Mùi hương trong thuốc tình dược của hoàng tử lai thay đổi rồi(1)

Một buổi tối yên bình với đám ác ma nhỏ nhưng lại không hề như thế với những phù thủy đang trong trạng thái căng thẳng cực độ.

Tối nay là sinh nhật 16 tuổi của Harry, thầy Lupin xuất hiện với dáng vẻ trông rất thê lương và dữ tợn, mái tóc màu nâu của ông đã có những lọn tóc xám rối bù, quần áo thì rách rưới và chắp vá hơn bao giờ hết.

"Có thêm vài vụ tấn công của Giám Ngục nữa." Ông nói khi bà Weasley chuyển cho ông một mẩu bánh sinh nhật khá to. "Và người ta đã tìm thấy xác của Igor Karkaroff trong một căn lều trên phía bắc. Dấu ấn Hắc Ám đã được tìm thấy trên thi thể - ừm, nói thật ra, tôi rất bất ngờ khi thấy hắn đã sống đến 1 năm liền sau khi trốn khỏi bọn Tử Thần Thực Tử; anh của Sirius, Regulus, chỉ tồn tại được vài ngày theo như trí nhớ của tôi."

"Đúng đấy, ừm." Bà Weasley cau mày, "có lẽ chúng ta nên nói về cái gì đó khác..."

"Chú có nghe thấy tin tức gì về Florean Fortescue không chú Remus?" Bill hỏi, trong khi được Fleur liên tục tiếp rượu vào cốc. "Người đàn ông làm chủ..."

"Cái quán kem ở Hẻm Xéo?" Harry ngắt lời, với một cảm giác khó chịu, rỗng tuếch trong lòng. "Ông ấy thường cho con ăn kem miễn trả tiền. Việc gì đã xảy ra thế?"

"Bị san bằng, theo như bộ dạng cái quán của ông ta."

"Tại sao thế?" Ron hỏi, bà Weasley thì nhìn thẳng vào Bill, giận dữ.

"Ai biết được? Ông ta có thể làm cho chúng tức giận theo cách nào đó. Ông ta là một người tốt, Florean."

"Tiện nói về Hẻm Xéo." ông Weasley nói, "hình như là Ollivander cũng đi tong thì phải."

"Người làm đũa thần ạ?" Ginny giật mình.

"Đúng ông ta đấy. Cửa hàng rỗng tuếch. Không hề có dấu hiệu ẩu đả. Không ai biết ông ta tình nguyện đi hay là bị bắt cóc."

"Nhưng mà đũa thần thì... người ta làm đũa thần thế nào bây giờ?"

"Còn có những người chế tạo khác nữa chứ."Lupin nói. "Nhưng mà Ollivander là người tốt nhất, và nếu phía bên kia có ông ta thì đúng là không hay chút nào."

"Có vẻ người đó đang cần một cây đũa mới." Rose lên tiếng khi vẫn vùi đầu vào đống bài tập của Kalego. "Đũa của hắn và Harry cùng một lõi, đồng nghĩa với hai chiếc đũa là song sinh.  Mà song sinh thì không thể giết nhau, trong khi trận chiến này bắt buộc phải một mất một còn."

Ngày tiếp sau bữa tiệc trà có vẻ ảm đạm này, ba bức thư cùng với danh mục sách giáo khoa đã được gửi đến từ Hogwarts. Harry đã được gửi kèm thêm một sự bất ngờ nữa, nó được chỉ định làm đội trưởng đội Quidditch.

"Điều này làm cho cậu có vai trò bằng với Huynh trưởng đấy!" Hermione nói vui vẻ. "Cậu có thể dùng phòng tắm chung của chúng tớ cùng những thứ khác nữa đấy!"

"Wow, tớ nhớ cái ngày mà anh Charlie đeo một trong những thứ này," Ron nghiên cứu cái phù hiệu một cách vui thích. "Harry, tuyệt vời thật, cậu là đội trưởng của tớ... tớ cho rằng chỉ khi nào cậu cho tớ ở lại trong đội, ha ha..."

"Này, mẹ không nghĩ là chúng ta có thể hoãn chuyến đi đến Hẻm Xéo thêm một ngày nào nữa khi mà các con đã nhận được những thứ này," bà Weasley thở dài, nhìn vào danh mục sách của Ron. "Chúng ta sẽ đi vào thứ bảy nếu như cha con không phải làm việc. Mẹ sẽ không đến đó nếu không có ông ấy đâu."

"Mẹ này, thực lòng thì mẹ có nghĩ rằng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ trốn trong một cái kệ sách ở cửa hàng Flourish và Blotts không đấy?" Ron cười thầm.

"Fortescue và Ollivander đã đi nghỉ rồi phải không nào?" bà Weasley nổi giận. "Nếu con nghĩ rằng an ninh là vấn đề đáng cười thì con có thể ở lại và mẹ sẽ tự mình lấy các thứ..."

"Không, con muốn đi, con muốn xem quán của anh Fred và George!" Ron nói vội.

"Thế thì con phải xem lại tư tưởng của mình đi cậu bé, trước khi mẹ quyết định rằng con quá thiếu chín chắn để đi cùng mọi người!" bà Weasley nói một cách tức giận, vồ lấy cái đồng hồ của bà, với chín cái kim cùng chỉ vào "nguy hiểm chết người", và chỉnh lại nó cho cân trên một đống khăn mặt vừa mới giặt xong. "Và sự trở lại Hogwarts cũng được xem xét theo cách đó nữa đấy!"

Ron quay lại nhìn một cách ái ngại vào Harry khi mẹ của nó nhấc cái giỏ giặt ủi cùng với cái đồng hồ chênh vênh trong tay mình và ra khỏi căn phòng.

"Ôi trời... giờ thậm chí không thể nói đùa ở đây được nữa hay sao chứ."

"Đừng lo, Ron. Hắn sẽ không làm mấy việc thừa thãi đó đâu." Altera vỗ vai Ron trước khi biến mất hút. 

Đó là một ngày u ám và ẩm ướt. Một trong những chiếc xe đặc biệt của Bộ Phép Thuật mà Harry đã được ngồi một lần rồi đang chờ mọi người ở sân trước khi họ ra khỏi nhà, co ro trong áo choàng của mình.

"Hay thật, ba lại lấy được xe nữa rồi." Ron tán dương, vươn vai một cách sang trong khi chiếc xe di chuyển chậm chạp ra khỏi trang trại, Bill và Fleur vẫy chào từ cánh cửa sổ nhà bếp. Nó, Harry, Hermione và Ginny đều đang ngồi thoải mái rộng rãi trong ghế sau.

"Đừng có trông mong nhiều quá nhé, tất cả chỉ vì Harry thôi." Ông Weasley nói ra sau vai của mình. Ông bà Weasley ngồi ở đằng trước với người lái xe của Bộ, chỗ dành cho hành khách phía trước đã được kéo thành một cái sô pha dành cho 2 người. "Nó phải được bảo vệ tối đa, và chúng ta cũng sẽ được bảo vệ thêm nữa ở Quán Vạc Lủng."

Bác Arthur nhìn xung quanh: "Mấy đứa còn lại đâu rồi? Đi cùng gia đình à?" 

"Bọn chúng tự đi cùng nhau cả rồi." Bà Molly đáp.

Hẻm Xéo đã thay đổi. Cái cửa sặc sỡ và lấp lánh, trưng bày những quyển sách phép, những thành phần bào chế thuốc, và những cái vạc, đã bị che mất, giấu mình đằng sau những bức áp phích to đùng của Bộ Pháp Thuật. Phần lớn những bức áp phích ảm đạm, tím ngắt này mang nội dung về những bản phóng tác thổi phồng lên của những quyển hướng dẫn an ninh của Bộ đã được gửi đi trong mùa hè, còn thêm một vài chiếc ảnh động đen trắng của những tên Tử Thần Thực Tử chưa bị bắt. Bellatrix Lestrange đang cười nhạo báng ở phía trước trong một bức ảnh gần nhất. Một vài cửa sổ đã bị lấp kín, đó là của Cửa Hiệu Kem Florean Fortescue. Thêm nữa, một vài quầy hàng tồi tàn đã mọc lên dọc theo con phố. Cái gần nhất được dựng lên ở ngay phía ngoài của Cửa hàng Flourish và Blotts, phía dưới một mái hiên kẻ sọc dơ bẩn, và có một cái bảng gắn ở phía trước:

BÙA HỘ MỆNH

Draco đang mua sắm cùng mẹ - Narcissa ở tiệm áo chùng của bà Malkin. Với những ngày qua và tình thế hiện tại, Draco chẳng buồn châm chọt đám Harry cho lắm. Chiếc chuông kêu lên một tiếng Rose bước vào  cùng với quản gia của cô, anh Opera. 

