CHƯƠNG 11.1


Lúc ăn cơm trưa, trước ánh mắt sắc bén của Bạch Tuyên, Du Hựu Noãn gần như không nhai thức ăn mà trực tiếp nuốt thẳng xuống.


"Ăn no rồi?" Bạch Tuyên đứng lên thu bát.


Du Hựu Noãn nhanh chóng buông đũa.


Tả Duệ nói: "Lại vội vã chiếm chỗ à? Bà đi đi, để tôi rửa."


Bạch Tuyên không nói hai lời cởi tạp dề, cầm một bọc nhỏ liền ra ngoài.


"Ba, mẹ chiếm chỗ gì à?" Du Hựu Noãn không hiểu.


Tả Duệ làm động tác chơi mạt chược, "Đi trễ , trong tiểu khu không còn chỗ nữa ."


"Ba cứ để con rửa bát." Du Hựu Noãn nói.


"Không cần, không cần. Con lên giường Tiểu Manh nằm chút đi." Tả Duệ nhanh nhảu đeo tạp dề


Du Hựu Noãn quả thực là có chút mệt mỏi, cả tối qua hầu như không ngủ, sô pha cứng đến khó chịu nhưng nằm trên giường Bạch Tiểu Manh trong chốc lát, cô vẫn là ngủ không được, lần này đứng dậy ngó ra ngoài, trong phòng đã không còn người.


Du Hựu Noãn tìm thấy Bạch Tuyên trong một hoa viên nhỏ phía Tây Nam. Trong đó bày mấy bàn mạt chược, mọi người vây quanh khí thế ngất trời.


Lúc Du Hựu Noãn đi qua, gần như tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn nhìn cô, rồi chuyển tầm mắt sang bụng cô. Du Hựu Noãn thực rất muốn hô to một câu mình không mang thai, cũng không phải là Tiểu Tam , đáng tiếc không ai hỏi cô, cô cũng không có cơ hội giải thích.


Du Hựu Noãn vừa mới đi đến bên cạnh Bạch Tuyên, liền nghe Bạch Tuyên nói: "Đi cho mẹ rót cốc nước."


"Vâng." Du Hựu Noãn lại xoay người, leo năm tầng để lấy cho Bạch Tuyên một cốc nước. Lúc cô bưng qua, đưa cốc nước cho Bạch Tuyên, bỗng một người hô to nói: "Lý đại tỷ, Hiểu Trăn nhà bà về kìa."


Bạch Tuyên ngồi đối diện bác Lý đại mụ, vừa vặn nhìn thấy Quách Hiểu Trân. Kia quả thật là một cô gái công sở thành đạt, một thân tây phục đen, chân đi giày cao gót mười phân, có vẻ cao gầy, trên mặt đeo một chiếc kính râm, thập phần xinh đẹp.


"Mẹ." Quách Hiểu Trân đi tới, đem kính đen đẩy lên đỉnh đầu, trông rất có phong phạm yêu kiều, điềm đạm. Cô nhìn Bạch Tuyên cười cười, "Dì Bạch." Sau đó ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua Du Hựu Noãn, phảng phất như chuồn chuồn lướt nước liền dời đi chỗ khác.


"Dì Bạch, không phải lần trước bác nói gan của Tả thúc không tốt sao? Con có mua mấy cân Cổ Lận hoàng thảo, pha vào với nước, uống rất tốt cho gan đấy ạ." Quách Hiểu Trân nói, "Đợi buổi tối rồi con mang qua cho bác nhé?"


"Bác cảm ơn, con chu đáo quá." Bạch Tuyên cưới Quách Hiểu Trân, tựa như gió xuân đầy thân thiết.


Du Hựu Noãn đứng bên cạnh Bạch Tuyên , ngoan ngoãn đảm nhận vị trí pha trà đổ nước , Quách Hiểu Trân sau khi chào hỏi các bác gái một vòng, liền bị em gái Quách Hiểu Linh lôi đi .


