Chương 49

Tác giả: Trì Tổng Tra

Edit: Cánh Cụt

Lực trên mặt giảm đi, chóp mũi có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt. Thẩm Thứ nghr thấy chuyện mà Úc Tùng Niên hỏi, bỗng nhiên vành mắt hơi xót.

Câu hỏi đó không để lại cho anh đường lui nào, giống như mặc kệ anh có trả lời như nào cũng không phải đáp án chính xác.

"Bởi vì......" Thẩm Thứ nhắm mắt lại, cố gắng duy trì sự bình lặng trong ngữ điệu của mình. Sự hờn dỗi khiến người ta không thể thở nổi bao bọc lấy anh như một tấm võng: "Anh cho rằng em muốn."

Cái tay ấn bên má anh chậm rãi thu về. Sự đè ép của Úc Tùng Niên cũng rời đi, theo sau đó là thân hình đang đè nặng anh.

Thẩm Thứ mở mắt ra, nhìn người đang ngồi ở mép giường. Úc Tùng Niên ngẩn ra một hồi, mới giơ tay xoa xoa phàn nhăn giữa mày: "Em xin lỗi, có vẻ em uống nhiều quá."

Hắn áy náy nói với Thẩm Thứ: "Chắc đã khiến anh sợ." Lúc nói chuyện, hắn không nhìn Thẩm Thứ mà cụp mắt: "Anh đừng ép bản thân, nếu không muốn thì có thể từ chối luôn."

Thẩm Thứ chống giường ngồi dậy, đâu phải anh không muốn, cũng đâu phải anh ép buộc bản thân.

Úc Tùng Niên cười cười: "Nếu nghĩ lại thì đúng là từ trước tới nay em toàn ép anh thôi."

Thẩm Thứ theo bản năng bắt lấy tay Úc Tùng Niên: "Ý anh không phải vậy."

Nhiệt độ nơi đầu ngón tay Úc Tùng Niên hơi lạnh, dường như hắn đã tìm được đáp án, tựa suy tư mà nói: "Là do lúc em mặc đồ cưới có bảo với anh rằng em không muốn làm người chồng trên danh nghĩa của anh đã khiến anh áp lực ư?"

"Không đâu, anh không cảm thấy em đang cưỡng ép anh." Thẩm Thứ nắm chặt ngón tay Úc Tùng Niên, cấp bách nói.

Úc Tùng Niên quay đầu lại, dịu dàng nói: "Anh đừng sốt ruột, em không có ý trách anh."

Hắn của hiện tại, khác hoàn toàn với Úc Tùng Niên cường thế, nói lời lộ liễu ban nãy.

Tuy rằng giống với vẻ ngoài Úc Tùng Niên biểu hiện ra bên ngoài, lại vô cớ khiến Thẩm Thứ hoảng hốt. Giống như...... Giờ phút này Úc Tùng Niên lại cách anh xa hơn.

Úc Tùng Niên trở tay nắm lấy tay Thẩm Thứ: "Do em vượt quá giới hạn." Dứt lời, hắn nhẹ nhàng rút tay ra từ trong tay Thẩm Thứ: "Em đi rửa mặt trước, anh ngủ sớm đi."

Thẩm Thứ nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, thứ còn chưa hạ xuống là nơi trái tim.

Úc Tùng Niên đứng dậy rời đi, vừa mới đứng lên, quần áo đã bị Thẩm Thứ kéo lại.

Thẩm Thứ hiểu vào tình huống như này thì phải nói gì đó. Đơn giản là một câu anh nguyện ý thôi, lý do vì sao là yêu sâu sắc.

Lời thổ lộ chân thành nhưng hấp tấp, chật vật này, giống như còn chưa chuẩn bị kĩ càng đã phải tham gia một trận đấu không biết thắng bại.

Tình huống quá khẩn cấp, anh chỉ có thể hoảng sợ đem hết tất cả những gì mình có cho ván bài này, nhưng không phải anh tự nguyện làm, mà do sợ hãi mất đi.

"Thích." Giọng Thẩm Thứ rất nhỏ, dường như chỉ cần gió thổi là tan. Anh hít sâu một hơi, cố gắng tìm lại giọng điệu bình thường: "Bởi vì thích, cho nên mới nguyện ý để em ngủ cùng."

