Chương 3



 "Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi là ai ? ? Ngươi tại sao ở nơi này? ?"




Trong nhà mình bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trần trụi, còn cao to lực lưỡng , Phùng Kiến Vũ quả thật bị giật mình, hai cái chân có chút run rẩy, nói chuyện cũng không lưu loát




Người này sẽ không phải là biến thái sát nhân cuồng đi, nhìn thân thể của hắn , mình dường như đánh không lại hắn đi!




Chạy trốn a! ! Bây giờ chỉ có thể chạy! !




Cậu đem y phục trong tay ném vào mặt người đàn ông , xoay người chạy, đến cửa lại khẩn trương mở cửa không ra, cậu lại xoay người chạy về phía sân thượng, nhưng mà sân thượng ngay mới vừa rồi, cũng bị cậu khóa kĩ càng.




Bên ngoài mưa gió càng mãnh liệt , một tia chớp phá vỡ bầu trời, Phùng Kiến Vũ rõ ràng nhìn thấy trên cửa kiếng sân thượng có hai cái bóng người, một người là chính cậu, một người đứng ở sau lưng cậu, ánh mắt tỏa ra lục quang, sâu kín nhìn hắn.




Cậu chợt xoay người, hai tay bấu chốt cửa, mới miễn cưỡng đứng được.




"Ngươi rốt cuộc. . . Là người. . . hay là quỷ?"




"Không phải là người,cũng không phải quỷ."




Đây là trả lời cái quái gỉ , không phải là người không phải quỷ, là quái vật sao? ! !




"A a a! ! Vậy ngươi là thứ gì? Ta không làm qua cái chuyện xấu gì a? Tại sao tới tìm ta? A a a a a a. . . ! !" Cậu nhắm mắt lại hô to.




"Ngươi, nhặt về."




Phùng Kiến Vũ nghe những lời này, ánh mắt lén lén lút lút mở ra một kẽ hở, nhìn thấy hắn còn đang nhìn mình, lại bị sợ phải mau nhắm lại, run rẩy nói: "Ta không có a! ! Ta chưa từng làm loại chuyện này a! !"




An tĩnh thật lâu, trừ thanh âm giông tố bên ngoài ra, Phùng Kiến Vũ không nghe có người trả lời mình, cậu lần nữa len lén mở mắt ra, kết quả trước mắt không có người.




Không lẽ. . . là ảo giác a. . .




Cậu cầm dao gọt trái cây trên bàn uống trà lên, toàn thân cảnh giác, thận trọng tìm ở khắp nhà , người to như thế, không thể nào nói không có sẽ không có.




Bất quá. . . Hắn mới nói nói từ đâu tới?




Hắn là mình nhặt về, nhưng là mình chỉ nhặt một con chó con a!




Đúng rồi, chó nhỏ đâu ?




Cậu vọt vào phòng vệ sinh, chậu tắm chó nhỏ đã vỡ, mép chậu tản ra giống như cánh hoa hướng dương vậy, nhưng là chung quanh không có bóng dáng vật nhỏ




"Vật nhỏ!"




Không lẽ. . . bị tên biến thái kia giết a! !




"Ở nơi này."




Thanh âm trầm thấp từ phía sau lưng truyền tới, Phùng Kiến Vũ bị sợ tê liệt đặt mông xuống đất, cậu rúc vào trong góc nhà vệ sinh thật nhanh , dao gọt trái cây trong tay hướng về phía nam nhân trước mắt.




"Ngươi, ngươi đem chó nhỏ đi đâu rồi? ?"




Người nọ chỉ chỉ mình.




"..."




Hắn là ! chó con ! được nhặt về? ? !




Nam nhân đưa tay phải của mình ra , trên cổ tay cột một sợi dây màu đỏ, vì để cho Phùng Kiến Vũ thấy rõ ràng, hắn còn đi tới trước mặt cậu, Phùng Kiến Vũ không thể lui được nữa, không thể làm gì khác hơn là lấy can đảm nhìn một cái, nhìn xong liền sợ ngây người.




Dây đỏ đó là hôm nay cậu cột lên cho chó con , cũng là phương pháp thắt nút của hắn, dây đỏ rất nhỏ, bây giờ đang siết gắt gao trên cổ tay nam nhân , siết thành một đường màu đỏ


Dây đỏ đúng là cái dây đỏ kia , nhưng mà người đàn ông này thật sự là cái vật nhỏ kia sao?


Cậu thật sự lượm quái vật về rồi!




"Ngươi rốt cuộc là. . . Thứ gì?"




Đàn ông không lên tiếng, ánh mắt lại phát ra lục quang, ánh mắt cứ như vậy sáng quắc nhìn Phùng Kiến Vũ.




"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Ngươi sẽ không ăn ta chứ ? ? Ta đã cứu ngươi a!"




"Không ăn."




"Vậy, vậy ngài đi thong thả, ta. . . Không tiễn." Phùng Kiến Vũ bây giờ chỉ muốn để cho người này biến mất khỏi nhà mình.




Nam nhân ngẹo đầu, thật giống như đang cố gắng hiểu cậu đang nói gì , hồi lâu mới trả lời cậu,


 "Không đi."


Cái này nhất định là ảo giác! ! Cái này nhất định là ảo giác! !




Ta đây là tạo nghiệt gì a? Tốt bụng nhặt con chó trở về, còn biến thành quái vật!




Phùng Kiến Vũ khóc không ra nước mắt.




Cậu không ngừng củng cố tâm lý của mình, không ngừng an ủi mình, mặc dù rất yếu ớt, nhưng mà tình huống trước mắt cũng không cho cậu lựa chọn.




"Tay, đau."




Ngay tại lúc cậu vẫn còn ở tự mình an ủi , nam nhân đem bàn tay đưa đến trước mặt Phùng Kiến Vũ , dây đỏ chắc chắn đã siết cổ tay hắn bầm tím, thậm chí có chút chảy máu.




Phùng Kiến Vũ ổn định tinh thần một chút, vịn tường đứng lên, cách hắn xa xa, từ trong ngăn kéo cầm ra cây kéo ném tới trước mặt hắn, "Ngươi cắt một chút."




Nam nhân nhặt cây kéo lên, nhìn hồi lâu, cũng không biết làm sao xuống tay, không thể làm gì khác hơn là nhìn Phùng Kiến Vũ nhờ giúp đỡ, ánh mắt đáng thương thật đúng là rất giống chó con nha.




Phùng Kiến Vũ nhận lấy cây kéo trong tay hắn , cũng không dám đụng hắn, cách thật xa cắt sợi dây đỏ, nhưng mà dây đỏ siết thật chặc, tay hắn lại run lập cập , không đem sợi giây cắt đứt, ngược lại là đem cổ tay của người kia cắt bị thương, bị dọa sợ hắn ném cây kéo một cái liền ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất.




"A a a a thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ta cầm không vững! !"




Đợi rất lâu cũng không đợi được tiếng gầm thét hoặc là đau đớn mà mình dự đoán , hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy người nọ từng chút từng chút liếm vết thương của mình.




Cậu lần nữa nhặt lên cây kéo, run rẩy nắm tay phải của người kia, cái tay kia bởi vì bị siết rất lâu, đã trở nên lạnh như băng, hắn thận trọng cắt sợi dây đỏ ra, lập tức lại nhảy ra bên ngoài hai thước




"Được rồi. . ."




Nam nhân xoa xoa cổ tay mình, tiến lên ôm lấy Phùng Kiến Vũ, ở trên cổ cậu liếm hai cái, ngay sau đó lại buông ra.




Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.

Comment