Chương 8: Đêm Kinh Dị Trong Khuôn Viên Trường (8)

Edit: Tiêu Tiêu


Beta: M.A


------------------------------------


Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng đồng thời nhìn về phía người đàn ông, phát hiện thứ hắn cầm trên tay là một loại máy khoan nhỏ bằng điện, lớn hơn so với súng lục một chút, hiển nhiên là có thể nạp điện.


Hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ cứu người thật sự có bất ngờ sao? Này quả thực là phiến đuôi trứng màu(1)!


(1): Chỗ này tui cũng chả hiểu là gì cái gì nữa, ai biết thì nói cho tui nha


Tiêu Mạc Hàng vội vàng lấy cái khoan điện nhỏ trong tay người đàn ông, mũi khoan hoàn hảo, nhấn chốt mở một cái liền khởi động bình thường, trọng tâm ổn, điện lực đủ. Một vòng quanh quẩn chật vật như vậy nhưng bọn họ lại không muốn ném đi, cũng coi như mạng bọn họ chưa hết vậy.


Tiêu Mạc Hàng lập tức quăng người phụ nữ đang chặn cửa chỗ khác, để tránh cô ta đỡ vướng tay vướng chân, cũng không biết hắn lấy sức lực lớn như vậy ở đâu, lúc ném người phụ nữ đi còn rất nhẹ nhàng không tốn sức.


Người phụ nữ nhìn bộ dáng của hai người, giống như biết là được cứu rồi, lần này cô ta không có tiếp tục làm ầm ĩ, cũng không có gây trở ngại cho bọn họ.
“Nếu ổ khóa của hai bên là giống nhau, chỉ cần ổ khóa được khoan ra thì có thể mở ra từ bên này.” Tiêu Mạc Hàng vừa giải thích vừa lập tức bắt tay vào làm.


“Đùng ——”


Một đống gạch vụn văng tung tóe, một mảng tường của cánh cửa nhỏ bị đánh bay, khói mù mịt khắp nơi.


“Anh nhanh lên một chút, tôi đoán không tới một phút nữa là hắn sẽ vào được.” Tề Tư Nguyên nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa nhắc nhở Tiêu Mạc Hàng.


“Lập tức xong liền.” Tiêu Mạc Hàng rất bình tĩnh, cũng không quay đầu lại mà nói.


Vừa dứt lời, cánh cửa được khóa chặt lập tức mở ra.


“Đùng ——” lại là một tiếng vang lớn ở trên cửa, mặt tường bị vỡ cũng đủ cho người xử phạt đi vào.


Tiêu Mạc Hàng kéo cửa ra, không để mình là người chui qua đầu tiên, mà là kéo Tề Tư Nguyên đang nhìn chằm chằm cánh cửa, trực tiếp lôi kéo nhét hắn chui qua cửa. (Anh chỉ biết có vợ anh thôi :))))) )


Sau đó, đại khái là xét thấy máy khoan của người đàn ông vô cớ đã cứu mạng mọi người, hắn cũng không bỏ lại người đàn ông, mà bắt lấy cánh tay của hắn, sau đó túm hắn qua bên kia.


“Nhanh lên! Cô còn đứng đó làm cái gì!” Tề Tư Nguyên đã qua đi cửa hét lên với người phụ nữ đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh cửa.


Chỉ là đã không còn kịp nữa rồi!


Chỉ trong nháy mắt, người xử phạt đã đi tới trước mặt người phụ nữ, giơ cây đại sắt cao trong tay lên……


Cảnh tượng trên sân thể dục lại giống như tái hiện trước mắt, đối với một người bình thường mà nói cảnh máu me như vậy cũng không chịu nổi. Tề Tư Nguyên mở to hai mắt nhìn, hô hấp cơ hồ đình trệ.


“Đùng ——”


Âm thanh vang lên trước là tiếng đóng cửa sắt. Trước khi hình ảnh đáng sợ kia xảy ra, Tiêu Mạc Hàng đã đóng cửa sắt lại trước.


Bởi vì khoá cửa đã bị phá hư, đầu tiên Tiếu Mạc Hàng đẩy ngã hàng hóa trong kho hàng để chặn cửa lại, sau đó hắn giữ chặt tay Tề Tư Nguyên, nói một tiếng: “Đi!”


Hai người đồng thời chạy về phía trước, Tiêu Mạc Hàng một tay vẫn túm người đàn ông nhát gan với cái chân bị thương, mặc cho hắn bị kéo lăn trên mặt đất.


Lúc chạy trốn, cũng không rảnh để lo nhiều chuyện khác.