"Tiểu thư cứ đợi tôi một lát, tôi đi tìm đồng phục cho cô."

"Vâng." Rose quay sang mỉm cười một cách quy củ: "Chào buổi sáng phu nhân, cả cậu nữa Draco." 

Cô cầm một chiếc áo đang được treo trên kệ ướm thử vào người, cô cất giọng, đôi mắt vẫn nhìn bản thân trong gương và hình ảnh phản chiếu đám Harry và hai mẹ con Draco:

"Đừng có làm loạn trong tiệm của người khác, các cậu. Đó là vô lễ, đây là lúc để gác lại mấy thứ thù oán cá nhân, tính khí ngang ngược để bắt tay nhau. Sau này các cậu có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì tôi cũng không quan tâm đâu."

Opera cầm áo chùng của Rose bước đến, anh khẽ khom người: "Tiểu thư, đồng phục đã chuẩn bị xong rồi ạ."

"Cảm ơn anh, anh cứ về trước đi. Em tự lo được mà."

"Vậy tôi xin phép về trước. Tiểu thư hãy cẩn thận." 

Rose đáp lại bằng một nụ cười, Opera cũng đã rời đi. Rose đi qua chỗ Harry, Hermione và Ron đang đứng và đi thẳng ra cửa.

"Rose..." Draco cất giọng.

"Sao vậy?" Rose chỉ đáp mà không hề quay đầu lại.

Draco cắn chặt xương hàm, mái tóc bạch kim đã dài qua cổ bị gió thổi khẽ bay bay. Trông cậu gầy gò lạ thường.

"Tôi không muốn về, trang viên Malfoy lúc này chỉ toàn tử thần thực tử. Tôi ghét không khí ở đó."

Rose xoay người lại, nét mặt thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng dịu đi: "Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ gọi cho Altera và Agares, cậu có thể đến căn biệt thự của tớ ở ngoại ô."

Draco nắm tay Rose hôn lên bàn tay cô, lòng dũng cảm trong cậu đã đứng dậy lấn át cơn sợ hãi. Khác với Gryffindor, lòng dũng cảm của Slytherin không nhiệt thành một cách nóng bỏng. Nó lẳng lặng như dòng suối ngầm chảy trong cơ thể đi kèm lý trí và toan tính.

Cũng thật khó để so đo, lòng trung thành giữa một Gryffindor và một Slytherin.

Nhưng ngay lập tức, nụ cười của cô liền trở nên xấu xa: "Ồ, tớ đoán là cậu còn phải lo cái tủ nhỉ? Vậy thì cậu không thể đến biệt thự của tớ được, tớ không muốn có bất kì kẻ nào xâm phạm lãnh địa của mình đâu."

Nụ cười như thể một con thú đã tìm thấy con mồi của mình đó khiến Draco vừa mới bình tĩnh lại hoảng hốt, lạnh cả sống lưng.

Tuần cuối cùng của kì nghỉ trôi qua nhanh như một cơn gió, Rose không mấy quan tâm đến dư luận hiện tại mà chỉ quan tâm đến Xà Vương dù cô biết năm nay thầy không dạy Độc dược. 

Trong trường vẫn chưa có mấy ai vì Rose không đi  xe lửa đến như người khác, cô tìm ông ở những nơi ông hay đứng hoặc ngồi khi rảnh rỗi. 

"Tìm thấy thầy rồi, giáo sư." Cô bước lên bậu của tháp đồng hồ sau đó từ từ rơi tự do trong không khí. Cô bỏ áo chùng lại trên bậu tháp, thuận lợi cho đôi cách của cô có thể mở ra, cô đáp xuống bãi cỏ xanh một cách an toàn, ngay bên cạnh giáo sư Snape.

Ánh nắng cuối ngày chiếu lên thiếu nữ, thoạt nhìn giống như thiên sứ giáng trần khiến ông cũng ngẫng người thế nhưng miệng lưỡi xà vương vẫn thích châm chọc. Ông hừ mũi lạnh tanh: "Tôi nên tuyên dương trò như một vị thánh nữ giáng trần, một con quỷ đến để đoạt linh hồn người khác hay mắng trò là một đứa đầu toàn cỏ khi thích nhảy từ trên tháp đồng hồ xuống đây?"

"Thầy có thể xem em như một tia nắng cuối ngày." Rose đáp, nụ cười trên môi sâu hơn một chút, sau mấy năm vẫn ấm áp tinh thuần như trước.

"Đã đến lúc tàn lụi?" Snape luôn có không ít cách cười nhạo cô.

"Ồ, em sẽ không tàn lụi mà mãi mãi chiếu sáng, bừng cháy rực lửa đấy ạ."

"Hừ, văn vẻ." Giáo sư nhìn về phía trước bắt đầu bước từng nước dài, Rose từ tốn cất bước sau lưng ông.

"Em biết thầy sẽ cố gắng bảo vệ Harry, nhưng thầy cũng chỉ là con người với chút phép thuật thôi. Thầy không  phải mình đồng da sắt, nên đừng cố quá." Đôi mắt thiếu nữ hiền hòa nhưng chứa đựng dục vọng sâu thẳm không đáy "Nếu như hắn định trừ khử thầy vì một lí do nào đó, chỉ cần thầy có nghĩ đến em chỉ trong thoáng chốc. Em sẽ xuất hiện ngay~" 

"Nếu như trò có thể làm thế. Mà, gần đây tôi đã quên cô ấy rồi."

"Hả?"

"Tôi đã quên Lily rồi, nhờ tiểu thư đây và cả Ellizabetta  Yix, những con quỷ luôn thành thật với dục vọng của mình." Snape nói với giọng châm chọc "Đến những suy nghĩ về tình yêu cũng đáng kinh ngạc, con bé đó đã hùng hổ nói về tình yêu rồi tranh luận ầm ĩ với Crocell...."

Ông im lặng rồi lại nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Rose rồi nói tiếp "Tôi không biết từ lúc nào, nhưng ít nhất lòng tôi cũng đã yên bình trở lại."

Rose bật cười hài lòng, thật ngoài sức tưởng tượng, thầy Snape với tình yêu vĩ đại dành cho Lily đã bị hiệu ứng cánh bướm làm tan biến như làn sương sớm rồi. 

"Vậy thì, em chúc cho quãng đời sau của thầy thật bình an. Và thôi đăm chiêu vì những điều xưa cũ. Hi vọng sau khi ở trên chiến trường quay về, em vẫn còn nhìn thấy thầy còn sức mà trách em đến trễ, chứ không phải em sẽ ôm cái xác lạnh ngắt của thầy."

"Tốt thôi." Snape lấy ra một cuốn sách, đưa nó cho Rose: "Cầm lấy đi, nó sẽ giúp tiểu thư có được điểm số ấn tượng cho môn Độc Dược năm nay." 

"Sao thầy lại đưa sách cũ của mình cho em?" Bóng dáng thiếu nữ im sâu trong đôi mắt chứa nhiều tâm tư của vị giáo sư, ngón tay thon dài của cô gái lướt qua trên trang sách. Đôi đồng tử đen láy như hai viên lưu ly bừng sáng, đôi môi đỏ mọng vẽ nên nụ cười. "Em sẽ lồng khung treo lên tường và giữ gìn cẩn thận ~"

Xà Vương đưa tay nâng cằm cô gái, ông hơi rùng mình thầm nghĩ "Gương mặt nhỏ như vậy sao? Còn mềm mềm..."

Ngay lập tức ông đã gạt suy nghĩ ra khỏi đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, giọng đều đều: "Tôi đưa sách cho cô là để cô học hỏi chứ không phải lồng khung rồi treo lên tường đâu, my lady."