"Mày kéo chị cái gì?" Quách Hiểu Trân tức giận đẩy tay Quách Hiểu Linh. Nếu không gặp Du Hựu Noãn, cô còn tưởng rằng Quách Hiểu Linh nhiều ít có chút nói ngoa, để cô hết hi vọng với Tả Vấn. Nhưng sau khi nhìn thấy người, cô mới phát hiện ra lời nói Quách Hiểu Linh quả nhiên rất đúng . Người ta trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, cô cảm thấy bản thân chẳng còn chút cơ hội nào. 


"Chị , là em nghĩ sai rồi, cô ta căn bản không phải là vợ anh Tả Vấn ." Quách Hiểu Linh lặng lẽ nhìn Quách Hiểu Trân.


"Không phải?" Quách Hiểu Trân kinh ngạc .


"Không phải, nghe nói là tình nhân bên ngoài của anh Tả Vấn . Đang mang thai , hiện tại tới tìm dì Bạch khẳng định là vì anh Tả Vấn không chịu ly hôn với vợ" Quách Hiểu Linh nói bát quái.


"Bậy bạ, Tả Vấn không phải người như vậy." Quách Hiểu Trân tuyệt không nguyện ý tin tưởng bạch mã hoàng tử trong lòng cô là một người bại hoại như vậy . 


"Chị, đây là thời đại nào rồi. Phàm là đàn ông có tiền, ai bên ngoài không có Tiểu Tam, Tiểu Tứ chứ?" Quách Hiểu Linh phản bác cũng vì 2,3 năm nay cô chưa từng gặp qua Tả Vấn. Từ lúc Du Hựu Noãn tai nạn giao thông gặp chuyện không may, Tả Vấn chưa về quê lần nào. Đối với Quách Hiểu Linh mà nói, Tả Vấn chính là cái tên xa lạ không thể xa lạ hơn. 


Quách Hiểu Trân khăng khăng , " Tao không tin. Nói không chừng chính là Tả Vấn không coi trọng cô gái kia, cô ta mới không biết xấu hổ chạy đến nơi đây ."


Tại thời điểm hai chị em ai cũng không thuyết phục được đối phương, một chiếc Land Rover lái vào tiểu khu, Quách Hiểu Linh chỉ vào cái xa đang chạy: "Chị, đây có phải xe anh Tả Vấn không??" Cái tiểu khu này cũng không có người lái được loại xem Land Rover trăm vạn kia.


Quách Hiểu Trân nhìn theo hướng tay Quách Hiểu Linh chỉ, liền thấy chiếc Land Rover dừng lại ở dưới lầu, Tả Vấn mở cửa xe đi ra.


Hai chị em đống thời thất thần, đứng tại ban công không chớp mắt nhìn Tả Vấn


Vẻ mặt anh lạnh lùng, lãnh đạm, dáng người cao ngất, không cần suy xét hào quang về tiền tài, mị lực của chính bản thân anh cũng đủ để khiến các cô gái điên đảo, Năm đó, tại trấn nhỏ này, anh là mối tình đầu của cô, nhìn thấy anh rồi trong tim liền không chứa đựng được thêm người khác. 


Mới 14, 15 tuổi, Quách Hiểu Linh vẫn chưa hiểu được thế nào là mị lực của đàn ông, cho nên không lý giải nổi tại sao chị mình lại lưu luyến, si mê Tả Vấn đến đến vây, tốt xấu gì Quách Hiểu Trân cũng từng là hoa hậu giảng đường, nhưng hiện tại khi nhìn thấy Tả Vấn, cô liền hiểu được tại sao Quách Hiểu Trân cố chấp không buông .


" Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây. . . . . ."." Quách Hiểu Linh nho nhã lôi ra một câu thơ.


Quách Hiểu Trân trầm mặc không nói.

Comment