất sau màn đêm. Cô không có chỗ nào trốn tránh ẩn náu, chỉ có thể vùi đầu vào lồng ngực này để giải tỏa và hối hận, tên của cô có nghĩa là quý báu tốt đẹp, tên ở nhà của cô có nghĩa là độc nhất vô nhị, cô là bảo bối mà bố mẹ yêu thương nhất.

Park Jiyeon dần dần ngất lịm, nước mắt trên mặt thấm ướt áo Kim Myungsoo, anh như đang ôm một đứa bé, chậm rãi vỗ lưng cô, thỉnh thoảng hôn lên trán và gò má cô, thấy cô không còn khóc nổi, như sắp thiếp đi, anh mới khẽ gọi: " Nhất Nhất..."

Cơ thể Park Jiyeon cứng đờ, đôi mắt nhắm nghiền, lát sau mới dần thả lỏng trong sự vuốt ve dịu dàng của anh.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng rải khắp phòng ngủ tối om, như mơ như say, dưới ngòi bút của ánh trăng, bóng trăng như đang phổ lên bản nhạc hồi ức nhẹ nhàng lay động, dẫn con người bước vào những ngày xưa khóc cười vui vẻ, có sự không cam tâm cùng khát vọng.

Kim Myungsoo luôn ôm cô trong lòng, thấy ánh trăng càng lúc càng rõ hơn, anh hỏi: "Đói không?".

Park Jiyeon muốn lắc đầu mà chẳng còn sức, cô vẫn tựa vào ngực Kim Myungsoo.

Anh lấy một tờ khăn giấy, lau mũi cho cô, cười khẽ, "Anh tưởng em không biết khóc bao giờ chứ, thật giống trẻ con, đáng lẽ phải để A Công nhìn thấy, cô bé mà ông khen không dứt lời không phải làm từ nham thạch, mà là do nước từ Tonlé Sap(1) làm ra".

(1) Tonlé Sap: Hồ nước lớn nhất Đông Nam Á, nằm ở phía Bắc của Campuchia, có hình dạng như một trái tim.

Park Jiyeon không còn ngạc nhiên nữa, cô ngước lên hỏi: "Anh quen A Công?".

A Công là người Hoa, tự nhận mình đang dưỡng lão ở Campuchia.

Năm đó là năm thứ hai bố cô qua đời, mẹ Dư bị bệnh rồi cũng đi theo. Park Jiyeon mang theo tro của mẹ một mình lên đường. Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, cô không biết có thể đi đâu, một mình đi mãi đi mãi, rồi đến Campuchia. Bên bờ hồ Tonlé Sap bất cẩn bị người ta đụng ngã, cô lập tức lấy hộp tro trong balô ra kiểm tra, thấy không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Có người bỗng hỏi cô: "Tro của người thân?".

Park Jiyeon ngước lên, thấy một ông lão tóc bạc phơ, mặc áo lụa tơ tằm thì khẽ gật đầu.

Ông lão rất cảm khái: "Bốn năm trước, ông cũng rải tro của con trai xuống hồ Tonlé Sap". Rồi đột ngột chuyển hướng: "Cháu đứng giành địa bàn với con trai ông đấy!".

Park Jiyeon nhìn ông: "Bốn năm rồi, tro của con trai ông vẫn chưa chảy đến sông Mê Kông, vậy thì chú ấy hẳn là rất thích cái hồ này".

Ông lão tưởng cô sẽ tức giận, hoặc phản bác lại, hoàn toàn không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, không hề biết tôn trọng người già mà còn chế giễu ông. Ông lão rất vui, ngồi xổm xuống trò chuyện với cô, hỏi đến hộp tro, Park Jiyeon đáp: "Cả năm nay mẹ cháu luôn nằm viện, lâu rồi không ra ngoài cho thư giãn, cháu đưa bà ấy ra đây chơi, kỳ nghỉ hè kết thúc sẽ mang bà ấy đặt bên cạnh bố".

Nơi A Công ở rất yên tĩnh, bình dị, là một căn nhà nhỏ hai tầng, cách hồ Tonlé Sap rất xa, một mình ông tới đây, ngồi lâu quá nên đi không nổi, Park Jiyeon và ông cùng ngồi xe quay về. Ông lại hỏi Park Jiyeon có cần ở lại không, giá tiền rẻ hơn khách sạn nhiều, Park Jiyeon từ chối, khách sạn cô đặt cũng không xa đây lắm.

Về sau cô thường đến gặp A Công, ông già sống rất thanh tịnh, thích trò chuyện với Park Jiyeon, còn tự mình làm hướng dẫn viên du lịch đưa cô đi tham quan phong cảnh xung quanh, hai người ở cạnh nhau rất vui vẻ.

Có một ngày A Công không hẹn cô, Park Jiyeon một mình đi dạo khắp nơi, đến khi trời tối mới quay về khách sạn. Bỗng thấy hai người đàn ông lực lưỡng đang đợi ngoài cửa phòng, nói là A Công xảy ra chuyện, xin cô đến giúp đỡ.