Học kì cứ thế trôi qua, đám ác ma nhỏ không ngừng bàn kế hoạch cho trận chiến. Những người có năng lực dòng dõi thiên về chiến đấu thì sẽ ở tiền tuyến, Rose là cung thủ nên sẽ ở phía sau hỗ trợ. Rose không muốn dùng "Huyễn Tưởng Vương" cho lắm, vì đây có thể là một  trận chiến dài, cô phải đảm bảo Fred, cô Tonks, thầy Lupin và Snape đều sống sót. Nếu như dùng Huyễn Tưởng Vương quá lâu, cơ thể của cô sẽ nhức mỏi đến phát điên. 

Trong lớp Độc Dược đầu tiên của thầy Slughorn, Rose đã nhanh chóng chế tạo thành công thuốc Tình Dược mà không cần dựa dẫm quá nhiều vào cuốn sách cũ của Snape. 

"Trò ngửi thấy mùi gì trong dung dịch này?" Thầy Slughorn hỏi sau khi đánh giá cái vạc của Rose.

"Ừm... mùi trà thảo dược, mùi giấy, mùi của cây cỏ và các loài sinh vật khác ạ." Rose nhìn cái vạc của mình, đôi má trắng nõn khẽ phiếm hồng, hàng mi dài khẽ lay động  trông vô cùng đáng yêu.

"Chà, tình tứ ghê ha ~" Lied và Elliza vừa nói vừa nở nụ cười "nhìn thấu hồng trần" về phía Rose.

Sau khi tiết học kết thúc, Rose bê hẳn phần ăn của mình hướng đến phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám. 

"Rose lại đi nữa rồi hả?" Ron vừa gặm đùi gà vừa hỏi.

"Ừ, xem ra cậu ấy đã gây ra không ít hiệu ứng cánh bướm. Đến Xà vương cũng thu phục được luôn rồi." Alice vừa ăn vừa điềm tĩnh nói.

Cánh cửa phòng học mở ra, thầy Snape đang ngồi trên bàn ghi chép trên những cuộn giấy da. Thầy Snape đã để lại dấu ấn riêng của mình lên căn phòng, trông nó ảm đạm hơn bình thường, những tấm màn che kín cửa sổ, căn phòng được thắp sáng bởi những ngọn nến. Nhiều bức tranh mới được treo lên tường, đa số là những hình người đang chịu đau khổ, bị chấn thương thể thao nghiêm trọng hay các bộ phận cơ thể bị méo mó một cách kỳ cục. Rose ngồi xuống, thích thú nhìn quanh các bức tranh tối tăm rùng rợn.

"Xem ra thầy đã để lại không ít dấu ấn riêng trong phòng rồi nhỉ?" 

Snape ngẩng đầu lên, thiếu nữ trước mặt vừa bước vào đã khiến căn phòng sáng hơn hẳn. Ông nhìn đĩa đồ ăn đầy ắp trên bàn và đĩa đồ ăn trên tay cô: "Tiểu thư không ở đại sảnh ăn trưa mà chạy đến đây làm gì?"

"Em đang tranh thủ ở cùng thầy, sau này thầy phải đi cùng hắn rồi, lỡ nhớ em thì cũng đâu có gặp được đâu ~"

"Nhảm nhí."

Rose chẳng để  ý lời vừa rồi của ông có thật hay không, chỉ chăm chăm ăn hết phần ăn của mình. Chỉ còn lại trái cây tráng miệng, cô dùng móng vuốt nhọn của mình găm vào từng trái nho, mỗi ngón vài cái đến khi hết chùm nho rồi lại mon men tiến lại gần vị giáo sư.

"Cô đang ăn kiểu gì vậy?" Ông đặt bút lông ngỗng xuống, dẹp cuộn giấy da đang viết dở dang sang một bên. Ông đưa tay nắm lấy cổ tay Rose rồi rút những trái nho tội nghiệp ra, tay còn lại dùng khăn tay lau sạch ngón tay và móng vuốt của cô, miệng không ngừng cằn nhằn: "Cô là con gái, ăn uống đàng hoàng một chút đi. Dùng nĩa để ăn chứ ai lại dùng móng của mình để găm như vậy bao giờ hả?"

"Vui mà, em cũng đã rửa tay sạch sẽ trước khi ăn, bình thường cũng hiếm khi để tay trần mà."

"Không có vui gì hết, ăn uống cho đàng hoàng vào."  

Không lâu sau đó, tiết học bắt đầu. 

"Ta tin rằng các trò hoàn toàn chưa biết sử dụng những câu thần chú không cần nói thành lời. Vậy thuận lợi của câu thần chú không nói thành lời là gì?"

Cánh tay của Hermione giơ thẳng lên trên. Snape còn dành một lúc để nhìn tất cả mọi người khác, cho đến khi chắc rằng không còn ai khác mới nói cộc lốc: "Tốt lắm, cô Granger?"

"Đối thủ của bạn sẽ không biết bạn đang thực hiện phép thuật gì", Hermione nói, "cho phép bạn có lợi thế hơn chưa đầy một giây."

"Câu trả lời này hầu như đúng từng từ trong quyển "Sách phép thuật thông dụng, Lớp 6." thầy Snape nói một cách thô bạo, "Nhưng về cơ bản. Phải, những người có khả năng sử dụng bùa phép mà không cần thốt ra câu thần chú sẽ có được một chút bất ngờ khi làm phép thuật. Không phải phù thủy nào cũng làm được, dĩ nhiên, đây là vấn đề tập trung và sức mạnh tinh thần, mà một số người – một lần nữa cái nhìn ác ý của Snape lại chĩa vào Harry – thiếu."

Cả lớp được chia thành cặp để đấu với nhau mà không được niệm chú.  Dĩ nhiên, Alice và Sabnock hết đánh nhau lại chửi nhau ầm ầm còn Rose là người rảnh nhất cái lớp. 

"Sao hả, thủ khoa? Mày ướt nhẹp trông đẹp trai hơn đấy."

"Đồ đáng ghét!"

"Mày làm gì thế? Cháy bây giờ!"

"Đủ rồi, hai cậu." Rose búng tay, một con bạch hổ xuất hiện dùng chân đè lên người hai con quỷ đang chí chóe.

Và có vẻ cuộc đấu đá hoành tráng và sự màu mè của người giải hòa vừa rồi đã khiến Harry hầu như lu mờ khỏi cặp mắt chán ghét của Snape. 

Và, ông có vẻ vô cùng hài lòng với con rắn nhỏ bên cạnh mình, thành thạo ma thuật bất niệm khi chỉ mới mười mấy tuổi.

Những ngày tháng sau đó không được thoải mái như trước dù các tiết học trống nhiều hơn trước. Trong phòng làm việc của mình, Snape vẫn bận bịu như thường. Còn Rose dạo này lại mất tăm, ông ít khi nhìn thấy con rắn nhỏ lặng lẽ ngồi làm bài tập bên cạnh mình như trước đây khiến ông có chút không quen. 

Chính ông cũng ngạc nhiên về điều này. 

Snape khi đi vòng quanh đã nghe xì xào từ đám Jazz và Lied, rằng Rose đang lên kế hoạch tìm sinh linh giá. Xà vương không khỏi kinh ngạc, làm sao cô biết được Kẻ đó đã chia linh hồn mình thành nhiều phần?

"Tớ sẽ đi tìm vương miện của Ravenclaw nhưng vấn đề là cái trường sinh linh giá "kia" kìa (Lied đang ám chỉ Harry), phá không khéo là đi một dặm luôn đấy." Lied nói. "Tớ xin kiếu cái này nha."

"Để Voldy tự hủy đi cho nhanh." Jazz nói với vẻ mặt chán nản. "Tớ phải đi cùng Kerori và Allocer đi lấy cái mề đay, my devil, cái mề đay đó nó ở trên cổ mụ Cóc Hồng. Mà mụ thì ở trong Bộ. Tớ có nên cảm ơn tên Trung sĩ Fur Fur đáng ghét đó sau màn huấn luyện vì thời khắc này nó hữu ích không?"

"Rose tia trúng cái trường sinh linh giá nào ấy nhỉ?" Sabnock hỏi.