Câu nói này rất khó khăn, trên thực tế thì cũng chẳng tốt hơn là bao, lông mi của Thẩm Thứ dần ướt, anh yên tĩnh ngồi ở trên giường, có cảm giác chật vật cam chịu: "Cho nên...... em đừng nóng giận."

Thật ra không nói cũng chẳng sao, bọn họ có hợp đồng một năm, dù thế nào thì Úc Tùng Niên cũng không thể rời khỏi anh ở thời điểm hiện tại. Nhưng mà càng nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy thật đáng buồn.

Ngược lại, cảm xúc cứ không chịu khống chế mà xâm chiếm lấy đầu anh, Thẩm Thứ nhìn vài giọt nước thấm trên chăn, là kết quả của việc anh không thể khống chế được bản thân.

Thẩm Thứ hy vọng Úc Tùng Niên đừng nhìn thấy, cái vẻ ngoài như vậy khi bộc lộ tấm lòng rất mất thể diện.

Anh nghe thấy Úc Tùng Niên thở dài, đệm bên người lún xuống, là do đối phương đi rồi lại quay về, ôm chặt lấy anh một lần nữa.

"Sao lại khóc?" Giọng Úc Tùng Niên trầm thấp, mang theo nỗi áp lực: "Thích em là chuyện khiến anh đau khổ à?"

Lúc Thẩm Thứ thích Úc Tùng Niên thì rất ít khi thấy vui vẻ, đại đa số thời gian thì chẳng thể nói là sung sướng gì. Nhưng những gì Úc Tùng Niên mang đến cho anh lại không giống, trên thế giới này không ai có thể giống với Úc Tùng Niên.

Chắc hẳn sẽ không ai tỏ tình tệ như anh, kể cả có kết hôn, từng có sự tiếp xúc cơ thể thân mật nhất, nhưng vẫn không có cảm giác an toàn, chân không giẫm lên được mảnh đất nào chân thật, chỉ sợ một ngày mở mắt ra người này sẽ biến mất.

Những năm gần đây, Thẩm Thứ rất ít khi mơ thấy Úc Tùng Niên, mà anh hay mơ thấy anh ngồi trong phòng học trống rỗng, quay đầu, đó là một cửa sổ không người.

Trong mộng là bạn học với khuôn mặt xanh, tím không rõ, đôi khi cũng có những chuyện và những người quen thuộc, nhưng lại không còn Úc Tùng Niên.

Nâng tay lên, Thẩm Thứ ôm chặt lấy Úc Tùng Niên, khi nhắm mắt lại làm ướt bả vai Úc Tùng Niên, anh nghẹn ngào lặp lại: "Thích em."

Úc Tùng Niên hôn vành tai anh, rồi lại đến gương mặt anh, hôn lên giọt nước mắt của anh. Hắn xin lỗi anh, trong giọng chan chứa sự hối hận, không biết đang áy náy vì ép anh nói lời yêu thích, hay là câu trả lời cho việc anh tỏ tình.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thứ thiếp đi trong ngực Úc Tùng Niên.

Khi còn nhỏ Thẩm Đạo Xương có nói cho anh rằng, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ.

Nhưng những năm tháng lớn lên bên Trương Tuyết Uyển, Thẩm Thứ lại thích khóc. Sau khi Trương Tuyết Uyển rời đi, Thẩm Thứ dần dần trở thành dáng vẻ mà Thẩm Đạo Xương hy vọng.

Trương Tuyết Uyển thích hoa hồng nhất, bà bảo với Thẩm Thứ rằng, vì hoa là minh chứng cho tình yêu.

"Cục cưng của mẹ thích khóc như vậy, về sau cũng sẽ khóc vì người mình thích ư?" Trương Tuyết Uyển sờ mặt Thẩm Thứ, cười dịu dàng.

Thẩm Thứ nhận ra mình đang nằm mơ, Trương Tuyết Uyển trước mặt vẫn mỹ lệ như trên ảnh chụp, không giống lúc rời khỏi anh, thần sắc mang vẻ tiều tuỵ của bệnh tật.

Thẩm Thứ ngồi bên chân Trương Tuyết Uyển, nhìn hoa hồng trong tay mẹ. Trương Tuyết Uyển rút một cái ra, bỏ vào trong tay anh: "Tiểu Thứ của chúng ta nhận được nhiều hoa hồng không?"