Park Jiyeon theo học đến chỗ A Công ở, thấy trong phòng có rất nhiều người, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là A Công lừa mình, người già đơn chiếc cái gì, rõ ràng là vãn bối xung quanh rất nhiều; suy nghĩ thứ hai chính là bỏ chạy, đúng vào lúc đó cô nhìn thấy vết thương trên cánh tay A Công.

Cô đảo mắt nhìn những người đàn ông trong phòng, rồi lại nhìn A Công nằm trên giường, mồ hôi tuôn đầm đìa, cố gắng trấn tĩnh: "Đây là... vết thương gì ạ?".

Vết thương rất mới, không hề khó nhận ra, lần đầu tiên trong đời cô thấy vết thương do súng bắn, mà lại ở trên người một ông lão tóc bạc phơ.

A Công rất yếu, đáp: "Cháu nói cháu chưa tốt nghiệp Y khoa, ông cho cháu một cơ hội rèn luyện, đến đây giúp ông xử lý vết thương đi". Thấy Park Jiyeon bất động, ông cười: "A Công tuy đã già nhưng vẫn chưa muốn đến ở cùng con trai đâu, bác sĩ của ông không ở Campuchia, đợi bác sĩ tới thì chắc ông đã đi mất rồi. Cháu chữa trị cho ông, nếu không cháu cũng không cần mang mẹ đến đặt bên cạnh bố nữa!".

Park Jiyeon liều mạng bước tới. Hiện thực không giống phim truyền hình, không phải cứ hơ con dao trên lửa là có thể khoét được viên đạn ra. A Công tuổi đã cao, không chịu nổi cách thức thô bạo đó, cũng không thể mạo hiểm để vết thương bị nhiễm trùng. Park Jiyeon đổ mồ hôi ròng ròng, trong một đêm nóng nực ở Campuchia, lần đầu tiên mổ xẻ trên da thịt một người còn sống.

Kỳ nghỉ của cô chỉ có thể trải qua trong ngôi nhà hai tầng đó, đi đâu cũng có người theo sau, khoảng chục cặp mắt đang theo dõi cô, y hệt như lúc ở Nho An Đường, vận mệnh đúng là khéo đùa cợt.

Kim Myungsoo cười nói: "Anh và bác sĩ chạng vạng hôm sau đã tới nơi".

Park Jiyeon gật gù, "Tôi biết, A Công sau đó không để tôi tiếp tục chữa trị nữa".

Kim Myungsoo đến nơi, hỏi thuộc hạ xem người đã gắp đạn ra cho A Công là ai, nghe xong phán đoán đối phương không có gì đáng ngại, anh cũng không quan tâm nữa, chỉ cử người theo dõi cô, còn anh thì không lộ diện.

Có lần A Công kể với anh: "Hôm nay ông nói chuyện với cô bé đó, nói sẽ giới thiệu đứa cháu cho cô bé, cháu đoán xem cô bé đó trả lời thế nào?".

Kim Myungsoo trả lời một câu qua loa cho xong, A Công cười rất đắc ý, "Cô bé nói lúc nó mười tuổi thì cháu hai mươi tuổi, nếu cháu thích nó thì mắc bệnh thích trẻ con, đó là bệnh, nhất định phải chữa, đúng là độc độc mồm độc miệng!". Vẫn chưa đủ, A Công tiếp tục nói móc anh: "Ông nói với nó là cháu rất nhiều tiền, sự nghiệp cũng rất vững, lần này nó lại đáp, cháu còn quá trẻ, đợi khi cháu di chúc để lại tài sản thì quá lâu, nên nó không cần, huống hồ chúng ta là xã hội đen, nó vẫn muốn sống lâu hơn!".

Kim Myungsoo nghe xong không nói gì, bảo người lắp camera trong phòng cô, anh muốn xem thử cô là người thế nào mà có thể thanh cao ngạo mạn như vậy.

Thế là ở trong phòng, lần thứ ba anh nhìn thấy Park Jiyeon, Park Jiyeon đang tắm, dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể cô trắng trẻo, chỗ nào cũng như tượng thủ công tinh xảo, anh nghĩ chắc chắn cô sẽ vô cùng mềm mại, tiếng gào khóc chắc sẽ rất động lòng. Anh nhìn không chớp mắt, như bị ai điểm huyệt, cơ thể từ từ thay đổi, hơi thở dần gấp gáp.

Đến khi một tràng âm thanh huyên náo vang lên, tất cả đã bị cắt ngang.

Ánh trăng mềm mại, Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon trong vòng tay, cười khẽ: "Không ai biết em đã lén báo cảnh sát từ khi nào, họ hoàn toàn không phòng bị, cho đến khi anh đối phó xong với đám cảnh sát, đến phòng tìm em thì em đã đi mất...".

Anh nâng cằm Park Jiyeon lên, nhìn cô chăm chú, hạ giọng nói: "Cũng may em chạy nhanh, nếu không thì tối đó anh nhất định sẽ khiến em gào khóc".

Bao năm đã trôi qua, cô của hiện tại đang ở trong vòng tay anh.

Comment