Alice đáp ngay: "Con rắn Nagini, đó là cái trường sinh linh giá mà Voldermort luôn mang theo bên mình. Harry cho dù có là người được chọn thì nó cũng không đủ nhanh nhạy để né khi vừa phải tiếp Voldermort vừa canh chừng con rắn sẵn sàng vồ lấy cắn vào cổ nó đâu. Hơn nữa, cậu ấy đã tiên tri rồi nên khúc này mà vượt qua được là ngầu bá cháy luôn cho coi."

Jazz ngó nghiêng rồi lại hỏi: "Nee - san và Soi đang canh chừng Draco sửa cái tủ kia hả?"

Sabnock xoa cằm không khỏi cảm thán: "Tụi mày có thấy khúc này mình hơi có lỗi với thằng nhóc đó khi để nó gánh vác vụ mời tử thần vào trường không? Nó sợ mà mặt không còn giọt máu, thái độ thì lén la lén lút. Không ổn chút nào. "

"Sợ thì cũng phải làm thôi, mẹ nó bây giờ có khác gì con tin đâu." Alice hắng giọng "Rose đang nghiên cứu kế hoạch tác chiến cụ thể với anh Altera rồi nên bây giờ tớ sẽ chốt lại nhiệm vụ của tụi mình ha. Đầu tiên, Lied và Clara sẽ đi tìm vương miện của Rowena Ravenclaw. Tớ và Sabnock sẽ đi tìm cái cúp của Hufflepuff, cái mề đay của Salazar Slytherin thì do Kerori, Jazz và Allocer trà trộn vào Bộ "chôm" về. Còn con rắn Nagini thì để cho Rose làm rắn 7 món."

"Ok, chốt."

Snape dù đã nghe được đại khái kế hoạch nhưng vẫn mặc cho chúng tung hoành, ông lại quay về với đứa con trai đỡ đầu và mớ bòng bong rối ren như một chiếc khăn len được đan một cách cẩu thả trong lòng. 

Vài ngày trước khi diễn ra trận đấu với đội Ravenclaw, Harry bỗng nhận thấy mình lẻ loi một mình trên đường từ phòng sinh hoạt chung xuống Đại Sảnh Đường để ăn tối, vì Ron đã thêm phen nữa chạy vội vào nhà vệ sinh gần đó mà ói, còn Hermione thì đã xẹt đi tìm giáo sư Vector về một cái lỗi mà cô nàng nghĩ rằng có thể cô nàng đã phạm phải trong bài luận về Số Học mới đây. Vì thói quen hơn vì bất cứ lý do nào khác, Harry làm một đường vòng dọc theo hành lang tầng thứ bảy, vừa đi vừa kiểm tra tấm Bản đồ Đạo tặc. Có một lúc nó không thể tìm thấy Malfoy ở đâu cả và nó cho là Malfoy nhất định ở bên trong Phòng Theo Yêu Cầu và rồi nó nhìn thấy cái chấm tí ti đeo nhãn Malfoy đứng trong một nhà vệ sinh nam ở tầng dưới, được kèm theo không phải Crabbe hay Goyle, mà là Myrtle.

Harry chỉ ngừng nhìn chòng chọc vô cái cặp không thể tin được này khi đâm sầm vô một bộ áo giáp. Tiếng va chạm rổn rảng khiến nó dứt được cơn mơ màng. Vội vã rời khỏi hiện trường để không bị thầy Filch tóm được, nó ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang đá hoa cương và chạy dọc hành lang tầng lầu dưới. Đứng bên ngoài nhà vệ sinh, nó ép tai vô cánh cửa. Không nghe được gì cả. Nó bèn đẩy cánh cửa mở ra thật khẽ.

Draco đang đứng quay lưng lại cánh cửa, hai tay nó nắm chặt hai bên thành chậu rửa mặt, cái đầu tóc vàng trắng của nó cúi gục xuống.

"Đừng." tiếng của con ma Khóc nhè Myrtle tỉ tê vang lên từ một trong những buồng cầu tiêu. "Đừng... cứ nói với em chuyện gì không ổn... em có thể giúp anh..."

"Không ai có thể giúp được tôi." Malfoy nói. Toàn thân nó run lên. "Ngay cả cô ấy cũng nhìn tôi với ánh mắt rối bời, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như thế. Giống như đây là chuyện vốn dĩ  phải xảy ra nên không thể thay đổi được. Nhưng tôi không thể làm chuyện đó... tôi không thể... chuyện đó sẽ không thành... và nếu tôi không làm ngay... hắn nói hắn sẽ giết tôi..."

Và Harry ngạc nhiên nhận ra Malfoy đang khóc, sự ngạc nhiên lớn đến nỗi nó đứng như bị trời trồng tại chỗ, quả thật là Malfoy đang khóc - nước mắt lăn dài xuống gương mặt xanh xao rơi xuống cái chậu đầy cáu ghét. Malfoy há miệng ra thở và hớp lấy không khí và đột nhiên, nó giật mình thật mạnh, ngước lên nhìn tấm gương mờ bị rạn, và nhìn thấy Harry đang ngó nó chòng chọc từ phía sau.

Malfoy vòng lại, rút cây đũa phép ra. Theo phản ứng bản năng, Harry cũng rút cây đũa phép của nó ra. Phép nguyền của Malfoy trượt Harry vài phân, trúng cái đèn trên bức tường sau lưng nó, làm bóng đèn vỡ tan tành; Harry nhào qua một bên, nghĩ "Khinh thân!" và vẫy cây đũa phép, nhưng Malfoy chặn được và giơ cây đũa phép lên để phóng ra lời nguyền khác...

"Đừng! Đừng! Dừng tay lại!" Con ma Khóc nhè Myrtle ré lên, giọng nó vang vọng inh tai trong nhà vệ sinh lát gạch. "Ngừng lại! NGỪNG LẠI!"

Một tiếng nổ đùng thiệt to vang lên và cái thùng rác đằng sau Harry nổ bùm. Harry cố gắng xài lời nguyền Tréo Giò nhưng lời nguyền của nó đánh trúng bức tường sau mang tai Malfoy và dội lại, làm tan tành cái bể chứa nước bên dưới con ma Khóc nhè Myrtle, con ma bèn gào lên khủng khiếp; nước ào chảy ra khắp nơi và Harry trượt chân ngã trong khi Malfoy méo mặt hô lên "Hành..."

Từ dưới sàn, Harry quơ cây đũa phép loạn xạ và rống lên: "CẮT SÂU MÃI MÃI!"

Máu phun vọt ra từ mặt và ngực Malfoy như thể nó vừa bị đâm chém bằng một lưỡi gươm vô hình. Nó lảo đảo lùi lại rồi ngã gục xuống cái sàn ngập nước khiến nước bắn lên tung toé, cây đũa phép của nó rớt khỏi bàn tay phải buông thõng.

"Không...." Harry há hốc miệng.

Vấp té, loạng choạng, Harry gượng đứng lên và nhào về phía Malfoy, gương mặt Malfoy lúc này đã đỏ lòm, hai bàn tay trắng bệch của nó cào cấu bộ ngực đẫm máu.

"Không... Tôi không..."

Harry không biết là nó định nói cái gì; nó quỳ xuống bên cạnh Malfoy đang run bần bật trong vũng máu của chính mình. Con ma Khóc nhè Myrtle gào lên điếc tai: "GIẾT NGƯỜI! GIẾT NGƯỜI TRONG NHÀ VỆ SINH! GIẾT NGƯỜI!"

Cánh cửa mở tung ra sau lưng Harry và nó nhìn lên, kinh hoàng: thầy Snape vừa xông vào nhà vệ sinh, mặt thầy tím bầm. Đẩy mạnh Harry qua một bên, và lần theo những vết thương mà lời nguyền của Harry đã gây ra, thầy lẩm nhẩm một câu thần chú nghe gần giống như một bài ca. Máu đang phun vọt ra dường như dịu lại; thầy Snape lau nốt vết máu trên mặt Malfoy và lặp lại câu thần chú. Bây giờ vết thương dường như được đan khít lại.

