24

Lâm Tề Phạm nghe vậy giận không thể át, anh miễn cưỡng áp chế tức giận, trao quyền ngân hàng mượn tiền của khách hàng Ất nào đó chuyển vào tạm. Nếu tốn mấy trăm vạn có thể thấy rõ được một con trai thì vẫn còn rất rẻ, căn bản vẫn còn đỡ hơn sự thật lòng mà mình đã bỏ ra.


Đoàn Nghi Ân không biết tâm tư của anh ngàn hồi trăm chuyển, cậu cảm thấy cả hai đã ở chung một khoảng thời gian, vậy mà anh lại có thể vu oan nhân cách của cậu như thế, đưa lại cho đàn ông?! Anh có thể nói chuyện khó nghe một chút nữa không!


Cậu nhịn thương tâm xuống, lạnh giọng nói "Anh yên tâm, em sẽ nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất trả lại tiền cho anh." Nước mắt của cậu sắp không nhịn được, đứng dậy, vội vàng chạy lên lầu "Đã khuya rồi, em muốn đi ngủ, ngủ ngon."


Nhìn bóng lưng cao ngạo của cậu, Lâm Tề Phạm gắt gao nắm hai đấm "Đêm nay tôi tới công ty ngủ."


"Tùy anh!"


Hai thân hình, một người hướng đông, một người hướng tây, cách càng ngày càng xa......


Buổi tối ngày hôm sau, khi Lâm Tề Phạm về đến nhà đã không thấy vợ đâu, cậu chỉ để lại cho anh một tờ giấy.


Mặt trên tờ giấy viết không phải những lời tuyệt tình ngoan độc, cũng không phải những lời oán giận anh, mà là mong anh ở sau khi cậu đi rồi, nếu có thời gian nên đưa Tiểu Minh đến trường, Tiểu Minh trong giai đoạn này rất cần sự che chở cùng yêu thương của cha mẹ.


Dưới tờ giấy còn để một biên lai mượn tiền, viết rõ cậu Đoàn Nghi Ân mượn Lâm Tề Phạm ba trăm vạn, còn ký tên, còn kèm theo giấy chứng nhận tên cửa hiệu, thậm chí ngay cả dấu vân tay cũng có.


Lúc anh xem xong, đáy lòng thật sự là trăm mối hỗn loạn, ngọt bùi cay đắng đều nảy lên trong lòng.


Đây là cái gì? Để lại loại giấy tờ đơn giản đến không dùng được này, sau đó vỗ vỗ mông thực tiêu sái biến mất từ trong thế giới của anh, còn muốn anh chăm sóc con, cậu khẩn cấp rời khỏi anh như vậy là muốn cùng người đàn ông gọi là Vương Gia Nhĩ kia cùng sống với nhau sao?


Anh càng nghĩ càng giận, thuận tay xé tan tờ giấy kia thành từng mảnh.


"Ba ba –" Một tiếng nói non nớt truyền đến từ phía sau, chỉ thấy Lâm Tề Minh mang vẻ mặt cô đơn đi từ phòng ngủ của mình đến "Ngô bá nói mẹ đi rồi, có phải mẹ không cần con nữa hay không......"


Anh gắt gao nắm tay lại, nhìn ra được cảm xúc ẩn nhẫn trên khuôn mặt nhỏ nhắn.


"Ba ba, đây không phải là sự thật phải không? Mẹ vẫn sẽ trở về đúng không?"


Lâm Tề Phạm nhìn khuôn mặt sắp khóc của con, vô cùng đau lòng, gọi cậu bé đến bên cạnh, một tay kéo cậu bé vào trong lòng "Tiểu Minh, mẹ con cậu ấy......" Anh cắn răng, oán hận nói "Cậu ấy cũng không cần ba."


Lâm Tề Minh nghe thấy ba nói như vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà òa một tiếng khóc lên "Đều là tại ba, mẹ là bị ba đuổi đi ...... đêm qua ba cùng mẹ nói chuyện con đều nghe được, ba hoài nghi mẹ cùng chú Nhĩ làm chuyện có lỗi với ba......"


Sắc mặt Lâm Tề Phạm đột nhiên biến đổi "Câm miệng, việc này trẻ con không hiểu."


"Mẹ là người tốt!"


"Ta nói câm miệng!"


"Chú Nhĩ cũng là người tốt."


Nghe thấy con thân mật gọi một người đàn ông khác như vậy, cơn tức của anh lập tức nổi lên ngực, giận dữ hét


"Không cho phép nhắc tới tên đó ở trước mặt ta!"


Lâm Tề Minh nghe tiếng co rúm lại một chút "Mẹ của chú Nhĩ bị bệnh, cho nên mẹ rất lo lắng......"


Khả Lâm Tề Phạm căn bản nghe không vào, cả trái tim của anh đều bị lửa giận cùng lòng đố kị thay thế hết, người con trai kia chẳng những thừa dịp lúc anh không ở trong nước cùng đi hẹn hò với người đàn ông khác mà còn muốn lôi kéo cả con anh nữa.


Trên giường thiếu nhiệt độ cơ thể của một người, anh cũng không ngủ được an ổn, ngày hôm sau vừa sáng sớm anh đã tới công ty, muốn dùng công việc để quên đi suy nghĩ của mình, nhưng mỗi khi vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt của Đoàn Nghi Ân lại xuất hiện ở trước mắt.


Đáng chết! Lý trí rõ ràng biết cậu phản bội mình, thế nhưng anh vẫn không có cách nào ngăn cản bản thân ra sức nhớ cậu, chỉ cần vừa nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn mất đi cậu, lòng của anh lại giống như có một tảng đá lớn đè nặng, nặng đến làm anh hốt hoảng.


