Chương 1: Nhân sinh quyết như chưa từng gặp gỡ

Nhân sinh quyết như chưa từng gặp gỡ

"A, sao lại mưa nữa rồi?"

Trên một hòn đảo nhỏ ở nằm phía Nam Hải Thành, mây mù dày đặc, mưa dầm lất phất. Bên cạnh bức tường ngõ, một cô gái trẻ tuổi nhỏ giọng phàn nàn, sau đó lập tức bung ra chiếc ô màu đen đang cầm trên tay, còn chưa kịp khô, bước nhanh hai bước đưa cho người phụ nữ cao ráo vẫn luôn bình tĩnh cất bước ở trước mặt.

Người phụ nữ đeo khẩu trang, mặc áo măng tô Cashmere màu đen kiểu dáng đơn giản, quần tây màu trắng, boots Chelsea nâu, hơi cúi đầu, vừa đi vừa dùng bút cảm ứng viết gì đó trên điện thoại.

Nghe tiếng trợ lý Quản Thanh oán trách, người phụ nữ thả điện thoại vào trong túi, đưa tay cầm chiếc ô, hơi nghiêng cán, cùng che mưa với người bạn thấp hơn một chút đi ngay cạnh.

"Mùa hoa hạnh mưa rơi liên miên, mưa ở phương Nam là như vậy, chợt rơi rồi chợt dừng." Cô ôn giọng giải thích. Dung mạo triển lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng cả người lại mang cho người ta cảm giác dễ gần.

Tựa như trận tuyết đầu mùa sạch sẽ vào cuối đông, vừa lạnh lẽo lại dịu dàng theo một cách mâu thuẫn khó tả.

Một bạn khán giả yêu thích Bạc Tô từng hình dung diện mạo của cô, là chiếc mai bình tráng men sứ xinh đẹp trang nhã nhất thời Tống, phát sáng mà chẳng cần điểm tô, xa cách cao ngạo, nhưng không hề mất đi vẻ mềm mại nhu hoà, thanh tao mà yên tĩnh.

Chỉ cần yên lặng đứng một chỗ, mọi nguồn ánh sáng đẹp đẽ đều sẽ tụ lại nơi cô hiện diện.

Quản Thanh cũng từng nhận xét tương tự với cô, cô lại cảm thấy không đúng, cho rằng mọi người đang tung hô quá mức, tuy vậy trong lòng Quản Thanh vẫn nghĩ lời ấy rất có cơ sở.

Thật lòng mà nói, so với rất nhiều hoa thơm cỏ lạ có thể bắt gặp ở Đài truyền hình Bắc Thành, dung mạo Bạc lão sư của bọn họ, vẫn là xinh đẹp độc nhất.

Chỉ là, làm người dẫn chương trình, so với vẻ bề ngoài, Bạc Tô càng mong muốn người khác đánh giá cao năng lực chuyên nghiệp của mình hơn.

"Bạc lão sư trước đây đã từng đến phương Nam vào mùa này sao?" Quản Thanh tò mò hỏi.

Cô được tuyển vào đoàn đội của Bạc Tô vào năm trước, khi Bạc Tô có ý định chuyển từ người dẫn chương trình chuyên nghiệp sang nhà sản xuất, vậy nên không biết quá nhiều về hành trình trước đây của Bạc Tô.

"Bạc lão sư của mọi người hình như trước đây có sống ở phương Nam một thời gian thì phải?" Đạo diễn phim tài liệu Thu Nguyên - người đang cùng Bạc Tô chia sẻ một cây dù đáp lời. Cô đã quên mất lần đó mình xem chương trình phỏng vấn Bạc Tô ở đâu.

Nhắc đến lại cảm thấy kỳ lạ, lúc cô và Bạc Tô còn chưa trở thành bạn bè đã đọc qua không ít thông tin về Bạc Tô, nhưng không biết là không nguồn nào đề cập, hay là do cô không thật sự chú ý, bây giờ cô hoàn toàn không nghĩ ra được khi còn nhỏ Bạc Tô cụ thể đã ở thành phố nào nơi phương Nam này sinh sống.

Giữa hai hàng lông mày như hoạ của Bạc Tô ẩn hiện nếp nhăn khó có thể nhìn ra, thật nhanh sau đó liền biến mất. Cô bình thản đáp: "Ừ, trước 18 tuổi."

Không cho Thu Nguyên và Quản Thanh có cơ hội tiếp tục truy vấn, cô hơi nâng mép dù, nhìn chăm chú vào con hẻm nhỏ có ánh đèn lay động, lửng lơ qua ô bay phía trước, đề nghị: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta tìm một chỗ tránh mưa ăn uống, hôm nay tạm thời đến đây thôi nhé?"

