10

Không biết qua bao lâu, Lâm Tề Minh cảm thấy một cỗ ẩm ướt cọ xát ở trên mặt cậu bé "Rất ngứa...... Rất ngứa......" Cậu bé mở hai mắt ra, chỉ thấy một con cún mặc váy lòe xòe đang chớp một đôi mắt đen bóng theo dõi cậu "Tiểu...... Tiểu Tam?"


"Tiểu Minh, con tỉnh rồi sao ?" Đoàn Nghi Ân ngồi ở bên giường coi chừng cậu bé lấy khăn lông trên trán cậu bé ra, đưa tay kiểm tra, lộ ra một cái tươi cười vừa lòng "Khá tốt nga, ước chừng ngủ tám tiếng, sốt cũng đã gần hết." Cậu cầm lấy ấm siêu đặt ở tủ đầu giường, rót một ly nước "Con muốn uống nước hay là muốn ăn chút gì? Ta đoán bụng của con bây giờ nhất định là rất đói phải không?"


Đối mặt với mỉm cười hiền lành của cậu, tim Lâm Tề Minh đập mạnh và loạn nhịp không biết nên làm sao mới phải, khi đang nghĩ tới nên trả lời thế nào, thì thoáng nhìn thấy Tiểu Tam đang ngồi ở bên giường cậu bé, cậu bé vừa mừng vừa sợ "Nó......"


"Thế nào? Bộ quần áo này xinh đẹp không? Đây là ta tự tay vì may cho Tiểu Tam đấy." Đoàn Nghi Ân đem khuôn mặt tươi cười rộng mở để sát vào cậu bé "Ta vốn tưởng rằng Tiểu Tam là đực, không nghĩ tới thì ra nó là cái."


Nhìn Tiểu Tam mặc váy lòe xòe, cậu bé có chút không quá quen, nhưng là cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt "Thực...... Thực đáng yêu......"


Đột nhiên, cậu bé giống nghĩ đến cái gì, lập tức đem Tiểu Tam kéo vào trong lòng mình, hoảng sợ nhìn cậu bé "Mẹ không thể đem chuyện Tiểu Tam nói cho baba tôi biết nga."


"Ta là người không có đáng tin như vậy sao?" Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má hồng mịn của cậu bé "Yên tâm đi, Tiểu Tam là bí mật của hai chúng ta."


Bởi vì đụng chạm của cậu, Lâm Tề Minh có ý thức rụt về phía sau một chút, người mẹ ở trong ấn tượng của cậu bé cả ngày chỉ biết trang điểm phấn son, còn có thể ra tay đánh cậu, khi nào thì trở nên dịu dàng như vậy?


"Tiểu Minh, sao con không muốn nói cho ba con rằng con vụng trộm nuôi Tiểu Tam?" Đoàn Nghi Ân cố ý xem nhẹ tránh né của cậu bé đối với chính mình, cái gọi là băng dày ba thước, cậu không hy vọng xa vời cậu bé sẽ lập tức thay đổi thái độ.


Cậu bé cúi khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc đầu "Không vì sao." Bỏ qua không muốn tiếp tục đề tài này.


"Tiểu Minh đáy lòng kỳ thật thực sợ hãi ba ba đúng không?" Cậu nhẹ nhàng cầm một tay nhỏ bé của cậu bé đặt vào trong lòng bàn tay "Có thể nói cho ta biết vì sao không?"


Cảm giác này...... Lâm Tề Minh không khỏi trợn to mắt, hai tay mềm mại này, là khi đang mông lung trong mơ cho cậu bé cảm giác an toàn sao?


Cậu bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cảm thấy mẹ trước mắt không chỉ có xinh đẹp, còn thực đáng yêu, nhất là trên mặt người ấy không có chút nào chỉ là làm ra vẻ tươi cười, khiến cậu cảm thấy an tâm như vậy.


Người ấy thật là mẹ cậu bé sao? Nhưng là vì sao người mẹ hung ác trước kia lại trở nên dịu dàng như vậy?


Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, cậu bé cũng thực hưởng thụ cảm giác được cậu nắm tay nhỏ bé.


Cậu bé nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói "Một năm trước, con có nuôi một con chó nhỏ Nhạc Nhạc, nhưng nó lại thực không nghe lời, có một ngày con chơi đùa cùng nó quá mức nên nó cắn con một miếng, còn hại con vì sợ mà bị cảm mạo, ba ba biết nên rất tức giận, đem con chó nhỏ tặng cho người khác, từ đó về sau nghiêm lệnh cấm con nuôi sủng vật nữa."


"Ba con cũng là vì tốt cho con, có lẽ cảm thấy con còn quá nhỏ, chưa biết làm sao để chăm sóc chó nhỏ, cho nên mới không cho con nuôi." Cậu an ủi cậu bé "Vậy sao con lại nuôi Tiểu Tam vậy?"