"Lâm tiên sinh...... Lâm tiên sinh......" Bên tai truyền đến giọng của cấp dưới khẽ gọi, anh nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.


Bởi vì Đoàn Nghi Ân, anh đã không biết là lần thứ mấy xuất thần nghĩ đến cậu trong lúc làm việc rồi "Tiếp tục đi." Anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng day trán, hơi hơi nhắm hai mắt lại, cố sức khiến đầu óc mình tập trung vào nội dung báo cáo của cấp dưới.


Khi trưởng phòng kế hoạch báo cáo cũng gần xong thì thư ký gọi điện thoại nội bộ vào, sau khi anh nghe thư ký nói xong thì sắc mặt bỗng dưng trầm xuống "Người đó đang ở đâu?"


"Ở phòng khách."


Anh lập tức đứng lên, bỏ lại một câu "Buổi chiều lại tiếp tục" cho trưởng phòng phòng kế hoạch rồi vội vàng ra khỏi văn phòng.


Khi anh đi đến phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông có làn da ngăm đen, nhìn có vẻ trung hậu thành thật, đối phương có chút câu nệ nhìn về phía anh cười "Lâm tiên sinh, chào anh, tôi tên là Vương Gia Nhĩ."


Lâm Tề Phạm tỉ mỉ đánh giá người đàn ông xa lạ trước mắt, thoạt nhìn cũng không khác ảnh chụp lắm, bản thân cũng không chớp mắt, anh thực không hiểu sao Đoàn Nghi Ân lại có thể thích hình dáng như thế này?


"Tôi nghe thư ký nói anh có chuyện rất quan trọng muốn tìm tôi sao?"


Vương Gia Nhĩ gãi gãi đầu "Mà còn là chuyện rất quan trọng nữa...... Lâm tiên sinh, là như thế này, lần này vì bệnh của mẹ tôi nên Nghi Ân giúp đỡ tôi rất nhiều, ngay cả tiền mở tiệm cậu ấy cũng cho tôi mượn trước......"


Anh ta vội vàng lấy một tấm chi phiếu từ trong túi quần ra "Tôi thật sự rất biết ơn cậu ấy, sau khi ông chủ của tôi biết được chuyện này đã chủ động giúp đỡ, đưa mẹ tôi đến bệnh viện tốt nhất để điều trị."


Lâm Tề Phạm khó hiểu nhìn tấm chi phiếu kia.


Anh ta liền giải thích đến "Đây là tiền lúc trước Nghi Ân cho tôi mượn, ông chủ tôi nói làm vậy sẽ chậm trễ việc mở tiệm của người ta thì không tốt lắm, vì thế liền cho tôi mượn một số tiền, bảo tôi sau này từ từ trả cũng được. Nhưng mà tôi gọi di động cậu ấy lại luôn không trả lời, nghĩ mãi liền quyết định đến công ty của Lâm tiên sinh, dù sao đem tiền trả trực tiếp cho Lâm tiên sinh cũng là như nhau. Phiền anh chuyển giúp Nghi Ân, thay tôi nói tiếng cám ơn......"


Lâm Tề Phạm vô cùng kinh ngạc, người đàn ông này đem tiền trả lại cho anh, vậy chứng tỏ...... Nghi Ân căn bản không có cho lại đàn ông, mà đơn thuần chỉ là giúp đỡ bạn bè...... Ông trời ơi, đến tột cùng mình đã hiểu lầm thành cái gì vậy?


"Anh cùng Nghi Ân...... Rốt cuộc là quan hệ gì?"


"Chúng tôi là hàng xóm cũ cũng là bạn học cũ...... Nha, đúng rồi, tháng sau tôi cùng vị hôn thê của tôi, à, vị hôn thê của tôi cũng là bạn học của tôi cùng Nghi Ân, chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó hoan nghênh Lâm tiên sinh cùng Nghi Ân tới tham gia nha." Vương Gia Nhĩ cười đến thực ngại ngùng.


Nghe đến đó, Lâm Tề Phạm thật không dám tin bản thân đã phạm phải bao nhiêu sai lầm nữa......


Mà đủ loại điểm đáng ngờ làm cho anh nghĩ, anh nên nhìn thẳng vào lai lịch của vợ thật rõ, không biết quá khứ của cậu thì anh sẽ khó tránh khỏi sẽ giống lúc này, bị bóng dáng Mark làm ảnh hưởng.


Sau khi tiễn bước Vương Gia Nhĩ anh mới suy tư, gọi mấy cuộc điện thoại, nhờ người của tổ chức tìm tin tức, cùng bảo người nhà mang đến tờ biên lai mượn tiền mà Đoàn Nghi Ân đã viết, anh nhớ rõ ở trên đó cậu có viết dãy số chứng minh của mình, có được manh mối này, nhất định rất nhanh anh sẽ biết được tất cả về cậu.


Vừa mới gác điện thoại, di động liền vang lên, anh thuận tay nhận điên thoại, đầu dây bên kia lại truyền đến một tin khiến anh lo lắng khiếp sợ "Thiếu gia không hay rồi......" Ngô bá một bộ giọng khóc tang "Vừa rồi lái xe mới gọi điện về, nói là trên đường tiểu thiếu gia đến trường đột nhiên nói muốn đi toilet, sau đó thừa dịp lúc lái xe không chú ý liền không thấy tăm hơi, lái xe tìm rất lâu mà vẫn không tìm được tung tích của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia mất tích ......" 

Comment