Chương 10 + 11

Chương 10: Thắng Bại

Bạch linh tơ tằm chỉ cần hút linh khí là có thể đem linh khí tồn trữ ở trong tơ, dù là người không có linh lực thì cũng có thể tự nhiên sử dụng, bạch linh tơ tằm khi hút đủ linh khí có thể sử dụng rất lâu, bất quá tiền đề là người sử dụng chỉ dùng linh lực đó thao tác con rối di chuyển, nhảy lên hoặc làm động tác bình thường, nếu là người sử dụng thao tác con rối phóng thích linh lực, như vậy linh lực bên trong bạch linh tơ tằm sẽ tiêu hao rất nhanh.

Mà người thao tác lại không có linh lực bổ sung thì con rối liền sẽ giống như bị chặt đứt “Khí” mà gục xuống, chỉ có thể dùng dây thừng kéo túm.

Ngón tay Nghiêm Cận Sưởng mới vừa quấn bạch linh tơ tằm lên, thao tác làm con rối nhỏ cử động, liền cảm giác được linh khí dự trữ ở trong tơ không còn nhiều, bằng không động tác rối nhỏ cũng sẽ không chậm như vậy.

Bất quá, trong mắt Nghiêm Cận Sưởng nó rất chậm nhưng trong mắt của nam hài lại không có chậm như vậy, cho nên nam hài nhìn đến con rối của mình bị con rối chỉ lớn bằng bàn tay của Nghiêm Cận Sưởng đâm gãy đầu, cả người đều choáng váng,

Hài nam kiềm chế thấy bạch linh tơ tằm vẫn còn trên đầu con rối cho nên đem đầu rối bị đâm bay lên xoay kéo trở về nhưng lại làm đầu con rồi bay đến trên đầu hài nam

Nam hài bị đụng hô đau một tiếng, theo bản năng mà lùi lại một bước, Nghiêm Cận Sưởng lại gần tiến lên, con rối nhỏ ở không trung bay nhanh thu hồi lại tứ chi nhỏ của mình, dùng phần lưng tương đối cứng rắng đập xương khớp, tứ chi của con rối kia.

“Ca!” Tay trá con rối tách ra.

“Bang!” Chân phải con rối tách ra.

Đôi tay ngón tay Nghiêm Cận Sưởng khép lại làm cho con rồi nhỏ trong tay hướng tới hắn chính mà bay nhanh qua, thẳng đến rất nhiều sợ tơ bạch linh tơ tằm cuốn thành một sợi, Nghiêm Cận Sưởng lại đột nhiên hướng hai bên tách sợ tơ ra!

Vì thế kia con rối nhỏ đang hướng tới kia  xoay chiều đảo ngược lại phương hướng cực nhanh!

Nghiêm Cận Sưởng đồng thời khống chế bạch linh tơ tằm đem con rối nhỏ trong tay bay nhanh, xoay tròn hướng tới con rối trong tay nam hài, nam hài ý thức được muốn trốn, nhưng Nghiêm Cận Sưởng mới đâm khiến con rối của nó bị đứt đầu cùng với một tay và một chân, nam hài nắm không chắc khống chế lực độ không tốt, trực tiếp khống chế trật phương hướng.

Nghiêm Cận Sưởng đã sớm nhìn chằm chằm phương hướng kia, vì thế con rối nhỏ trong tay Nghiêm Cận Sưởng trực tiếp đụng phải phần eo của con rối kia mài nó thành cái lỗ lớn!

Nếu con rối nhỏ trên người có chỗ sắt nhọn thì có thể đem nó cắt thành hai nửa.

Nam hài vừa lên liền chọn con rối to nhất hơn nữa sau khi tiến vào tỷ thí vòng, vẫn luôn ỷ vào hình thể của con rối mà thắng cho tới hiện tại, cảm thấy mình nắm chắc phần thắng.

Kết quả khi Nghiêm Cận Sưởng vừa lên liền đem con rối trong tay nó đánh đến tan tác, bên cạnh còn có nhiều người nhìn như vậy nó tức khắc cảm giác chính mình cực kỳ mất mặt, nhất thời một bụng tức giận, tức muốn hộc máu trực tiếp đem con rối đã bị phá hủy đến bất kham hướng mặt Nghiêm Cận Sưởng ném tới

Nghiêm Cận Sưởng vung tay, đầu ngón tay kéo này con rối nhỏ bay đến trước mặt mình chặn một kích. Nam hài đã cởi sợi tơ trên tay trực tiếp ném con rối bay ra ngoài.

