Chương 45


Tác giả: Trì Tổng Tra

Edit: Cánh Cụt

Phía sau mãi không thấy có động tĩnh gì, nhưng tiếng hít thở lại nặng nề hơn không ít.

Thẩm Thứ nhíu mày chờ đợi, cho đến khi có bàn tay nhẹ nhàng ấn lên người anh. Lòng bàn tay nóng bỏng đè ở lưng, lướt qua phần hõm của eo rồi dọc theo xuống mông.

Sức mạnh mềm nhẹ khiến làn da bị đụng vào của Thẩm Thứ trở nên thật mẫn cảm, tạo thành từng cơn tê dại.

Đấy không phải là vị trí mà Thẩm Thứ muốn bôi thuốc, anh lo lắng cử động, vừa định mở mắt ra đã cảm giác lỗ tai bị người ta cắn một cái, ngay sau đó thuốc mỡ với hơi lạnh ướt át được bôi trên nơi bị lăn lộn một suốt đêm của anh.

Anh nghe thấy có thanh âm khàn khàn nói bên tai: "Đúng là sưng lên thật."

Cảm giác bị xâm nhập cũng với cảm giác đau đớn đã khiến cho Thẩm Thứ hoàn toàn mở mắt ra, tỉnh táo lại.

Đầu bị sốt đến mức ì ạch đang dần dần chuyển động, sau khi nhận ra được tình huống là như nào thì phản ứng đầu tiên của Thẩm Thứ chính là gập khuỷu tay, rồi vùi mặt vào trong khuỷu tay, không lên tiếng mà nhẫn nại hết thảy.

Nhưng sau cổ cùng vành tai đều đỏ hết rồi, dù không nói gì nhưng đã để lộ ra mọi cảm xúc.

Sau khi Úc Tùng Niên bôi thuốc cho anh còn cởi hẳn cả quần ngủ ra, mạnh mẽ kéo Thẩm Thứ lại.

Khi chăn ve vuốt làn da, anh mới nhận ra mình đã bị Úc Tùng Niên cởi hết.

Mở mắt ra vì khó xử, Thẩm Thứ nhìn Úc Tùng Niên trước mặt: "Chẳng phải là em bảo sưng lên cơ mà?" Không thể tiếp tục được nữa.

Úc Tùng Niên rũ chăn, bao lấy toàn bộ Thẩm Thứ rồi ôm anh, đầu cách chăn đè ở ngực anh: "Anh cho rằng em sẽ làm gì anh chứ?"

"Anh ra nhiều mồ hôi quá, mặc quần áo ướt ngủ là không tốt." Úc Tùng Niên dịu dàng nói.

Thì ra là thế, anh còn tưởng rằng Úc Tùng Niên muốn tiếp tục.

Tuy rằng đàn ông thì không thể nói thể lực mình không tốt, nhưng đúng là Thẩm Thứ không thể làm thêm một lần nữa.

Quá mỏi mệt, kể cả có duy trì sự tỉnh táo, tiếp tục cảm nhận cái cảm giác được Úc Tùng Niên ôm trong ngực, nhưng cơn buồn ngủ vẫn tiến đến.

Đoán được bây giờ anh đã rất muốn ngủ, Úc Tùng Niên cùng lên giường, cái chăn đã được sắp xếp tốt giờ lại mở ra một lần nữa, Úc Tùng Niên chui vào, nóng hừng hực mà ôm lấy anh.

Vậy mà Thẩm Thứ lại cảm thấy thoải mái, thậm chí cảm giác bây giờ còn tốt hơn so với ban nãy.

Anh vùi mặt vào trong lồng ngực Úc Tùng Niên, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, thật sự là anh mệt quá."

Sau ngày tân hôn, chú rể đã không ra khỏi giường nổi. Vốn dĩ bọn họ phải cùng gặp mặt phụ huynh hai bên, bây giờ cũng bởi vì cơ thể anh không khoẻ mà phải trì hoãn lại.

Úc Tùng Niên xoa đầu anh: "Là do em nên mới vậy." Nói xong, hắn chần chừ nói: "Lần sau em sẽ nhớ phải dùng áo mưa."

