Chương 1




" Được rồi, tiết học này đến đây thôi , các bạn còn có cái gì không hiểu , có thể hỏi thầy ?" 




 Thầy giáo trên bục giảng trên người âu phục quy quy củ củ , đeo một cái mắt kính tròn nhỏ , trên mặt còn có một chút khẩn trương, nhưng mà trong đôi mắt to tất cả đều tràn đầy mong đợi, trên miệng là nụ cười đẹp mắt , hai gò má đem khỏa lệ chí ở khóe mắt đẩy thật cao, hết sức đẹp mắt. 


 Trong phòng học nữ sinh nhỏ giọng thảo luận về người thầy tạm thời dạy thay này , mấy người tụ thành một nhóm , một người nữ sinh trong đó đỏ mặt đứng lên, mắc cở nhìn bạn học chung quanh, nhỏ giọng đặt câu hỏi.


 Người trên bục giảng nghe hồi lâu cũng không nghe rõ nàng đang hỏi cái gì, "Bạn học, em lớn tiếng một chút, thầy không nghe được." 


 Nữ sinh kia nhăn nhó lập lại lần nữa, chẳng qua là thanh âm kia vẫn như con muỗi vậy, thầy dạy thế không thể làm gì khác, đi tới bên cạnh nàng, ôn nhu hỏi: "Phiền em lập lại một lần, thầy mới vừa rồi không có nghe rõ." 


 Nữ sinh kia nhìn người này một chút , mặt càng đỏ hơn, nàng hít một hơi nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Thầy Phùng , thầy có bạn gái chưa?"


 "Ha ha ha ha ha. . ." Dĩ nhiên là đem tới một tràn cười lớn.


 Lần này đến phiên thầy dạy thế đỏ mặt, cậu há hốc mồm, nửa ngày không nói ra được câu nào, chỉ lúng túng đứng ở đó. 


 Một người bạn học mở đầu, trong phòng học lập tức hỗn loạn, các nữ sinh nhao nhao hỏi các loại câu hỏi, không có câu nào liên quan tới bài học. 


 "Thầy Phùng , năm nay thầy bao nhiêu tuổi? Sao lại nhìn giống như học sinh trung học đệ nhị cấp vậy a?"


 "Thầy, thầy dạy xong có đi đâu không a? Có hẹn không?" 


 "Thầy, có muốn tìm bạn gái ở trong trường hay không , có nghĩ tới một đoạn tình cảm sư đồ luyến thật đẹp không a?"


 "Thầy cảm thấy em như thế nào a? Thầy Phùng , em có thể làm bạn gái của thầy không ?"


 "Thầy Phùng, thầy có phải là ăn đáng yêu mà lớn lên hay không?"


 "Thầy, bộ đồ tây này của thầy là đi mượn phải không, thật giống như trẻ con trộm mặc quần áo của người lớn a!"


 "Ha ha ha ha ha ha. . ."


 Phùng Kiến Vũ chính là ôm tài liệu dạy họctrong mình mà một đường chạy như điên ra khỏi lớp , sau lưng là những trận cười liên tiếp , cậucảm thấy mặt mình khẳng định có thể chiên trứng gà được rồi. 


 Học sinh bây giờ đều đáng sợ như vậy sao? ? 


 Đây là ngày lên lớp đầu tiên của Phùng Kiến Vũ , mặc dù bây giờ vẫn chỉ là dạy thế , nhưng cậu đối với nghề giáo viên của mình tràn đầy mong đợi, trước giờ lên lớp đã chuẩn bị đầy đủ , khi lên lớp vẫn hết sức thuận lợi, nhưng ai biết mấy phút cuối cùng lại bị tập thể nữ sinh trêu đùa! ! 


 Trên đường đi về nhà cậu chán nản tháo cà vạt, gỡ xuống cái mắt kính không có độ , đây là cậu cố ý chuẩn bị, vì sợ mình thoạt nhìn quá trẻ tuổi , kết quả vẫn bị cười nhạo, dáng dấp non nớt cũng không thể trách cậu a! 