Thẩm Thứ nghĩ tới những bông hoa cùng bức tranh, tượng điêu khắc và trang sức đó, cười: "Có ạ, nhận được rất nhiều luôn."

Trương Tuyết Uyển cười bảo: "Nhất định con sẽ nhận được rất nhiều hoa hồng, mà tình cảm còn nhiều hơn cả hoa hồng."

Bà hôn lên má Thẩm Thứ, ấm áp, sáng ngời tựa như ánh mặt trời.

Thẩm Thứ mở bừng mắt, gió thổi phấp phới rèm cửa sổ màu trắng, có bóng người đưa lưng về phía anh đang đứng trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời tiến vào.

Đôi mắt truyền đến cảm giác khô khốc cùng đau đớn, làm anh hơi khó mở mắt. Chỉ có thể nhắm mở liên tục để thích ứng với ánh sáng.

"Nên rời giường rồi, chuyến bay vào buổi chiều." Úc Tùng Niên nói.

Hôm nay là ngày bọn họ đi hưởng tuần trăng mật.

Thẩm Thứ sờ sờ mí mắt sưng to, khi nhận ra tối hôm qua anh đi vào giấc ngủ trong tình huống như nào, thì đột nhiên có cảm giác xấu hổ.

Cũng may Úc Tùng Niên vẫn biểu hiện như trước, sau khi đánh thức Thẩm Thứ liền ra khỏi phòng.

Dì Trần tới làm cơm trưa, thấy đôi mắt Thẩm Thứ sưng lên còn tưởng rằng thân thể anh không thoải mái, suýt nữa gọi bác sĩ tư nhân tới đây. Thẩm Thứ phải khuyên can mãi mới đồng ý lấy cho anh viên đá để chườm mắt.

Thẩm Thứ ấn túi chườm nước đá, nhìn lén Úc Tùng Niên ngồi ở bàn đối diện. Úc Tùng Niên dùng cơm được một nửa thì nhận được cuộc gọi, khi nói chuyện với bên kia thì sử dụng tiếng Nga, cuộc gọi này chắc là có liên quan đến việc học.

Chẳng lẽ là bên kia đang thúc giục Úc Tùng Niên trở về tiếp tục việc học? Sao lại sớm như vậy, chẳng phải Úc Tùng Niên bảo hiện tại không suy xét trở về sao?

Tất nhiên là anh muốn Úc Tùng Niên ở lại, nhưng lý trí lại cho rằng khi yêu một người, không nên ngăn cản hắn hoàn thành việc học của mình.

Lo lắng sốt ruột, cho tới khi đăng ký quá quan, Thẩm Thứ vẫn hơi thất thần.

Bọn họ không định hưởng tuần trăng mật ở nơi quá xa, chỉ đi tới thành phố nhỏ nghỉ phép để hưởng thụ biển bờ cát trắng giống như mỗi một cặp đôi mới kết hôn thôi.

Úc Tùng Niên đưa bịt mắt cho anh, cũng rất hiểu ý mà chuẩn bị cả nút tai để giúp anh có thể ngủ yên ổn trong cả quá trình. Đối phương hiểu ý đến vậy, khiến Thẩm Thứ vốn muốn hỏi lại không thốt nên lời được.

Thậm chí trong lòng còn xuất hiện một suy nghĩ vớ vẩn, chắc Úc Tùng Niên sẽ không vì việc tối hôm qua thấy anh tỏ tình nên mới muốn lấy cái danh học tập để chạy ra nước ngoài nhỉ?

Ý tưởng này vừa mới hiện lên đã bị Thẩm Thứ bỏ đi, chắc là không thể như vậy được, nếu là đúng như thế, Úc Tùng Niên cũng sẽ không hưởng tuần trăng mật cùng anh.

Chẳng lẽ đây là bữa tối cuối cùng trong hành hình, là sự dịu dàng cuối cùng của Úc Tùng Niên trước khi rời khỏi?

Trong lòng cứ rối loạn nghĩ linh tinh, thân thể lại bởi vì sự mỏi mệt từ đôi mắt mà lại rơi vào giấc ngủ sâu một lần nữa. Chờ tới khi qua biên giới đi vào nước X, Thẩm Thứ vẫn hơi mê man.