"Được, được, được." Sự chú ý của Thu Nguyên lập tức bị dời đi. Cô đã sớm bị gió mưa vừa lạnh vừa ẩm ướt của phương Nam thổi đến rét buốt mốc meo.

Cô nhìn xung quanh khắp nơi, chỉ vào toà biệt thự cổ nằm ở chỗ ngoặt của con hẻm, giọng điệu như phát hiện ra châu lục mới: "Chúng ta đi đến nhà hàng tư nhân Chu Đạo ở phía trước đi, trước khi đến đây mình có tuỳ ý xem qua review trên Tiểu Hồng Thư, thấy một blogger ẩm thực nhiều người theo dõi giới thiệu nhà hàng này, nghe nói là rất có mùi vị truyền thống của Lộ Thành. Chúng ta thử xem sao." Cô hứng thú bừng bừng, nóng lòng muốn thử, trông như sắp chảy nước miếng đến nơi.

Dưới đáy mắt Bạc Tô hiện lên chút ý cười, trêu ghẹo cô: "Cậu đến để giúp mình tìm tư liệu hay đến để du lịch đấy?"

Thu Nguyên ra vẻ đương nhiên: "Kiêm cả hai luôn, cần gì phải phân biệt rõ ràng như vậy chứ?" Cô là nhà làm phim tài liệu, trân trọng mỗi một cơ hội, từng phút trải nghiệm mà cuộc sống mang lại cho mình, vốn cũng chính là phẩm chất nghề nghiệp mà cô tu dưỡng.

Bạc Tô mỉm cười: "Vậy nếu mùa hai của [Thực Tại Tứ Dã] quay tại Bành đảo, lúc tính toán kinh phí cậu nhớ chia cho [Sơn Thuỷ Chi Gian] nhiều chút."

Vẻ mặt của Thu Nguyên như muốn nói "không phải chúng ta là bạn bè thân thiết à?", chọt chọt cánh tay cô: "Á à, Bạc lão sư cậu không nể nang nữa phải không?"

Bạc Tô bị chọc cười, Quản Thanh, nhiếp ảnh gia và đạo diễn đi phía sau cũng cười theo.

"Vậy chúng ta đi lại ngôi nhà đằng kia nhé?" Bạc Tô xoay người hỏi ý kiến bọn họ.

Mọi người đều không phản đối, thế là trong màn trời bị mưa phùn làm cho tối đen, đoàn người vừa cười nói vừa tiến bước về hướng nhà hàng tư nhân Chu Đạo.

Nhà hàng tư nhân Chu Đạo ở trong một toà biệt thự cổ kiểu Âu ba tầng, nằm giấu sau bức tường hoa cỏ sum suê, bức tường phía ngoài biệt thự được xây bằng gạch đỏ trong suốt, sân thượng được bao bọc bởi mái vòm hướng vào trong, phía ngoài trồng cây xanh tươi tốt. Cành lá leo ra, kết hợp với từng cụm hoa chùm ớt màu cam rực rỡ bám trên tường, tạo nên một sự tương phản đẹp đẽ, mang nét phong tình của thời đại, đặc sắc của Lộ Thành.

Diện tích biệt thự cổ không lớn, từ bức tường phía ngoài đến phần chính của biệt thự chỉ có một đoạn ngắn. Đứng trong bức tường nhìn về phía trước, có thể bắt gặp những trụ cột La Mã đứng sừng sững trên hành lang biệt thự ngăn cách tầm nhìn. Ở chỗ này chụp ảnh, nhà hàng nằm bên trong căn biệt thự sẽ hiện lên dưới một bố cục tuyệt đẹp.

Nhiếp ảnh gia không nhịn được tật ngứa tay, nâng máy ảnh lên chụp lại, Thu Nguyên cũng cầm điện thoại lưu lại vài tấm. Bạc Tô đứng yên tại chỗ, bung ô che mưa cho cô.

Cô không có hứng thú chụp ảnh, chỉ là lơ đãng đưa mắt về phía trước.

Bên trong cánh cửa gỗ tối màu khép hờ của ngôi biệt thự trước mắt, ánh đèn vàng mờ nhạt xuyên qua lớp kính trên cửa tản ra không khí ấm áp. Bạc Tô không thấy rõ trang trí cụ thể trong nhà hàng, chỉ có thể thấy bên trong cánh cửa một quầy đặt hàng màu gỗ cũ lịch sự trang nhã, cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi cao gầy đang đứng bên cạnh giá để ô ngoài cửa.