Tối hôm qua trước khi tiến vào cũng chưa ai nhớ tới phải dùng bao, ai cũng không ngờ tới việc phải chuẩn bị sẵn đồ dùng, bởi vốn trong phòng cũng không có.

Úc Tùng Niên còn chưa tới căn phòng mới này, Thẩm Thứ thì càng không thể bảo thư kí mua cho anh.

Tạo thành tình huống như hiện giờ, trong hai người bọn họ không một ai là vô tội.

Chỉ là sau khi Úc Tùng Niên nói thì nhiệt độ cơ thể của Thẩm Thứ lại tăng lên, có vẻ như sẽ phát sốt lần nữa.

Ngữ điệu bình đạm như vậy, biểu đạt rằng chuyện tối hôm qua sẽ không ngừng xảy ra, trong tương lai còn tiếp tục nhiều lần.

Cho tới khi bọn họ đều thuần thục chuyện này, hiểu rõ từng chi tiết trên cơ thể đối phương.

Nghĩ đến đây, lại nhịn không được nhớ tới đêm qua, lần đầu tiên kết thúc quá nhanh.

Khi đó Thẩm Thứ đau đến mức không chịu nổi, kết thúc nhanh như vậy khiến anh cảm thấy may mắn, mà cũng cảm thấy nghi ngờ.

Rốt cuộc lần trước lúc ở trên xe Úc Tùng Niên đã làm liên tục không hề ngừng nghỉ, vì sao khi dùng súng thật đạn thật thì lại ngắn đến vậy.

Dù sao anh cũng không bị dày vò quá lâu, khiến Thẩm Thứ cũng nhẹ nhàng thở ra phần nào, run rẩy muốn khép hai chân lại, nhỏ giọng bảo mình muốn đi tắm rửa.

Hai chân bủn rủn còn chưa kịp giẫm lên thảm thì đã bị Úc Tùng Niên ôm eo đưa về giường.

Không biết Úc Tùng Niên đang giận cái gì mà gương mặt phiếm hồng, môi mím chặt, nói với Thẩm Thứ là làm thêm một lần nữa.

Lần này giống như trận Marathon dài hơi, so với lần đầu tiên thì phải lâu hơn gấp mấy lần. Cuối cùng khi nước mắt Thẩm Thứ đã khô lại, chất lỏng sinh lý cũng tiêu hao gần hết, lời xin tha không biết đã nói bao nhiêu lần, yết hầu đã khàn đặc lại, Úc Tùng Niên mới kết thúc hành trình dài đằng đẵng này.

Cho đến khi Úc Tùng Niên cảm thấy đói bụng, Thẩm Thứ đã nâng cánh tay bất động của mình, ghé vào trên giường nói dưới lầu có cháo dì Trần để lại.

Khi Thẩm Thứ đang nửa mộng nửa tỉnh, không thể tiến vào giấc ngủ sâu hoàn toàn thì anh lại bị đánh thức một lần nữa.

Thậm chí còn chưa kịp kháng nghị mà đã bị Úc Tùng Niên ăn uống no đủ ấn đôi tay, lại bắt đầu lần nữa từ phía sau.

Phòng ngủ với phòng chính đã không thể dùng, địa điểm đổi trên sô pha.

Đó là ghế sô pha Italy bọc da đã được Thẩm Thứ chọn lựa tỉ mỉ được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi danh, đặt ở phòng ngủ chính để làm đồ trang trí đem lại sự thoải mái.

Hoàn toàn không ngờ được là sẽ bị lấy ra để làm loại chuyện này, Thẩm Thứ chôn mặt trên vai Úc Tùng Niên, cảm nhận được cơ bắp căng cứng do dồn lực ở phía trên. Anh nói đứt quãng, đừng làm tại đây, không dọn dẹp được đâu.

Úc Tùng Niên hôn gương mặt anh, dùng giọng nói vô cùng gợi cảm bảo, hắn sẽ xử lý tốt mọi thứ.

Thẩm Thứ mở mắt ra, lướt qua bả vai Úc Tùng Niên, nhìn về phía sô pha cách đó không xa, lúng túng nhắm mắt lại.