Harry vẫn trố mắt nhìn, quá hãi hùng vì chuyện nó đã làm, hầu như không nhận ra rằng nó cũng bị ướt sũng máu và nước. Con ma Khóc nhè Myrtle vẫn còn thổn thức và rên rỉ trên cao. Khi thầy Snape đã thực hiện xong thần chú phản nguyền lần thứ ba, thầy dựng Malfoy đứng dậy.

"Trò cần đến bệnh thất ngay. Có thể có một số thẹo, nhưng nếu trò uống ngay thuốc chiết từ bạch tiễn thì có thể tránh được cả những vết thẹo... Đi thôi..."

Altera cũng xuất hiện ngay, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Xin thứ lỗi vì đã chen ngang, nhưng Harry, tôi cần nói chuyện với 3 người các cậu." 

Không đợi Snape lên tiếng, Altera tiếp tục nói: "Em sẽ đưa cậu ta về để nhận cấm túc một cách sớm nhất. Em nghĩ cậu ta cần trưởng thành và suy nghĩ một cách thấu đáo hơn trong tình thế lúc này. Rose đã đợi ở bệnh thất, thưa giáo sư."

Cơn giận dữ của Xà Vương dịu đi một chút, có lẽ ông chỉ cần nhìn thấy thiếu nữ luôn ấm áp như chiếc chăn bông đó lúc này. Ông bế Draco bê bét máu sải bước thật nhanh đến bệnh thất, vừa đến cửa ông liền đảo mắt tìm thân hình quen thuộc. 

Kia rồi, mái tóc xanh như bầu trời đó, làn da trắng mịn đó, và gương mặt uy nghiêm quy củ đó.

"Thầy đặt cậu ấy xuống đi." 

Vừa dứt lời, vòng sáng xanh quen thuộc lại xuất hiện. "Hãy đến đây từ vòng tròn vô tận, hỡi y sĩ màu trắng thuần khiết." Ánh sáng trắng lóa mắt từ vòng ma pháp tụ lại thành một hình cầu rồi biến thành một con bạch xà, nó dụi đầu vào má Rose, Snape hơi nghi hoặc vì đây là lần đầu cô gọi nó đến trước mặt ông. Nó cũng có công dụng trị thương nhưng khác với "Heal" hồi  vụ  việc của Daphne.  

"Thầy cứ yên tâm, nó là một y dược tài ba đấy. Có thể giải độc, làm lành vết thương, tuy nhiên lượng máu đã mất và thể lực thì cần có thời gian để hồi phục như cũ."

Con rắn sau khi cắn vào ngực Draco thì lại trườn về người Rose, nó quấn quanh chiếc cổ mong manh của cô như một dải băng trắng. 

"Vậy là được rồi." Snape thở một hơi, ông bắt đầu nhìn con rắn đang ngó nghiêng về phía mình. 

"Nó là Bạch thần xà Asclepius đó ạ." Rose đi cùng ông ra khỏi bệnh thất để Draco nghỉ ngơi, cô tự hào hếch mũi lên mà nói "Dược sư tài ba của em, em ngoài việc là một Cung thủ đem lại tuyệt vọng cho con mồi thì còn là một Triệu hồi sư đấy ~ "

Mấy ngày sau, lúc đó là 1 giờ sáng và Rose giật mình thức dậy với mồ hôi lạnh túa đầy trán. Tuyệt vời. Rose nhếch môi cười khinh bỉ, đôi mắt bừng lửa hận thù. Những kí ức trước kia tràn về khiến Rose muốn phát điên.

Rose với lấy áo khoác của mình và đi ra ngoài, lẻn ra khỏi phòng và đi thẳng đến ngục tối để vào văn phòng của Snape. Tất nhiên ông sẽ ở đó, cô biết mà.

Gõ cửa và lại không đợi Snape trả lời mà trực tiếp mở cửa bước vào.

Văn phòng im lặng, chỉ có tiếng bút lông ngỗng nhỏ đột ngột ngừng viết để bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của anh, không ngạc nhiên khi thấy bạn ở đó lúc 4 giờ sáng.

Chậm rãi đóng cửa lại, Rose đứng trước mặt Xà Vương.

Severus từ từ đặt bút lông ngỗng của mình ở phía bên phải của tờ giấy da và xoa bóp thái dương, ông nhìn Rose với dáng vẻ khác hẳn thường ngày. Mái tóc đỏ dài buông xõa dài đến eo, đôi tai mèo cùng màu và không có đuôi. Ông nói:

"Chà, xem quý cô nào đang ở đây thay vì ở trong sự ấm áp của phòng kí túc nào? Tôi nghĩ nếu như bộ não tội nghiệp như con quỷ lùn của cô còn hoạt động tốt thì cô nên biết giờ này vẫn là giờ giới nghiêm."

Rose hoàn toàn phớt lờ câu nói của Xà Vương, cô kéo ghế đến cạnh ông. Bộ đồ ngủ làm nổi bật từng inch trên cơ thể nữ tính của thiếu nữ.

Ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh ông, Rose nhếch môi cười mỉa mai, Snape khẽ nhướng mày, ông chưa từng thấy nụ cười như thế trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đó.

"Giấc ngủ ngon của em bị gián đoạn khi em mơ thấy thứ gọi là gia đình chết tiệt kia của mình."

"Và, tiểu thư đây chọn phòng tôi để trú nạn lần nữa?" Snape trả lời với giọng khinh bỉ và tiếp tục chấm bài, ông không nhìn vào mắt cô. Đôi mắt đen như ngọc lưu ly nay cũng đã đổi màu trùng với mái tóc.

Rose đã gần như phát điên vào thời điểm này và cô cũng biết rằng đến thăm Xà vương không phải là quyết định tốt nhất nhưng Rose không có kiên nhẫn để nghe một bài giảng khác vào giờ này.

"Ồ, em đã nghĩ mình sẽ cảm thấy an toàn khi ở bên thầy và thầy là người tốt nhất để lựa chọn."

Lông mày của Severus nhíu lại trong một dấu hiệu rõ ràng là khó chịu khi bị buộc phải rời khỏi nhiệm vụ chấm điểm bài báo của mình, lần thứ hai, trong vòng chưa đầy 5 phút.

Ông khoanh tay nhìn cô gái:

"Và cơn ác mộng khủng khiếp nào có thể làm phiền một con quỷ như tiểu thư đây, nói tôi nghe xem."

Rose biết rằng câu nói này không phải là ông thực sự đang quan tâm đến những gì cô nói mà chủ yếu là tìm lý do để khiến cô nghĩ rằng đến với ông là một ý tưởng ngu ngốc và cô nên ra ngoài nếu không muốn điểm nhà của mình bị trừ.

Tuy nhiên, Rose đáp với một nụ cười đầy chế giễu:

"Thầy có thể xem kí ức của em." 

Snape nhướng mày, ông bắt đầu sững sờ. 

Rõ ràng là bản thân Severus Snape sẽ không nắm tay Rose và nói rằng ông ấy rất tiếc vì đã thấy cô đã chịu đựng như thế nào, tất nhiên là không, nhưng sau tất cả thì ít nhất Rose cũng có hy vọng nhỏ nhoi là ông ấy có chút... thương hại nào đó. Một chút lòng thương xót cho cô.

Rose từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Severus dường như đã hiểu việc những lời nói của mình có thể ảnh hưởng đặc biệt đến cô gái nhỏ tối nay như thế nào.

"Như thầy thấy đó, em đã chết rồi." Rose mỉm cười nhìn bản thân trong gương "Và đã biến thành một con quỷ. Vậy thì, em không làm phiền thầy nữa---"

"Không, my young lady, ngồi xuống đi". Snape nói một cách đơn giản, nhưng Rose đứng đó, im lặng nhìn ông.

Nhận thấy thiếu nữ đang nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu, Severus lại nói:

"Đó là lý do tại sao cô đã đến tìm tôi? Để được thoải mái?" Ông ấy cũng có vẻ thực sự bối rối. "Cô nghĩ rằng tôi có thể là một người biết cách an ủi sao, tiểu thư?"

Rose gật đầu xác nhận, cô vẫn ở đó, như thể cô ấy đang thách thức Xà vương nhưng sự thật là cô ấy đang cảm nhận được rằng Severus đang cố nói thêm điều gì đó và cô ấy muốn thử vận ​​may của mình tối nay.