Ngay sau đó nam hài chạy vọt lên, một quyền hướng Nghiêm Cận Sưởng mà đấm.

Nghiêm Cận Sưởng tránh qua một bên, cố ý không có thu hồi một bên chân mình, vì thế kia nam hài đã bị ngã ra ngoài vòng.

Nam hài trên mặt đất lăn một vòng muốn bò dậy vừa đúng lúc sờ đến một cục đá trên mặt đất, vì thế hắn không chút do dự hướng Nghiêm Cận Sưởng ném qua!

Mắt thấy cục đá sắp ném tới Nghiêm Cận Sưởng con rối nhỏ lại lần nữa xuất hiện che trước mặt Nghiêm Cận Sưởng.

“Bang!”

Con rối nhỏ này được làm bằng gỗ nhưng không phải là loại gỗ tốt, tuy rằng lần này chặn được cục đá bị ném qua, nhưng vẫn bị đập nát rất nhiều bộ phận, đầu cũng bay đi.

Nghiêm Cận Sưởng kịp thời đem đầu của con rối nhỏ kéo trở về.

Vì thế, Nam hài liền trơ mắt nhìn con rối nhỏ trong tay Nghiêm Cận Sưởng kia vỡ thành nhiều mảnh, dưới sự lôi kéo của bạch linh tơ tằm mà treo trên không trung ca ca ca lắp ráp lại rối nhỏ thậm chí còn vươn tay, nâng đầu lên rắc một chút ấn trên mặt xoay một vòng.

“Ca ca ca!” Con rối nhỏ miệng lúc đóng lúc mở. Ở trong mắt nam hài, cực kỳ giống như đang cười nhạo làm cho hắn càng thêm tức giận, mắng một tiếng sửu bát quái nắm lên một nắm cát muốn ném vào Nghiêm Cận Sưởng.

Đúng lúc này, một đạo trường tu chắn lại “Thắng bại đã rõ.”

Chương 11 Dẫn Ngọc Thảo

Trong quy định tỷ thí, chỉ cần con rối trong tay rời vòng đấu liền tính thua nhưng trước mắt không chỉ có con rối của nam hài ngay cả chính nó cũng ngã ra ngoài.

Nam hài mặt đầy không cam lòng mà trừng mắt tay áo đang che trước chính mình, còn muốn đứng lên chạy vào trong vòng đấu cho Nghiêm Cận Sưởng vài quyền, nhưng nó mới vừa rồi té ngã bị thương đầu gối, lúc này lại dính hạt cát, hạt cát làm cho đầu gối nó đổ máu.

Cha mẹ nam hài vội vàng chạy lên, đem nó ôm lên vừa bên xử lý miệng vết thương vừa hung tợn mà nhìn chằm chằm Nghiêm Cận Sưởng còn đứng trong vòng đấu.

Nếu không phải trước đó thôn trưởng mọi cách dặn dò, vô luận như thế nào đều không thể đụng chạm tới quý nhân, bằng không khiến quý nhân lưu lại ấn tượng không tốt, không tới tuyển chọn  hài tử có tư chất ở trong thôn nữa.

Tuy quý nhân vẫn rất hào phóng nếu là tới tuyển được người sẽ cho trong thôn một ít thứ tốt, nếu tuyển không được cũng sẽ tặng một ít lương thực.

Nam tử áo làm nói: “Còn có ai muốn đi lên tỷ thí?”

Nghe vậy, bọn nhỏ lúc nảy bị nam hài đánh bại nóng lòng muốn thử lên, trong tỷ thí quy định sau khi bại bởi người này thì không thể lại khiêu chiến với người này nữa, nhưng cũng không nói là không thể khiêu chiến với người khác, nói cách khác những người bị nam hài đánh bại trước đó, vẫn có thể đến thử khiêu chiến lần nữa.

Nghiêm Cận Sưởng vừa mới thao tác hỏng con rối, vì thế phải chọn một con rối khác.

Không đến thời gian một chén trà, Nghiêm Cận Sưởng liền đem con rối của đám người khiêu chiến tất cả đều đánh bay ra ngoài vòng đấu.

Mắt thấy không có người lại lên khiêu chiến, nam thử áo lam lúc này mới đi tới Nghiêm Cận Sưởng bên người, bắt lấy tay hắn giơ lên, “Khôi thủ đã thắng.”

