CHAP 15: Thấu hiểu

Chap 15: Thu hiu


/ÀO/


Nước đổ từ trên xuống làm cậu ướt nhẹp, hai tên côn đồ đá mạnh vào chân cậu làm cho cậu quỳ sụp xuống, cậu trừng mắt nhìn người đang hả hê giựt tóc cậu rồi giáng một bạt tai vào bên má, năm dấu tay in hằn lên má cậu, khóe môi rỉ máu. Ông ta bóp chặt cằm cậu thật mạnh rồi kéo cậu về phía ông ta, hắn hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cậu, cậu cắn chặt răng không để hắn tiến sâu hơn nữa, hắn bóp cằm cậu mạnh hơn đến nổi cậu la lên tạo điều kiện cho chiếc lưỡi bẩn thỉu của hắn tiến vào rồi tung hoành khắp khuôn miệng cậu, một đường chỉ bạc chảy xuống khóe môi, hắn dừng lại rồi nhìn cậu đang cắn chặt răng đau đớn.


Nhiêu đây chưa đủ thỏa mãn cho dục vọng của hắn, hắn xé toạt chiếc áo sơ mi trắng của cậu rồi bắt đầu mân mê với cơ thể ngọc vàng của cậu, từ trên xuống dưới không còn chỗ nào mà hắn chưa " ghé " qua, cậu mím chặt môi, hai dòng nước mắt chảy xuống còn hắn thì hả hê vui sướng khi đem cậu xuống hạ thân mà thỏa mãn dục vọng, làm xong hắn bỏ ra ngoài, tinh dịch của hắn còn đọng lại trên khóe môi cậu, hắn bỏ lại cậu trên chiếc giường cô đơn lạnh lẽo, thân thể cậu bị phơi bày dưới ánh trăng đêm, cậu run rẩy rồi kéo lấy chiếc mền mà phủ qua thân thể mới vừa bị vấy bẩn. Suốt 10 năm qua cậu luôn bị mấy đứa bằng tuổi ví như "búp bê tình dục", cậu thật sự nhục nhã và sợ hãi, tâm hồn cậu, lần đầu tiên của cậu đã bị lão yêu râu xanh làm hủy hoại và cậu đã mất mọi thứ.


10 năm qua cậu mất anh


10 năm qua cậu đánh mất chính mình


10 năm qua cậu mất luôn trí nhớ


10 năm qua cậu sống trong sự nhục nhã và dục vọng


10 năm qua thân thể cậu bị ông ta vấy bẩn.


Và bây giờ cậu cũng giống 10 năm trước nhưng chỉ khác một điều: 10 năm trước cậu nhớ anh và 10 năm sau cậu hận anh. Cậu hận anh đã bỏ rơi cậu nhưng cậu không biết anh là ai, cậu chỉ biết anh và cậu đã từng rất yêu nhau. Cậu nhớ anh và hận anh rất nhiều, anh luôn xuất hiện trong dòng kí ức của cậu nhưng khuôn mặt anh không bao giờ để cậu nhìn thấy rõ và đó là chuyện của một năm trước, cậu bỏ ra một năm để đi tìm hình bóng của anh nhưng lại thất bại trong vô vọng, bây giờ đến lúc cậu từ bỏ và quên anh, quên một người cậu không hề biết mặt nhưng lại điên cuồng đi sâu vào kí ức mà lôi anh ra ánh sáng để xem kĩ mặt rồi mọi người biết gì không? Cậu lại vụt mất anh một lần nữa, cậu mệt mỏi, cậu là một kẻ không thể thắng nổi quá khứ của chính bản thân mình và cuối cùng đến lúc để cậu từ bỏ và quay lưng với quá khứ của mình.


Em xin lỗi. Em mệt mỏi rồi, anh cũng nên buông tha cho tâm trí em đi.


.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Anh mệt mỏi nằm xuống chiếc giường trống trải, nhẹ nhàng vuốt vào phần trống bên cạnh, anh bật cười trong vô thức.Chiếc rèm cửa sổ chưa được đóng lại để cho ánh trăng len lỏi qua cửa phòng, chiếu rọi hình bóng đầy cô đơn của anh, sâu trong trái tim đã bị mục nát bởi thời gian. Gác tay lên trán rồi suy nghĩ về cậu, một cậu nhóc yếu đuối luôn được anh bảo vệ cho tới khi cậu mất đi anh vẫn luôn muốn bảo vệ cậu. Hằng đêm anh luôn khao khát được cậu ôm trong vòng tay, rồi nhẹ nhàng xoa dịu, trong lòng anh luôn nặng trĩu, luôn mệt mỏi và cô đơn. Đối với anh, cậu như mặt trời bé nhỏ luôn nhảy mừng trong lòng anh mỗi khi anh buồn nhưng khi cậu ra đi ánh nắng đó dập tắt một cách tàn bạo rồi để lại nỗi cô đơn đang từng ngày từng ngày lớn lên trong anh. Anh là một kẻ thảm hại ngụy trang cho mình một lớp vỏ mạnh mẽ nhưng sâu bên trong là một vết thương đã nứt toạt ra, đầy sự trống trải.


Nhiều đêm trôi qua anh luôn hận cậu đã bỏ rơi anh, để lại anh một mình chống chọi với nhiều tổn thương nặng nề đến nỗi đẩy anh ngã quỵ xuống. Anh luôn mong muốn cậu đến bên anh rồi kéo anh lên và ôm anh thật chặt, nói với anh rằng "Không sao cả, có em ở đây rồi" nhưng đáp lại là sự im lặng của căn phòng, cô đơn lạnh lẽo dày vò anh mỗi đêm.


Anh nhớ cậu đến hoang tưởng, anh nhớ cậu đến nỗi đã thấy cậu trở về và ôm lấy anh cho tới khi hình bóng ấy mờ dần thì anh mới nhận ra là ảo giác, là do anh nhớ cậu nên mới như vậy, thế mà anh lại níu kéo hình bóng ấy rồi thụt tay về trong vô vọng, anh gục đầu xuống trên giường rồi nức nở khóc, rồi tự trách móc bản thân không thể bảo vệ cậu mới để cậu ra đi như thế. Nếu như có thể gặp lại cậu lần nữa thì anh nhất định sẽ ôm chặt lấy cậu và không để cậu vụt mất ra khỏi anh.


Anh nhớ em. Hãy quay về bên anh đi.


Liu em có th đến ôm anh được không?


Anh ch cn điu đó thôi


Không cn phi nói bt c điu gì


Mà ch cn chy đến bên anh


Để gii thoát cho trái tim cô độc và mt mi


Đã đây khc khoi đợi ch em bao ngày tháng . . .


( Hug me - V&J-Hope)


_____________________________________________


LÀM ƠN ĐỪNG ĐỌC CHÙA, HÃY VOTE HOC CMT ĐI A~~~



Comment