"Rõ ràng là cô đã nhầm." Ông tiếp tục. "Làm sao cô nghĩ trong số tất cả mọi người, tôi có thể cho cô sự thoải mái, ngoài người trong lòng cô?" Vẫn cái giọng điệu giễu cợt, khinh bỉ lúc nãy, và rồi, như thể vừa nghĩ ra một điều gì đó quan trọng, Snape nói, thậm chí còn khô khan hơn. "Và, ngay cả khi tôi có khuynh hướng an ủi, thì điều gì khiến tiểu thư đây xứng đáng để tôi an ủi?"

"Không xứng so với Lily yêu dấu của thầy à?" Rose cũng giễu cợt không kém, đôi tai mèo khẽ động giống như một con mèo đang xù lông vậy. "Em chỉ đơn giản là muốn ở đây, và im lặng nếu thầy muốn. Xem ra, đúng là chỉ khiến mọi thứ tệ hơn."

Rose xoay người, dự định dứt khoát rời khỏi, chiếc đuôi cũng cong lên thể hiện sự không hài lòng.

Snape bật dậy, vội vàng nắm lấy tay cô, thở dài:

"Đừng nói như vậy, cô không thể so mình với Lily Evans. Cô xinh đẹp, tỏa sáng, mạnh mẽ và tài năng hơn Lily rất nhiều. Rõ ràng là chênh lệch nhau khá lớn..." 

"Ha, xem Severus Snape nói gì kìa." Lần này đến lượt Rose là người nói với giọng chế giễu như vừa nghe một câu chuyện cười. 

"Ở lại đây đi."

Rose không thực sự biết những gì đã xảy ra. Nếu đó là cách Snape nhìn thấy khuôn mặt thất vọng và giễu cợt trước những lời nói của mình, thì thực tế là Rose hoàn toàn có thể đối đầu bất chấp sự lạnh lùng của Snape nhưng có điều gì đó đã nứt vỡ bên trong ông. 

Ông nhìn thiếu nữ trước mặt đang đứng dưới ánh trăng, đẹp như một đóa hoa lộng lẫy khiến người khác mê luyến rồi không biểu lộ cảm xúc gì mà nói:

"Tôi có quan tâm đến cô, cô biết mà."

Đôi mắt đỏ của cô chớp chớp nhìn Snape, im lặng trong vài phút. Cả căn phòng chìm trong im lặng, trừ khi âm thanh của sự tồn tại của cô gái làm phiền Xà vương và làm ông thay đổi lời nói của mình.

Rose hỏi lại, như để khẳng định mình vừa không nghe một câu chuyện cười 

"Có sao?"

"Có." Snape chỉ khẳng định một cách đơn giản. 

Lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô hỏi:

"Và chính xác thì thầy quan tâm gì đến em?"

"Bởi vì, không giống như nhiều người tôi biết, cô là một người thông minh và sắc xảo. Và có những phẩm chất nhất định mà tôi ngưỡng mộ."

Giọng ông khẽ khàn, gần như thì thầm, và nghe như thể anh đang nghẹn lời trước những lời cuối cùng đó.

"Lòng can đảm và dáng vẻ hết mình vì dục vọng của bản thân của cô thực sự đáng nể."

Điều đó khiến Rose khẽ cười khúc khích trước những lời nói này, rất nhiều con bướm bắt đầu bay lượn trên bụng .

"Chà, và thầy cũng có thể vứt mớ bòng bong trong người để sống hết mình, sir."

Severus phát ra một tiếng cười ngắn, khô khan, thiếu hài hước gần như có thể biến thành một cơn ho.

"Rất tâng bốc, tôi phải thừa nhận".

Có một khoảng dừng rất ngắn khi Snape cân nhắc những gì ông vừa nói trước khi ông tiếp tục thì thầm.

"Tôi cho rằng cô có thể nói rằng tôi... cảm thấy có trách nhiệm với cô... phải giữ an toàn cho cô an toàn nhất có thể".

Xem ra Rose đã gặp may mắn tối nay.

"Vậy, nếu thầy muốn giữ an toàn cho em tốt nhất có thể... điều này cuối cùng có bao gồm việc thầy sẽ để em ở đây tịnh tâm lại sau cơn ác mộng chết tiệt mà em vừa trải qua không?"

Cái nhếch mép khinh khỉnh đã quay trở lại. Giọng ông lại lạnh lùng và gay gắt:

"Một con quỷ với sức mạnh kinh hoàng như cô lại muốn được an ủi như một đứa trẻ?"

Snape lại cười và nói năng thậm chí còn khinh thường, chế giễu cô:

"Nếu cô yêu cầu một cách tử tế, tôi nghĩ tôi có thể để tiểu thư đây khóc trên vai tôi."

Rose tiến lại gần Snape đang ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc của mình. Chiếc đuôi ngoe ngẩy lướt qua gò má ông, ngưa ngứa. 

"Nếu em hỏi một cách tử tế..." Rose thì thầm. "Thầy có thể cho phép em ngồi trong lòng thầy và tận hưởng sự thoải mái mà thầy nói không?" Sau khi nói xong câu này, tay phải của cô đã đặt lên vai ông ấy.

Snape giật mình trước câu nói này.

Snape không nói gì, nhưng lại nhìn cô như thể cô vừa đề xuất một điều gì đó hoàn toàn thái quá và không thể tưởng tượng được, và như thể ông  ấy đang tự hỏi liệu cô đang nghiêm túc hay đang giễu cợt mình. Nhưng sau đó... đột nhiên... cú sốc biến thành một chút hồng gần như không thể nhận thấy trên khuôn mặt và vành tai ông ấy, và, khi một chút thích thú len lỏi vào giọng nói, Snape thốt ra một tiếng "hừm" duy nhất mà không nói thêm lời nào cần thiết để giải thích ý nghĩa đằng sau nó.

Một cái gật đầu chậm rãi kết thúc khi cơ thể Rose từ từ di chuyển để ngồi lên đùi Snape.

Lúc đầu, thật kỳ lạ, cảm giác vải của Snape trên da cô, sự cứng nhắc trên cơ thể ông nhưng bạn cố gắng điều chỉnh cơ thể của mình.

Nhưng cũng không tệ, dù Snape không to lớn và có cơ bắp săn chắc như Shichirou. Cách lưng cô tựa vào ngực và đầu bạn tựa vào vai ông.

Và lúc đầu Snape cảm thấy rằng mình muốn đẩy cô ra. Nhưng sau đó, chậm rãi, gần như miễn cưỡng, ông bắt đầu đưa tay đặt lên sau đầu cô, ngón tay cái của anh vuốt ve thái dương cô thật nhẹ nhàng khi cô bắt đầu dựa vào vai mình.

Đó là một khoảnh khắc thân mật nhỏ hiếm hoi. Trong vài phút, Rose gần như hoàn toàn bước vào cuộc đời Snape. Căn phòng im lặng chỉ còn nghe thấy hơi thở của hai người.

Severus là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng bằng giọng thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô:

"Có lẽ rốt cuộc cô cũng không yếu đuối như vậy."

Một tiếng cười khúc khích khác thoát ra từ môi cô và bàn tay bắt đầu đùa nghịch với những ngón tay của Snape, cảm nhận bàn tay thô ráp của vị giáo sư. Bàn tay đã trải qua bao nhiêu chuyện. Biết bao đau đớn, biết bao vất vả và khó khăn.

"Em không yếu đuối như thế, và càng không thể như thế. Con cháu dòng dõi Azazel sẽ là đồ bỏ đi nếu yếu đuối một cách không cần thiết."

Snape cười khô khan, thiếu hài hước và nói với giọng điệu khinh thường:

"Dù sao đó là cách quan tâm của tôi, tôi sợ."

Rồi ông mỉm cười, một nụ cười nhỏ, hầu như không nhận thấy, như thể nhớ lại một trò đùa bí mật, và tiếp tục với giọng trầm đến mức  gần như không chắc liệu mình có nói gì không.

"Cô chưa bao giờ nghe thấy tôi đang xúc phạm thẳng thừng, phải không?"

Cái nhếch mép khinh khỉnh đột nhiên trở lại.

"Bởi vì tôi có thể tàn nhẫn hơn nhiều, rất nhiều".