Có thể là vì Úc Tùng Niên thấy trạng thái của anh không tốt nên sờ trán anh: "Anh bị sốt nhẹ à?"

Thẩm Thứ ấn tay hắn xuống: "Không đâu, chắc là hơi say máy bay thôi."

Ở chỗ gửi và vận chuyển hành lý, Úc Tùng Niên nhận hành lý trong tay anh, nhanh nhẹn mà cho lên xe đẩy: "Khả năng chữa bệnh với hiệu quả của thuốc bên này cũng tạm ổn."

Thẩm Thứ cũng đã tới nước X vài lần, không khỏi cười nói: "Em đang nói đến hiệu quả của thuốc dạ dày đúng không."

Nơi đây có địa thế là ven biển, dồi dào hải sản, cộng thêm thời tiết nóng bức, mỗi năm đều có hàng tá hành khách viêm dạ dày ở đây. Có cầu thì sẽ có cung, tiệm thuốc ở đây rất nhiều, thuốc cũng tốt.

Ngồi trên chiếc xe khách sạn đưa tới, Thẩm Thứ rốt cuộc không nhịn xuống hỏi: "Buổi sáng hôm nay anh thấy em gọi điện thoại, bên trường học bảo em trở về à?"

Úc Tùng Niên vốn đang xem hành trình trên di động, nghe vậy kinh ngạc nói: "Không phải."

"Có đúng đi chẳng nữa thì hiện tại em cũng đâu thể trở về." Úc Tùng Niên bất đắc dĩ cười nói.

Lúc này Thẩm Thứ mới yên lòng, trông cũng có tinh thần hơn hẳn.

Úc Tùng Niên hỏi anh: "Vừa rồi anh vẫn luôn nghĩ về chuyện này à? Sao không hỏi em?"

"Cũng không phải là luôn nghĩ." Thẩm Thứ cảm thấy lời giải thích này của mình khá là mơ hồ.

Úc Tùng Niên không tiếp tục hỏi nữa, mà giải thích cho anh, cuộc gọi buổi sáng hỏi hắn năm nay có muốn tham gia triển lãm hay không, đúng lúc có một tác phẩm hắn có thể mang qua, chỉ là lúc gửi cho vận chuyển thì có nhiều thứ phiền phức.

Thẩm Thứ hiếu kỳ hỏi: "Nếu muốn tham gia triển lãm thì em cũng cần qua đó à?"

"Em có thể nhờ bạn học bên kia hỗ trợ." Úc Tùng Niên nói: "Cho nên không cần rời đi."

Một câu cuối đã khiến Thẩm Thứ yên tâm hơn hẳn, anh quay đầu, cuối cùng anh cũng có ham muốn thưởng thức phong cảnh cùng cảnh trí bên đường, và ánh nắng tươi sáng.

Tới khách sạn, khác với trong nước, nhiệt độ khí hậu ở đây tương đối cao, Úc Tùng Niên đã có chuẩn bị, mang cho Thẩm Thứ áo sơmi ngắn cùng quần đùi.

Thẩm Thứ rất ít khi mặc quần đùi, lúc vừa mặc vào còn thấy chưa quen. Nhưng rất nhanh thôi đã thấy được điểm tốt của lớp vải mỏng giữa tiết trời oi bức.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, buông bọc hành lý, thái dương đã không còn cao như vậy, bọn họ tới bờ biển đi dạo một vòng.

Hoàng hôn dừng trên mặt biển, không trung nhuộm một màu tím pastel, còn bọt biển thấm ở trên chân, và hạt cát thì tinh tế bám trên mắt cá chân.

Thẩm Thứ và Úc Tùng Niên sóng vai đi cùng nhau, hai người đều không nói gì.

Không khí đem cảm giác an tĩnh, cũng tràn ngập vẻ vi diệu ám muội.

Cho đến khi Úc Tùng Niên chủ động dắt tay anh, khi ấy cách lúc Thẩm Thứ tỏ tình 19 tiếng đồng hồ.

Úc Tùng Niên bảo: "Thẩm Thứ, nếu em thường xuyên nói em thích anh."

"Anh đừng buồn như vậy nữa nhé?"

Comment