Kho hàng nhà ăn cũng không lớn, một lát sau ba người liền đi tới bên cạnh cửa, lần này không có khóa, cửa thuận lợi mở ra.


“Đinh!”


Khi ánh đèn mờ ảo trên lối đi lọt vào tầm mắt của ba người cùng lúc đó một âm thanh thanh thúy vang lên, hai người chạy vội rốt cuộc dừng bước.


Trước tiên Tề Tư Nguyên giơ tay nhìn đồng hồ của mình: 02:20. Hắn hít một hơi thật sâu, cơ bắp căng thẳng trên người khẽ thả lỏng, kết thúc rồi!


Thời gian xử phạt của vòng thứ hai đã kết thúc! Tuy rằng chỉ là tạm thời an toàn.


Màn chạy trốn vừa rồi quả thật là ngàn cân treo sợi tóc!


Tiêu Mạc Hàng cũng lấy điện thoại của mình trước.


Trên điện thoại hiển thị hai chữ to sáng chói:


“Thời gian xử phạt của vòng thứ hai kết thúc!


Chúc mừng người sống sót còn lại như cũ! Tỷ lệ thắng lợi của các người lại càng lớn nha!”


Bấm vào điện thoại, lật trang, trên đó hiển thị:


“Thời gian xử phạt vòng thứ hai: 15 phút
Kết thúc


Người sống sót số 005 Cao Phàm bị loại


Tổng thời gian trò chơi tiến hành: 150 phút


Thời gian hiện tại: 02: 20


Người tham gia trò chơi: 22 người


Số người còn sống sót: 18 người


Thời gian xử phạt của vòng thứ hai kết thúc, tiến vào vòng thứ ba của trò chơi, chúc mọi người may mắn!”


Tiêu Mạc Hàng lại bấm điện thoại một cái, đằng sau quả nhiên lại có thêm một trang:


Cuối cùng tiểu trứng màu(1):


(1): chữ này tui tra bằng tiếng trung rồi cũng không ra, có ai biết thì chỉ tui nha


“Thời gian xử phạt của vòng thứ hai lại chỉ loại bỏ một người sống sót, có nghĩa là mọi người trở nên mạnh hơn, chúc mừng!


Vì thế —— quy tắc của thời gian xử phạt của vòng thứ ba sẽ được thăng cấp, chúc mọi người may mắn!”


Lại lật trang, đó là cách đếm ngược tương tự như đếm ngược đã thấy trong vòng thứ hai của trò chơi:


“Thời gian vòng thứ ba của trò chơi: 50 phút.


Thời gian hiện tại: 02: 05: 26


00: 49: 34 sau, vòng thứ ba của trò chơi sẽ kết thúc tiến vào thời gian của người xử phạt.


Thời gian xử phạt của vòng thứ ba: 20 phút.


Chúc mọi người chơi trò chơi vui vẻ!”


Hai thời điểm trên trang này luôn chuyển động, một tăng và một giảm.


Hiển nhiên, sau khi Tề Tư Nguyên xem đồng hồ xong, cũng giống Tiêu Mạc Hàng xem điện thoại của mình.


“Không nghĩ tới, trong một thời gian người xử phạt đến nhà ăn ngắn như vậy, cư nhiên vẫn có một người hy sinh.” Tề Tư Nguyên nói.


Từ thời gian xử phạt bắt đầu đến người xử phạt đập cửa nhà ăn, thời gian còn chưa đến 5 phút, vẫn xuất hiện người hy sinh, chính là vị bạn học tên Cao Phàm kia.


May mắn chính là, mười mấy phút sau đó, người xử phạt bị cửa sắt của nhà ăn ngăn lại, sau đó chính là đuổi theo bốn người họ, bởi vậy không có xuất hiện người hy sinh khác.


Tuy nhiên, sau khi não phân tích một vòng, Tề Tư Nguyên lập tức thấy được điều không thích hợp!


Đúng rồi! Phản ứng đầu tiên của hắn là người bị loại bỏ ở trên điện thoại chính là người bị giết trước khi người xử phạt đuổi theo bốn người họ!


Lúc đó, bởi vì hắn biết, người phụ nữ bị người xử phạt giết đằng sau cánh cửa vừa rồi không phải tên Cao Phàm.


Cao Phàm bạn học nam cùng lớp của bọn họ, mà người phụ nữ phía sau cửa, lại là cô của bọn họ, cô chủ nhiệm lớp.


Không sai, ngay khi người phụ nữ chạy tới chắn cửa, Tề Tư Nguyên liền nhận ra cô ta, cô chính là cô chủ nhiệm lớp hồi năm ba tên Ngô Mỹ Lệ.