Ôi trời, giá như ông ấy có thể nói những lời đó trong một bối cảnh khác. Trên giường của mình với người nào đó chẳng hạn. Có lẽ. 

Rose nhanh chóng ngăn những suy nghĩ xấu xa của mình như cô vẫn thế với Shichirou. Thay vào đó,  cô chỉ lắc đầu:

"Cuối cùng thì đối với thầy, em cũng phải đặc biệt một chút."

Giọng Snape trầm trầm:

"Chỉ một chút?"

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên miệng ông.

"Không phải ai cũng có thể nói rằng họ bị Severus Snape gọi là thảm hại, yếu đuối vào lúc 1 giờ sáng".

Điều đó làm cho Roese bật cười. Và thật bất ngờ. Ngực cô không nặng trĩu như khi cô đến văn phòng của ông và cái cau mày không còn nữa mà thay vào đó là một nụ cười nhạt.

"Đúng. Và không phải ai cũng có thể nói rằng họ đã ngồi trong lòng Snape lúc 1 giờ sáng."

Anh nhướn mày như một phản ứng nhanh chóng.

"Đó có phải là một vinh dự đặc biệt nào đó không?"

"Thầy có cho phép điều này với bất cứ ai khác không?"

Nụ cười chế nhạo của Snape dường như được pha trộn với sự thích thú và ông lại bật ra tiếng cười khô khan, không chút hài hước đó. Có vẻ như Snape thấy điều này thật thú vị - nhưng chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

"Không, tôi sẽ không làm thế. Nó đặc biệt chỉ dành cho cô, my lady."

Bàn tay của cô ngừng chơi đùa với những ngón tay của Xà vương  và thay vào đó cô nắm lấy nó, siết nhẹ.

"Chà, rất tốt, Severus Snape."

Vài ngày sau, Draco đã hồi phục và sửa xong cái tủ kia. 

Dưới tầng hầm nơi phòng làm việc của thầy Snape, mái tóc rũ xuống phủ lên gương mặt ông một khoảng đen u buồn, yếu ớt và bất lực. 

Người bên cạnh vẫn không nói gì, hô hấp của Snape bắt đầu trở nên nặng nề.

Một lúc lâu sau đó, Rose chạm vào đầu những ngón tay xương xẩu thon dài của Snape như dang an ủi ông.

"Thầy phải làm vậy thôi, Draco chỉ là một cậu ấm được bao bọc, cậu ấy chưa từng phải đối mặt với những điều kinh khủng này trong đời." Rose đã nghiêm túc hơn, nụ cười ấm áp thiện lương đã thay bằng nụ cười gượng gạo. "Nếu cậu ấy giết cụ Dum, nó sẽ là bóng ma mãi ám ảnh trong lòng cậu ấy."

"Vậy còn ta thì sao?" Snape hỏi, giọng nói ông mang nét bi thương đến bất lực, ông nắm chặt bờ vai gầy của Rose. "Vậy còn linh hồn của ta thì sao, Rosamund? Ai sẽ cứu nó đây?" 

"Em. Em sẽ."

Một tiếng nổ và những tiếng la hét từ bên dưới tòa tháp, lớn hơn bao giờ hết, nghe như người ta đang chiến đấu ngay trên cầu thang xoắn dẫn đến chỗ cụ Dumbledore, Malfoy và Harry đứng; trái tim Harry dộng bịch bịch câm lặng trong bộ ngực tàng hình của nó... ai đó đã chết... Malfoy đã bước qua xác người ấy... nhưng đó là ai?

"Còn một ít thời gian, xét trên nhiều khía cạnh." cụ Dumbledore nói. "Vậy, chúng ta hãy thảo luận lựa chọn của trò nào, Draco."

"Lựa chọn của tôi!" Malfoy nói lớn. "Tôi đang đứng đây, đũa phép trong tay... tôi sắp giết ông..."

"Cậu bé thân mến của ta, chúng ta thôi giả đò thêm về chuyện này đi. Nếu trò định giết ta thì đáng lẽ trò phải làm ngay khi Tước khí giới của ta chứ, đáng lẽ trò không được dừng lại để có cuộc tán gẫu dễ chịu về phương thức với phương tiện này chứ."

"Tôi không có lựa chọn nào khác!" Malfoy nói và nó đột nhiên trắng bệch ra hệt như cụ Dumbledore. "Tôi phải làm việc đó! Ngài sẽ giết tôi! Ngài sẽ giết cả gia đình tôi!"

"Ta rất hiểu sự khó khăn ở vị trí của trò," cụ Dumbledore nói. "Trò nghĩ coi, tại sao ta không đối phó với trò từ trước khi sự việc này xảy ra? Bởi vì ta biết rằng trò chắc chắn sẽ bị giết nếu Chúa tể Voldermort nhận ra là ta nghi ngờ trò."

Malfoy nhăn mặt trước âm thanh của cái tên đó.

"Ta không dám nói với trò về nhiệm vụ mà ta biết trò đã phải thực hiện, phòng trường hợp hắn dùng phép Đọc tư tưởng để chống lại trò." cụ Dumbledore tiếp. "Nhưng bây giờ, cuối cùng chúng ta có thể nói hết tất cả với nhau... rằng chưa có thiệt hại gì xảy ra cả, trò chưa làm ai bị thương, mặc dù trò rất may mắn là những nạn nhân bất đắc dĩ của trò vẫn còn sống... ta có thể giúp trò, Draco."

"Không, ông thì làm được gì. Một người mạnh như cô ấy cũng thế." Malfoy nói, bàn tay cầm đũa phép của nó run bắn lên. "Không ai có thể giúp được. Ngài bắt tôi phải làm điều đó, không thì ngài sẽ giết tôi. Tôi không có quyền lựa chọn."

"Về với phe chính nghĩa đi, Draco và chúng ta có thể che giấu trò hoàn hảo hơn trò có thể tưởng tượng ra. Còn gì nữa nhỉ, ta cũng có thể phái những thành viên của Hội Phượng hoàng tới để đưa mẹ trò đi trốn ngay trong đêm nay. Lúc này cha của trò đang an toàn trong sự giám sát của các ác ma... khi việc xảy đến chúng ta cũng có thể bảo vệ ông ấy... Hãy về phe chính nghĩa, Draco... Trò không phải là kẻ sát nhân..."

Draco trố mắt dòm cụ Dumbledore.

"Nhưng tôi đã đi xa được đến thế này, đúng không?" Nó nói chậm rãi. "Người ta nghĩ rằng tôi sẽ chết khi cố làm điều này, nhưng tôi ở đây... và ông đang nằm dưới tay tôi... Tôi là người có đũa phép... mạng ông là do tôi định đoạt."

"Không phải, Draco." cụ Dumbledore nói khẽ. "Quyền sinh sát là của ta, không phải của trò, chuyện đó giờ mới rắc rối."

Malfoy không nói gì. Miệng nó há hốc, bàn tay cầm đũa phép vẫn run bần bật. Harry nghĩ bàn tay ấy có hơi hạ xuống một chút...

Nhưng bất thình lình, có tiếng những bước chân nệ rầm rập lên những bậc thang và một giât sau, Malfoy bị gạt bắn ra khỏi lối đi khi bốn người mặc áo chùng đen lao vù qua cửa vô đỉnh tháp. Vẫn cứng đờ, dòm không chớp mắt, Harry kinh hãi dán tịt mắt vô bốn người lạ: dường như bọn Tử thần thực tử đã thắng trận chiến bên dưới.

Một gã đàn ông u bướu sần sùi, mắt hiếng một cách quái dị phọt ra một tiếng cười khọt khẹt.

"Dumbledore trong góc tường!" Gã nói và quay qua một mụ đàn bà nhỏ, mập lùn trông có vẻ như là em gái của hắn, mụ này đang cười khoái trá. "Dumbledore không đũa phép, Dumbledore có một mình! giỏi lắm, Draco, giỏi lắm!"

"Chào Amycus."  cụ Dumbledore điềm tĩnh nói, như thể chào một người tới dự tiệc trà. "Anh còn mang theo cả Alecto nữa... duyên dáng..."

Mụ đàn bà nhếch một nụ cười gằn, giận dữ - Bellatrix.