Hẳn là bác sĩ không nhìn ra cái gì nhỉ, nghĩ lại thì, anh bị làm tới mức phát sốt phải truyền nước, bác sĩ cũng phải nhìn dấu vết trên người xong mới kê thuốc được.

Việc không muốn người ngoài nhìn thấy sô pha chẳng khác nào bịt tai trộm chuông.

Bởi vì cả người anh đều mang chứng cứ cho sự phóng túng, chẳng cần để ý sô pha bác sĩ cũng có thể xác định được đáp án.

Sau khi tân hôn qua đi, Thẩm Thứ chỉ chịu nghỉ ngơi trên giường một ngày, hết sốt đã dậy vào thư phòng làm việc.

Anh bắt đầu ở chung với Úc Tùng Niên, cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Thứ làm việc liều mạng tới nhường nào.

Hắn cùng Thẩm Thứ ở thư phòng, ngẩn ngơ tới lúc mặt trời lặn về phía Tây.

Ban đầu phòng được thiết kế cho Úc Tùng Niên làm việc, để hắn có thể điêu khắc vẽ tranh ở bên trong, tất cả thiết bị cái gì cần đều có hết.

Chỉ là Úc Tùng Niên không ý muốn làm việc, theo theo như lời của hắn, lượng công việc của hắn đã hoàn thành vượt mức từ trước cả lúc kết hôn rồi.

Thẩm Thứ đang đeo kính xem sự vụ, một lòng lưỡng dụng hỏi: "Vậy à, lúc ấy em bận gì?"

Úc Tùng Niên uống cà phê, cười nói: "Tác phẩm của em hoàn thành vượt mức, chẳng phải anh đã thấy rồi sao?"

Số lượng lớn tượng điêu khắc trong hôn lễ không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Tay Thẩm Thứ đang gõ bàn phím bỗng ngừng lại, không khỏi nhìn về phía Úc Tùng Niên: "Em bắt đầu làm từ khi nào đấy?"

Úc Tùng Niên thả lỏng, thay đổi một tư thế thoải mái trên sô pha: "Lâu hơn so với anh tưởng tượng."

Thẩm Thứ đoán thời gian đại khái, rồi bị Úc Tùng Niên phủ nhận.

Vốn định hỏi tiếp, nhưng trên điện thoại thông báo có cuộc gọi về công việc tới, nên anh chỉ có thể nhận, sau khi xử lý xong thì Úc Tùng Niên đã không còn ở thư phòng.

Anh đi xuống dưới theo thang lầu, trông thấy phía phòng bếp lầu một đang sáng đèn, dì Trần cùng Úc Tùng Niên đanh nhẹ giọng nói chuyện, không biết dì Trần đã nói gì đó mà Úc Tùng Niên lại cười: "Thật vậy ạ?"

Thẩm Thứ lại đến gần chút, lúc này mới nghe được rõ ràng.

Dì Trần nói: "Thật mà, khi còn nhỏ thiếu gia rất ít khi khóc trước mặt người khác, nhưng sau khi sốt thì luôn trốn ở trong chăn khóc."

"Mỗi lúc ấy dì sẽ nấu một chén cháo ngọt cho cậu ấy."

Úc Tùng Niên múc một ít từ trong nồi, thổi thổi rồi nếm thử: "Dì Trần cũng thử đi, như này đã được chưa ạ?"

Dì Trần ăn thử một miếng, vui vẻ nói: "Tiên sinh, cậu có thiên phú trong việc nấu ăn đấy."

Thẩm Thứ đi vào phòng bếp: "Đang làm gì vậy?"

Giọng của anh khiến hai người trong phòng bếp nhảy dựng, hai người cùng quay đầu, trông như thể bị bắt quả tang.

Tâm trạng Thẩm Thứ rất tốt, cảm giác thân thể cũng không khó chịu như vậy nữa: "Cho anh nếm thử đi." Anh liếc nhìn Úc Tùng Niên: "Xem tài nấu ăn của em như nào."

Úc Tùng Niên lại múc một muỗng từ trong nồi, thổi thổi, sau khi xác định không còn nóng nữa mới đưa đến bên môi Thẩm Thứ.

