Cho những được mất trong đời

Cuộc sống này là vậy, hôm nay ai đó vẫn kề cạnh ta rất rõ.


Nhưng biết đâu ngày mai, ta gọi mãi mà chẳng thấy ai đáp lời...


Ngày nhỏ, bỗng dưng một sớm thức dậy, tôi thấy chiếc răng cửa của mình "biến mất", tôi òa khóc và hỏi ba:


- Răng không thương con nữa, nên bỏ con đi hả ba?


- Con ngoan, răng cũ đi là để nhường chỗ cho một chiếc răng khác, trắng hơn, mới hơn, đẹp hơn, con không thích sao? - Ba tôi cười hiền.


- Không! Con thích cái răng cũ của mình cơ! - Tôi phụng phịu.


Tôi thường không thích những điều gì quá khác với hôm qua. Vì với tôi, những thứ càng gắn bó lâu dài, nó càng chứa đựng bên trong nội tại rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Những thứ quá mới mẻ khiến tôi cảm thấy xa lạ và rất khó để thích nghi.


Ít lâu sau, tôi cũng quen dần với sự trống rỗng nơi chiếc răng kia đã từng ở. Ngày chiếc răng mới mọc ra hoàn toàn, tôi thích thú soi gương cả ngày. Vì hóa ra ba không nói dối tôi. Nó đẹp thật! Nó trắng thật! Tôi thích lắm. Thậm chí tôi còn chạy khắp xóm, khoe người bạn khỏe khoắn, cứng rắn ấy với biết bao nhiêu người. Và dĩ nhiên, đầu tiên hết thảy vẫn là ba mẹ tôi.


Từ đấy, tôi dần để tâm hơn đến sự mất tích và xuất hiện của mọi thứ xung quanh mình. Tôi thấy nó thú vị! Lúc đầu chỉ là cái thước kẻ, hay cây bút chì của cậu bạn bàn bên bỗng dưng trốn đâu mất. Tôi khoái chí nhìn cái vẻ lo lắng, loay hoay tìm kiếm của cậu ta. Hôm sau, bỗng nhiên trên bàn xuất hiện một bộ bút thước mới tinh tươm. Cậu cười khì với những món đồ rất đỗi mới lạ của mình.


Dần dà, tôi cũng giả vờ giấu nhẹm đi cuốn truyện tranh, hay cái tẩy cỏn con của mình, thậm chí là cả đôi dép đã cũ. Rồi nhập vai một đứa trẻ vô tội cực kì đáng thương, ôm ba, ôm mẹ mà khóc với vẻ mặt mếu máo "bất bình thường". Thế là dĩ nhiên, tôi lại được mua cho những món khác, mà đối với tôi là vì chúng mới, nên tuyệt vời hơn.


Cho đến ngày đấy, có một điều biến mất khỏi cuộc đời tôi, mà khiến tôi đau lòng mãi tận sau này... Ngày mẹ mất, tôi không còn khóc được nữa, tôi hỏi ba:


- Mẹ đi rồi, con sẽ không có "mẹ mới" để thay đúng không ba?


- Nhưng mẹ con sẽ tìm được một nơi tốt đẹp hơn để ở, con không mừng cho mẹ sao?


Tôi im lặng, không nói. Tôi đủ lớn để hiểu những điều ba vừa bảo chỉ là xoa dịu sự yếu đuối trong lòng tôi, chỉ là tự che đi những đớn đau trong lòng ba lúc này.


Từ đấy tôi nhận ra rằng, cuộc sống này không hẳn lấy đi của chúng ta cái gì thì sẽ trả lại cho chúng ta một điều tương xứng. Và tôi thấy sự được - mất ngày đấy chẳng còn thú vị một tẹo nào nữa!


Ngày bé, chỉ nhỏ nhặt là sự mất tích bí ẩn của cục tẩy, chiếc thước kẻ, cây bút mực, cuốn sách hay. Ta tức giận, ta đi tìm, ta thay thế.


Lớn lên, mỗi sự biến mất đâu đó, bắt đầu rõ ràng hơn rất nhiều.


Mùa hạ năm ấy, chợt nhận ra nhỏ bạn thân không còn bên cạnh ta nữa, cậu bạn từng thích ta bỗng quay đi, trở nên lạnh lùng hơn. Một ngày trời đứng gió nọ, những người thân xung quanh chúng ta dần không còn, năm tháng thanh xuân đó chợt vụt qua như chớp mắt. Mà ta, lại chẳng thể làm gì khác ngoài im lặng, chấp nhận, chẳng mong cầu còn điều gì có thể thay thế thật hơn.


Cuộc sống này là vậy. Đến một lúc nào đấy, tôi, anh, em, chúng ta trở nên chai lì hơn với những mất mát xung quanh. Rõ là đau đó, rõ là buồn đó, rõ là muốn khóc thật to đó, vậy mà lại bất lực, chẳng biết làm gì ngoài nhắm mắt lại, thở dài, lặng thinh.


Chúng ta bắt đầu đếm tuổi sống của mình ngắn lại bằng số lượng tăng dần của những lần ra đi vô định ấy. Thời gian khắc nghiệt là thế, lấy đi của con người nhiều thứ, rồi lại ích kỉ chẳng muốn trả về.


Mà đời, hễ một lần mất mát thì dù là cánh diều nhỏ bé, hay người ta thân yêu, đều vụn vỡ và đau lòng như nhau cả, đúng không?

Comment