Ngoại hình, khí chất và quần áo của các bạn cùng lớp ít nhiều còn có thay đổi sau khi trưởng thành, mà cô ấy như chưa từng thay đổi. Tề Tư Nguyên liếc mắt một cái liền nhận ra. Chẳng qua, trong ấn tượng của hắn, cô Ngô khôn khéo giỏi giang, chú trọng dáng vẻ, mỗi ngày đều sửa sang lại đến quang giám chiếu nhân (2). Năm đó khi dạy học sinh, hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ vội vàng, điên cuồng, ích kỷ, chật vật như tối nay.


(2): quang giám chiếu nhân: gương đồng soi sáng con người. (Hình như đây là một cụm từ miêu tả cải đẹp hay sao ấy)


Về phần người đàn ông trên mặt đất, ngay từ đầu Tề Tư Nguyên cũng không có nhận ra hắn, chỉ là sau quan sát hành động của hắn mới dần dần nhớ ra có một người như vậy.


Người đàn ông kia tên là Đổng Phi, gầy gò khô khan hồi cao trung, trên người bao giờ cũng có một khí chất rụt rè, ánh mắt lúc nào cũng mang theo đáng thương và cầu xin. Dùng những từ ngữ trên internet hiện tại mà nói chính là nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.


Người với cái khí chất như vậy, quả thực chính là cái bao cát để trút giận, giống như hắn dùng các tế bào trên người hắn nói cho những người khác “Tôi rất dễ ăn hiếp, mọi người đều tới ăn hiếp tôi đi!”


Cũng chính bởi vì vậy, Tề Tư Nguyên mới có thể nhớ kỹ hắn. Rốt cuộc, sau khi Tề Tư Nguyên chuyển tới không bao lâu, liền nghe nói hắn chuyển trường, từ đó về sau không còn gặp lại hắn. Đây cũng là lý do tại sao lần đầu Tề Tư Nguyên không nhận ra hắn đêm nay.


Giờ phút này, Đổng Phi còn sống, ngồi trên mặt đất phía sau bọn họ. Mà Ngô Mỹ Lệ —— bọn họ cũng thật sự không có chính mắt chứng kiến cô chết! Vậy nói cách khác……


Lúc này Đổng Phi ngồi dưới đất thở hổn hển, ánh mắt còn có một chút mê mang, không có xem điện thoại, đối với mọi chuyện quanh mình hồn nhiên không biết, hiển nhiên vẫn còn chưa tin là sống sót sau tai nạn kinh khủng như thế.


Chân của hắn bị thương không có cách đi lại, một đường bị Tiếu Mạc Hàng tùy ý kéo đi, giờ phút này chật vật khó nhìn, máu trên đùi kéo dài trên mặt đất, giờ phút này dưới ánh sáng mờ ảo trên hành lang, có vẻ có vài phần nhìn thấy ghê người.


Tề Tư Nguyên nhìn thoáng qua Đổng Phi, lại liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Hàng một cái, hai người đều thấy suy đoán giống nhau trong ánh mắt nhau.


Đúng lúc này, tiếng gào và tiếng đập nhỏ phát ra từ của kho hàng đối diện. Khi loại âm thanh này trong lúc ba người bảo trì trầm mặc và chỉ có thở dốc, lại cực kỳ rõ ràng, khiến da đầu người ta tê dại.


Đổng Phi gần như là giật mình ngay lập tức: “Đó…… Đó là cái gì?” Hắn sợ hãi run rẩy hỏi.


Trong lòng Tề Tư Nguyên hơi kinh hãi, hắn nhìn Tiêu Mạc Hàng, biểu tình có chút do dự. Kỳ thật theo tình hình ngay lúc đó, Ngô Mỹ Lệ hẳn là lành ít dữ nhiều mới đúng, nhưng trên danh sách người bị loại bỏ trên điện thoại lại không có tên cô!


Thời gian xử phạt đã qua đi, người xử phạt ở trong kho hàng đối diện hẳn là cũng đã biến mất. Cái âm thanh kia……


Là cô phát ra sao?


“Để tôi đi xem.” Tiêu Mạc Hàng nói, thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, còn đưa tay phủi bụi trên quần áo.


“Tôi đi cùng anh.” Tề Tư Nguyên cũng nói, tóm lại là vẫn muốn đi xem một cái cho an tâm.


Tiêu Mạc Hàng không phản đối, hai người lại quay người trở về, đi tới chỗ cánh cửa, Đổng Phi ngồi trên mặt đất hô to “Hai người đừng đi mà”, cũng bị hai người hoàn toàn bỏ qua.