"Bộ lão nghĩ mấy lời đùa giỡn nhảm nhí đó của lão sẽ giúp lão trên giường hấp hối sao?" Mụ nhạo báng.

"Giỡn? Không, không phải, đó là phong cách rồi." cụ Dumbledore đáp.

"Làm đi." Tên lạ mặt đứng gần Harry nhất nói. Đó là một tên cao lớn, to bè có tóc và ria xám rối bết, bộ áo chùng đen Tử thần thực tử của hắn coi bộ chật ních, khó chịu. Hắn có một giọng nói không giống bất cứ giọng nói nào mà Harry từng nghe, như tiếng chó sủa ông ổng. Harry ngửi thấy một mùi hổ lốn pha trộn giữa bụi đất, mồ hôi và không thể nhầm lẫn được, là mùi máu tỏa ra nồng nặc từ hắn. Bàn tay nhớp nháp cảu hắn có những móng tay dài sọc, vàng khè.

"Phải mi đó không, Fenrir?" Cụ Dumbledore hỏi.

"Tao đây." Gã rít chói tai. "Hài lòng khi được gặp tao hả, Dumbledore?"

"Ồ không, ta không thể nói rằng ta hài lòng được..."

Fenrir Greyback bành miệng ra cười, nhe hàm răng nhọn hoắt. Máu chảy rỉ rả xuống cằm hắn và hắn thủng thỉnh liếm mép một cách gớm ghiếc.

"Nhưng lão thừa biết tao mê con nít đến thế nào mà, lão Dumbledore."

"Ta suy ra rằng bây giờ mi tấn công người ngay cả khi không có trăng tròn, phải không? Đây là điều bất thường nhất... mi đã phát triển đến độ thèm thịt người sống đến nỗi không thể thỏa mãn một tháng một lần sao?"

"Đúng thế," Greyback nói. "Việc ấy khiến lão sốc hả, Dumbledore? Khiến lão sợ hả?"

"Hừm, ta không thể giả bộ rằng việc đó không làm ta có hơi gớm ghiếc một chút," cụ Dumbledore nói. "Hừ, ta có hơi sốc là sốc do anh Draco đây đã mời mi, tất cả bọn mi, vô trường nơi bạn bè của anh ta sống..."

"Không phải," Draco thở hổn hển. Nó không nhìn Greyback; có vẻ như nó không muốn liếc mắt nhìn hắn chút nào. "Tôi không biết ông ta sẽ tới..."

"Tao không muốn bỏ lỡ chuyến tàu tới Hogwarts, lão Dumbledore." Greyback gầm eo éo. "Không đời nào khi mà có những cái cổ họng sẵn sàng cho tao rứt... mê ly... mê ly..."

Rồi hắn giơ một móng tay vàng khè lên và xỉa mấy cái răng cửa của mình, nhìn cụ Dumbledore một cách quỷ quyệt.

"Tao có thể thịt lão sau cùng, Dumbledore à..."

"Dẹp đi." tên Tử thần thực tử thứ tư gằn giọng. Gã có một gương mặt độc ác, nặng trịch. "Chúng ta đã nhận được lệnh rồi, Draco sẽ làm việc đó. Nào, Draco, lẹ lên."

Draco đang tỏ ra thiếu kiên quyết hơn bao giờ hết. Nó lộ vẻ khiếp đảm khi nhìn chòng chòng vô mặt cụ Dumbledore, mặt cụ giờ thậm chí còn tái hơn và hình như thấp hơn bình thường, bởi vì cụ đã trượt xuống bức tường thành khá xa.

"Dù sao thì lão cũng không trụ lâu được trên đời này, nếu tụi bay hỏi tao!" Gã đàn ông bị lé nói, có tiếng cười giễu cợt của em gái gã phụ họa. "Coi lão kìa... có gì xảy ra với lão vậy, Dumby?"

"Ồ, sức kháng cự yếu hơn, phản xạ tự nhiên chậm hơn, Amycus à." Cụ Dumbledore trả lời. "Tóm lại là tuổi già... một ngày nào đó, có lẽ nó cũng sẽ xảy ra với anh... nếu anh may mắn..."

"Thế là ngụ ý gì?" Tên Tử thần thực tử rú lên, điên dại một cách đột ngột. "Lúc nào cũng thế, phải không, Dumby, chả nói gì, cảh làm gì, tao thậm chí không biết tại sao Chúa tể Hắc ám lại mất công giết mày! Lẹ lên Draco, làm đi!"

Nhưng đúng lúc đó, tiếng giao chiến kịch liệt lại nổi lên từ bên dưới và một giọng quát lớn, "Chúng chặn cầu thang rồi... Rút nhỏ lại! RÚT NHỎ LẠI!"

Trái tim Harry nhảy vọt lên: vậy là bốn tên này chưa loại được hết tất cả những người chống cự, mà chỉ đột phá qua vòng chiến để lên đỉnh Tháp và căn cứ vô những tiếng ồn đó, thì đã có một hàng rào chắn đằng sau chúng...

"Nào, Draco, lẹ lên!" Tên có vẻ mặt tàn bạo điên tiết nói.

Nhưng bàn tay cảu Draco đang run rẩy tệ hại đến nỗi nó gần như không thể nhắm được.

"Để tao làm." Greyback gầm gừ, lao về phía cụ Dumbledore với hai bàn tay vươn tới, hàm răng nhe ra đầy tức giận.

"Tao bảo không!" Gã mặt hung ác quát lớn; một ánh chớp lóe lên và tên người hóa thú bị bắn văng ra khỏi lối đi; hắn bám vô bức tường bao quanh tháp và giãy giãy, trông tức tối vô cùng. Tim Harry đang đập mạnh đến nỗi dường như không thể không ai thấy nó đang đứng đó, bị cầm tù vì bùa ếm của cụ Dumbledore... nếu có thể nhúc nhích thì nó đã có thể tung ra một lời nguyền từ dưới lớp Áo khoác...

"Draco, làm đi, không thì tránh sang bên, một đứa bọn tao..." Bellatrix ré lên, nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy cửa dẫn lên đỉnh tháp bật tung một lần nữa và đứng sựng đó là thầy Snape, đũa phép nắm chặt trong tay khi đôi mắt đen cảu ông ta quét qua toàn cảnh, từ cụ Dumbledore gục quỵ xuống tường, đến bốn tên Tử thần thực tử, kể cả tên người sói nổi điên và Malfoy.

"Chúng tôi có một rắc rối, Snape à." Amycus u bướu nói, mắt gã và cây đũa phép của gã gắn chặt vô cụ Dumbledore. "Thằng nhóc không thể..."

Nhưng một người nào đó nữa vừa mới gọi tên thầy Snape, hơi nhẹ.

"Severus..."

Âm thanh đó khiến Harry sợ điếng hồn hơn bất cứ thứ gì nó đã trải qua suốt cả đêm nay. Lần đầu tiên, cụ Dumbledore đang van nài.

Thầy Snape không nói gì, chỉ bước tới trước và thô bạo đẩy Malfoy tránh đường. Ba tên Tử thần thực tử lùi lại, im thin thít. Ngay cả tên người sói cũng phục tùng hoàn toàn.

Thầy Snape nhìn trừng trừng cụ Dumbledore một lúc và có nét khiếp sợ pha lẫn căm ghét khắc sâu trong những đường hằn nhăn nhúm trên gương mặt.

"Severus... làm ơn..."

Thầy Snape giơ cây đũa phép của mình lên và chỉ thẳng vào cụ Dumbledore.

Avada Kedavra!

Một luồng ánh sáng xanh lá cây bắn vút ra từ đầu đũa phép của Snape và trúng trọn lồng ngực cụ Dumbledore. Tiếng thét kinh hoàng của Harry không thể dứt khỏi thân nó; im lặng và bất động, Harry bị ép phải chứng kiến khi cụ Dumbledore bay bổng lên không: trong chớp mắt cụ dường như treo lơ lửng bên dưới cái hình đầu lâu sáng rực và rồi cụ từ từ rớt ngược trở xuống, như một con búp bê vải lớn, qua khỏi bức tường có lỗ châu mai và khuất khỏi tầm mắt.

Cụ Dum đã ra đi như thế... 

Comment