"Tiểu Tam là chó bị lạc ở gần trường học mà con nhặt được, nó không có ba mẹ, hơn nữa lúc ấy vừa nhỏ vừa xấu, giống như sắp chết vậy, con vụng trộm mang nó về, cho nó ăn, còn vụng trộm lấy ổ trước kia của Nhạc Nhạc cho nó ở, đến giờ đã ba tháng rồi, Tiểu Tam rất thích con, con cũng thực thích Tiểu Tam, nhưng là con sợ ba con sẽ lại vứt Tiểu Tam đi, cho nên mới không thể nói với ba ba."


Đoàn Nghi Ân cảm thấy đứa bé này ngày thường luôn trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kỳ thật lại cực kỳ thiện lương, trong cặp mắt to hồn nhiên không tỳ vết kia của cậu bé lại toát ra đều là những tia thương tích làm người khác đau lòng. Nếu cậu có thể có được một đứa con như vậy thật là tốt biết bao. Một cỗ mẫu tính tràn ngập trong suy nghĩ cậu, cậu kéo cậu bé vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu "Yên tâm đi, Tiểu Minh, về sau ta sẽ bảo hộ con, cũng sẽ bảo hộ Tiểu Tam, con thử tin tưởng ta được không?"


Lâm Tề Minh có chút không thể tin được, người dịu dàng như vậy là mẹ thật sao? Mặc dù cậu bé có chút không quá quen "Mẹ ôm", nhưng vẫn là cứng thân mình lại tham luyến mùi hương trong lòng mẹ, thì ra, cảm giác được mẹ thương là như thế này a......


Cậu bé có chút muốn khóc, lại rất muốn cười.


Tựa vào trong ngực của mẹ một hồi lâu sau, rốt cục trầm tĩnh lại, thậm chí còn muốn ôm lại...... đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng Ngô bá "Thiếu gia, sao hôm nay lại về sớm như vậy?"


"Tiểu Minh đâu?" Lâm Tề Phạm trầm thấp hỏi.


Lâm Tề Minh cùng Đoàn Nghi Ân ngẩn ra, cậu bé lập tức phản ứng lại, lập tức ôm lấy Tiểu Tam ở một bên, vô cùng nhanh chóng đem nó vào trong phòng tắm.


Cửa phòng tắm vừa mới đóng xong thì cửa phòng ngủ đã bị mở ra, thân hình Lâm Tề Phạm cao lớn như quân vương xuất hiện.


"Ba ba......" Không biết là nghĩ đến bài tập chưa làm hay là Tiểu Tam trong phòng tắm mà Lâm Tề Minh chột dạ ngập ngừng gọi cha.


"Nghe nói hôm nay con không đi học?" Ánh mắt Lâm Tề Phạm khôn khéo đi tuần tra bên trong, anh nhìn thấy Đoàn Nghi Ân, nhíu mày hỏi "Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Lâm Tề Minh vội vàng có lỗi mà giải thích "Thực xin lỗi ba ba, bài tập mà cô giáo Lưu cho con, hôm nay con sẽ thức đêm làm hết toàn bộ......"


"Tiểu Minh con điên rồi có phải hay không?" Nghe được cậu bé muốn thức đêm, Đoàn Nghi Ân liền bất mãn, cậu trừng mắt nhìn Lâm Tề Phạm liếc mắt một cái, anh ta không thấy đứa bé bị bệnh sao? Thật sự là người cha thất bại!


Không được, đứa bé phải nghỉ ngơi thật tốt, bọn họ đừng ở trong này ầm ỹ nó mới phải!


Chưa kịp phân trần mà vọt tới trước mặt Lâm Tề Phạm, một phen kéo lấy tay anh ta, đưa anh ta ra bên ngoài "Tôi nghĩ chúng ta có việc cần nói chuyện."


Trước khi đóng cửa phòng, cậu còn cho Lâm Tề Minh một cái tươi cười "Tiểu Minh con ngủ thêm một chút, ta nói chuyện với ba ba con xong sẽ trở lại với con nha!"


Đoàn Nghi Ân kéo Lâm Tề Phạm đến phòng mình "Phanh" một tiếng, khóa cửa lại, rất có một bộ ý tứ hàm xúc nếu bọn họ không nói chuyện rõ ràng, cậu sẽ không để anh ta đi ra ngoài.


Cậu cũng không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề nói "Lâm Tề Phạm, anh là người máu lạnh sao? Tiểu Minh bị sốt cao cả một ngày nha, anh sau khi về đến nhà chẳng những chưa nói vài câu quan tâm yêu thương với con anh, ngược lại còn chất vấn vì sao nó không đi học!"


Cậu giận đến không nhịn được vươn tay chỉ chỉ vào ngực anh "Cũng có người đàn ông làm ba ba người ta giống như anh vậy sao? Đừng quên đứa bé kia năm nay mới sáu tuổi, anh lại biến nó trở thành mười sáu tuổi mà dạy dỗ......"

Comment