Lúc chạy trốn, bọn họ cố ý làm đổ rất nhiều hàng hóa, lúc này đều thành chướng ngại vật phải đi qua, hai người cùng nhau dọn dẹp một hồi mới lại trở lại cạnh cửa.


Chướng ngại vật dã dọn dẹp xong, mở cửa chỉ cần đưa tay ra nhưng lúc này hai người lại nhìn nhau, đều không vội vã kéo cửa ra.


“Ai ya……”


Hai người không mở cửa, cửa lại chậm rãi mở ra, sau đó “Bốp” một tiếng, một bàn tay nhợt nhạt đột ngột đưa ra qua khe cửa……


Tề Tư Nguyên không khỏi lui về phía sau một bước, tiếp theo theo cánh tay là một nửa của cơ thể…… Lại sau đó, bò vào một người hoàn chỉnh.


“Mạng cũng lớn thật, như vậy mà vẫn chưa chết.” Tiêu Mạc Hàng ở một bên cảm thán một tiếng, biểu tình trên mặt cười như không cười.


Cảm giác của Tề Tư Nguyên rất nhạy bén, lúc Tiêu Mạc Hàng nói chuyện, hắn cảm giác được, Tiêu Mạc Hàng dường như cực kỳ không thích người phụ nữ này, nhìn thái độ của hắn khi tiếp xúc với bạn học lúc trước, cho dù là với Lâm San San cũng không như vậy.


Nhưng mà, xác định Ngô Mỹ Lệ quả thực không có chết, hai người cũng coi như là bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng.


Tiêu Mạc Hàng bắt đầu bày ra thái độ của người đứng ngoài cuộc, Tề Tư Nguyên lại không có. Hắn đi qua, đỡ người phụ nữ cả người dính bụi bò trên mặt đất lên: “Cô Ngô, cô không bị thương chứ?”


Khi Ngô Mỹ Lệ được Tề Tư Nguyên nâng lên, còn có một chút kháng cự và giãy giụa, rõ ràng là cô ấy chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi khi suýt chết vừa rồi.


“Cô Ngô, cô bình tĩnh một chút, quát vật kia đi rồi, hiện tại đã an toàn.” Tề Tư Nguyên muốn trấn an cô, chỉ là giọng điệu của hắn có chút nghiêm túc lạnh băng, cũng không có cảm giác trấn an.


“Tùy cô ta đi! Chúng ta đi thôi.” Tiêu Mạc Hàng bĩu môi, nói với Tề Tư Nguyên, hiển nhiên là hắn không hài lòng với Ngô Mỹ Lệ.


Tề Tư Nguyên đỡ Ngô Mỹ Lệ đứng vững, rồi sau đó gật gật đầu buông lỏng tay ra, xoay người đi cùng Tiêu Mạc Hàng rời đi.


Hắn cũng không có quá nhiều tình cảm với Ngô Mỹ Lệ, hoặc là nói, hắn không có quá nhiều tình cảm với các bạn cùng lớp này, thời gian ở chung quá ngắn, vẫn luôn không có qua lại gì, những gì hắn làm đều dựa trên điểm mấu chốt từ nghề nghiệp và cách làm người của hắn, chỉ đơn giản như vậy.


Đi ra khỏi kho hàng là hành lang dài 5 6 mét, cuối hành lang có lẽ là phòng bếp của nhà ăn, xa hơn nữa là sảnh của nhà ăn. Hành lang có đèn nhưng có chút tối, lúc này có thể là sau khi trải qua sự công kích người xử phạt, mạch điện tiếp xúc có chút kém, ánh đèn mờ ảo chập chờn.
Tiêu Mạc Hàng đi ở đằng trước, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như chỉ định rời đi cùng Tề Tư Nguyên.


“Đừng…… Đừng bỏ tôi lại……”  m thanh của Đổng Phi ở phía sau họ yếu ớt vang lên, tràn ngập cầu xin.


Tề Tư Nguyên cho rằng Tiêu Mạc Hàng sẽ không để ý đến hắn, không nghĩ tới Tiêu Mạc Hàng dừng bước chân lại, hắn dừng lại, xoay đầu, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái nói: “Anh ——” hắn dường như đang tìm từ trong đầu: “Ừm…… Chúc anh may mắn!”


Nói xong câu này, Tiêu Mạc Hàng mới kéo tay Tề Tư Nguyên một lần nữa, hai người cùng nhau nhanh chóng chạy về phía sau bếp của nhà ăn.


==============================


#Tiêu: Tui thích anh công này đấy :)))))))

Comment