 Ngày đầu tiên lên lớp thì uy nghiêm đã bị quét sạch , sau này còn có thể dạy học sinh thật tốt hay không a. . . 


 Phùng Kiến Vũ ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, cả người ưu buồn tản ra khí tức bi thương, mây đen giăng đầy bầu trời đúng như tâm tình của cậu bây giờ


 Nước mưa từng giọt từng giọt rơi trên mặt cậu, làm ướt quần áo,cậu thẫn thờ lau mặt, không nóng lòng trở về nhà. 


 "A ô. . . Ô ô. . ."


 Bụi cỏ ven đường truyền tới thanh âm tương tự như tiếng chó con , Phùng Kiến Vũ dừng bước lại, cẩn thận lắng nghe, đi tới bên kia đẩy bụi cỏ ra , bên trong có một con chó nhỏ màu xám trắng đang run lẩy bẩy. 


 Cậu nhìn khắp nơi một chút, bên cạnh cũng không có bất kỳ người nào. 


 Xem ra là chú chó bị bỏ rơi a. . .


 Phùng Kiến Vũ nghĩ như vậy. Cậu cởi áo khoác xuống bọc lấy chú chó nhỏ, nhìn mưa càng rơi xuống càng lớn, liền nhấc chân chạy về nhà.


 Về đến nhà cũng không kịp lau cho chính mình một chút , liền lấy máy sấy tóc ra giúp tên tiểu tử kia sấy khô, sinh mạnh nhỏ như vậy nếu không chiếu cố thật tốt, nhất định sẽ bị bệnh. 


 Cậu lấy tay thử nhiệt độ của máy sấy tóc , chỉnh đến nhiệt độ nhỏ nhất, nhẹ nhàng giúp vật nhỏ kia sấy lông , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, nỗ lực trấn an nó .


 "Thật đáng thương, có phải chủ nhân của ngươi vứt bỏ ngươi không a?" Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng nói.


 Chú chó nhỏ phát ra thanh âm "Ô ô " giống như đang trả lời câu hỏi của cậu . Phùng Kiến Vũ nhàn nhạt cười. 


 Sau khi xác định vật nhỏ này hoàn toàn khô rồi , Phùng Kiến Vũ mới nhẹ nhàng đem hắn để trên ghế sa lon, cầm khăn lông vào phòng tắm. 


 Chờ cửa phòng tắm đóng lại, vật nhỏ trên ghế sa lon bỗng nhiên trợn to hai mắt, đôi mắt màu xanh cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh, lỗ tai nho nhỏ dựng lên thẳng tắp , không bỏ qua bất kỳ biến động nhỏ nào , cả người đều trong tình trạng phòng bị. 


 Lúc Phùng Kiến Vũ từ phòng tắm bước ra, liền thấy vật nhỏ này trợn một đôi mắt to tròn vo nhìn khắp nơi , cậu tiến lên đem nó ôm vào trong ngực, xoa xoa đầu nhỏ. 


 "Vật nhỏ đáng yêu như vậy , tại sao lại bị bỏ rơi chứ ?"


 Phùng Kiến Vũ dùng cặp mắt không thua gì mắt cẩu cẩu , vui mừng nhìn nó, người và chó đối mặt một chút liền chọt trúng điểm manh của cậu , cậu bẹp một cái hôn lên cái đầu nhỏ


"Đi, ta mang ngươi đi ngủ." 




 Cậu đem cẩu cẩu đặt ở trên ghế sa lon trong phòng ngủ , còn giúp vật nhỏ đắp một bộ quần áo, đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, mới tắt đèn ngủ.


 Mới vừa tắt đèn, cẩu cẩu liền mở mắt ra, chân nhỏ ngắn đạp quần áo trên người ra , từ trên ghế salon nhảy xuống, nhìn bên ngoài vẫn mưa gió đầy trời , nhẹ bước đi tới mép giường. 


 Bên ngoài một tia chớp xẹt qua, không thấy thân ảnh nho nhỏ kia mà chỉ thấy một bóng người cao lớn sừng sững đứng ở mép giường, đôi mắt màu xanh nhìn gương mặt ngủ say của Phùng Kiến Vũ không hề chớp mắt   

Comment