Một người không muốn để đối phương nếm, một người cũng vui với sự phối hợp. Thẩm Thứ để Úc Tùng Niên đút, đúng như lời dì Trần nói, hắn khá có thiên phú trong việc nấu nướng, chẳng những thể hiện giống với tay nghề của dì Trần mà thậm chí còn tốt hơn.

Dì Trần đứng bên cạnh nhìn cái này, rồi lại xem cái kia, cố ý than thở: "Thời gian không còn sớm nữa, dì phải về nhà cũ rồi, nếu không thì sẽ không gọi được xe mất."

Thẩm Thứ nói: "Cháu đưa dì nhé?"

Dì Trần lắc đầu: "Bây giờ cậu đang yếu, dễ trúng gió lắm. Dì đã hầm canh rồi đấy, cậu nhớ uống đó."

Nói xong dì Trần cởi tạp dề một cách vội vã, lấy túi xong đi luôn.

Úc Tùng Niên đưa dì Trần tới cửa lớn mới quay người trở về.

Hắn nhìn thấy Thẩm Thứ mặc đồ ngủ ngồi trước bàn ăn, trên sống mũi không đeo kính viền bạc mỏng như lúc thường mà đeo một cái kính đen. Chân đi dép lê màu trắng, lộ ra mắt cá chân vẫn còn dấu răng.

Úc Tùng Niên ép bản thân phải dời tầm mắt, nhìn lên mặt Thẩm Thứ.

Tóc Thẩm Thứ mềm mại che kín cái trán, khi cúi đầu uống cháo thì trông rất nhỏ.

Nghĩ đến thứ mình vừa tình cờ phát hiện, Úc Tùng Niên nói: "Anh còn nhớ tượng điêu khắc em đưa cho anh lúc con ở nhà ông không?"

Cái muỗng Thẩm Thứ dừng lại, nhớ lại vị trí của tượng điêu khắc kia. Bởi vì sợ trong ngày kết hôn sẽ có nhiều người đi lại trong phòng làm đổ tượng điêu khắc nên anh đã đặt trên giá thư phòng.

Vừa rồi Úc Tùng Niên vẫn luôn ở trong thư phòng, chắc có thấy.

"Ừm." Thẩm Thứ thành thật lên tiếng.

Úc Tùng Niên: "Em còn tưởng rằng anh không thích, cho nên để lại nhà ông."

Thẩm Thứ kinh ngạc nâng mắt: "Đâu phải anh không thích."

Chắc vì cảm thấy lời giải thích này không đủ thuyết phục, Thẩm Thứ lại cường điệu nói: "Không có ai sẽ không thích một món quà như vậy."

"Bởi vì vẫn luôn nghĩ về đối phương, mới có thể làm thành điêu khắc." Một tấm lòng thành như vậy, ai nhận lấy cũng sẽ thật quý trọng.

Tương phản với Úc Tùng Niên, Thẩm Thứ chưa từng đưa ra bất cứ món quà nào khiến người ta phải kinh ngạc và vui vẻ.

Giống với buổi hôn lễ này, Úc Tùng Niên đã tỉ mỉ thiết kế, mà anh thì dường như không để bụng.

"Em có muốn cái gì không?" Sau khi tỉnh lại thì Thẩm Thứ mong có thể sửa lỗi kịp thời.

Úc Tùng Niên: "Làm sao vậy? Anh muốn tặng quà cho em à?"

Thẩm Thứ gật đầu nói: "Mặc kệ là cái gì, anh cũng đều nghiêm túc tìm cho em."

Úc Tùng Niên nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng dậy đi tới bên người Thẩm Thứ rồi ngồi xuống. Hắn nhìn mặt Thẩm Thứ một hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay tháo kính đối phương xuống.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, Thẩm Thứ nhịn không được mà híp híp mắt, anh không thích cảm giác nhìn không rõ Úc Tùng Niên.

"Em không chỉ thấy tượng điêu khắc trong phòng anh, mà còn thấy ảnh chụp của anh lúc còn nhỏ."

"Thẩm Thứ." Úc Tùng Niên mang theo ý cười, lại nhỏ giọng bổ sung một tiếng: "Anh trai."

"Mặc đồng phục lần nữa cho em xem đi."

Comment