Chung quanh không có người ăn mừng, chỉ có một ít thua hài tử khóc thút tha thút thít nức nở.

Nghiêm Cận Sưởng không cho là đúng, nam tử áo lam cũng lười quản nhiều, chỉ như lệ thường mà nói quy định: “Khôi thủ thắng nhận được một gốc cây linh thảo cùng nửa tháng lương khô.”

Nghiêm Cận Sưởng lúc này mới ngẩng đầu lên nói “Xin hỏi là Dẫn Ngọc Thảo sao?”

Dẫn Ngọc Thảo là thảo dược duy nhất có thể trợ giúp người thường dẫn khí nhập thể bất quá loại thảo này giá tương đối tiện nghi.

Áo lam nam tử: “Khôi thủ khen thưởng lừa này là Linh Du Thảo, linh thảo này so Dẫn Ngọc Thảo đắt hơn, ngươi xác định muốn đổi thành Dẫn Ngọc Thảo?”

Linh Du Thảo là dùng cho các tu sĩ chải vuốt kinh mạch sau khi dẫn khí nhập thể, với hiện giai đoạn hiện tại Nghiêm Cận Sưởng có cũng chẳng có tác dụng gì.

Nghiêm Cận Sưởng: “Có thể chứ?”

Nam tử áo lam nam từ trong tay áo lấy ra ba cây Dẫn Ngọc Thảo cùng một cái túi lớn bằng bàn tay đưa cho Nghiêm Cận Sưởng.

Nam tử áo lam: “Đây là túi Càn Khôn, bên trong có nửa tháng lương khô không gian không có dư ra, nếu muốn bỏ đồ vật vào bên trong thì phải đem lương khô bỏ ra ngoài, ngươi trở về thu thập đồ vật cùng người thân tạm biệt, ngày mai gặp ở đây chúng ta mang ngươi hồi tông môn.”

Nghiêm Cận Sưởng thấp giọng cảm ơn, tiếp được kia ba cây Dẫn Ngọc Thảo cùng túi, đem con rối nhỏ trong tay đưa cho nam tử áo lam.

Áo lam nam tử còn muốn lại nói cái đó, lại thấy Nghiêm Cận Sưởng đột nhiên hít sâu một hơi, đề cao âm lượng nói: “Oa, đây là linh thảo sao? Trước nay chưa thấy qua nguyên lai mặt trái chiếc lá của linh thảo là màu đỏ sậm, mặt trên còn có chút ráp!”

Áo lam nam tử: “……”

Nghiêm Cận Sưởng lớn tiếng nói xong, lại xoay người chạy đi.

Áo lam nữ tử vẻ mặt không thể hiểu được, thấp giọng nói: “Sư huynh, hắn có phải hay không không thể phân biệt được màu sắc? Dẫn Ngọc Thảo mặt trái không phải màu trắng sao?”

Áo lam nam tử nhìn Nghiêm Cận Sưởng biến mất chỗ rẽ, nói: “Có lẽ là không phải, cũng có thể là bởi vì hắn tuổi còn nhỏ nên nhìn không được rõ đi.”

“Di? Sư huynh, con rối trên tay ngươi có phải có kẹp thứ gì không?” Nữ tử áo lam vừa nói vừa mở cổ hàm con rối ra một chút mở ra thấy một tờ giấy.

“Ưu ái nhận được, cảm kích không thôi, tạm biệt có duyên sẽ gặp lại…… A! Sư huynh! Hài tử kia có phải không muốn cùng chúng ta trở về!”

Áo lam nam tử: “……”

……

Nghiêm Cận Sưởng chạy nhanh trở lại rừng cây nhỏ mình thường ở, đem cỏ dại giống với ba cây linh thảo vừa rồi hắn lớn tiếng miêu tả hình dáng đặt ở dưới cái cây hắn thường xuyên nằm.

Loại cỏ dại này không có độc chỉ là ăn vào sẽ tiêu chảy. Trồng tốt cỏ dại, Nghiêm Cận Sưởng lại tưới nước cho linh thảo, sau khi tưới nước linh thảo trở nên ngưng kết, sờ thập phần trơn trượt

Thẳng đến khi chuẩn bị tốt nước thảo dược, Nghiêm Cận Sưởng đem cục đá cùng bụi gai để dưới tàng cây, mặt khác lại đem cỏ dại đặt ở trong đó rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Comment