Người phụ nữ trông rất xinh đẹp thanh tú, mặc áo len cao cổ màu đen ôm sát, chân váy lửng màu nâu nhạt, gầy gò lại duyên dáng, mái tóc dài nâu sẫm xoăn nhẹ, làm nổi bật sườn mặt trắng như phát sáng đang hiện ra đối diện tầm mắt Bạc Tô.

Bạc Tô không kiềm được mà nhìn lâu thêm một chút.

"Xong rồi, đi thôi." Thu Nguyên chụp được vài tấm ưng ý, cất điện thoại, nhắc mọi người tiếp tục đi vào bên trong, cô tiến vài bước lên hành lang có mái che mưa.

Bạc Tô chậm rãi bước theo, đang chuẩn bị thu ô, hất ống tay áo nhằm phủi đi những hạt mưa ẩn hiện, người phụ nữ đang cúi người để lấy ô phía trước bỗng nhiên cùng lúc đứng thẳng lên.

Nàng xoay người sang, đối diện Bạc Tô, cả khuôn mặt triển lộ.

Hàng mi thanh tú, đôi mắt ngậm nước, khoé môi khẽ giương, cố phán sinh huy, tựa như một mỹ nhân chỉ làn mưa bụi triền miên nơi Giang Nam thơ mộng mới có thể bồi đắp ra. Không phải là kiểu xinh đẹp đến bức người, nhưng là vẻ đẹp dịu dàng mềm mại khiến người ta không thể tả rõ, cũng không thể dời mắt được.

Những điểm không hoàn hảo dù rất bé, giống như đều điểm xuyết cho vẻ đẹp mỹ lệ của nàng.

Trái tim Bạc Tô dừng một nhịp.

Trong nháy mắt ấy, cả thế giới tựa hồ yên tĩnh lại, tiếng gió mưa rơi triền miên, tiếng nói cười của vạn vật xung quanh đều bị che lấp bởi thanh âm gào thét kịch liệt, dữ dội nơi trái tim cô.

Lông mi cô run rẩy, muốn nói chuyện, cổ họng lại như bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Những hạt mưa li ti còn đọng lại trên mặt ô chậm rãi theo chuyển động ở cán ô mà lăn xuống, ở giữa hai người, tí tách, vỡ tan.

Bạc Tô bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng, lại có chút lạnh.

Người phụ nữ phía đối diện rõ ràng cũng sửng sốt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, nàng bình tĩnh rời mắt, giọng điệu bình đạm nói một câu: "Xin chào, mời vào trong." Nói rồi, nàng tránh sang một bên, mở ô ra, dáng vẻ phải đi ngay lập tức, như thể những việc còn lại đều không liên quan đến mình.

Gió không biết từ nơi nào thổi đến hành lang, cũng thổi thốc vào trái tim con người ta, khiến nó rung động mãnh liệt.

Bạc Tô không kiềm lòng được gọi: "Khương Dư Sanh."

Giọng nói phát ra khàn khàn, vô cùng khô khốc.

Người phụ nữ rất nhanh sẽ đi ngang qua cô cuối cùng cũng dừng lại bước chân, cầm ô, xoay người nhìn về phía cô, vẻ mặt không rõ vui hay buồn.

Ánh mắt của nàng trầm lặng, giống như hết thảy đều không bất ngờ, cũng không có oán hận.

Bạc Tô cũng không biết mình muốn nói cái gì, cô muốn hỏi em ấy rằng: "Em vẫn luôn ở Bành đảo sao?", lại biết rằng việc này không thể xảy ra; muốn hỏi em "Em tới đây để du lịch sao?", lại nhớ đến câu em ấy vừa nói "Xin chào, mời vào trong", thêm nữa trên tay em còn đang cầm túi đựng thức ăn có in logo Chu Đạo, cô đã biết câu trả lời, cô còn muốn hỏi...

Còn chưa suy nghĩ xong, tầm mắt cô lơ đãng chạm đến bàn tay phải đang cầm cán ô của Khương Dư Sanh, phía trong nơi năm ngón tay thon dài hơi nắm vào, chỗ vị trí ngón út trống không, thiếu mất một đoạn.

Trái tim Bạc Tô bất chợt bị bóp chặt.

"Bà chủ, chị Trang vừa gọi đến, kêu chị mang theo đồ ăn nhẹ trước kia." Từ trong cánh cửa có một nhân viên chạy ra đuổi theo Khương Dư Sanh, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Khương Dư Sanh lúc này mới hiện ra một nét mềm mại, cầm lấy túi giấy mà nhân viên kia đưa cho, giọng ôn hoà đáp lời: "Được, chị biết rồi."

Nhân viên cửa hàng nói với nàng xong, nhìn thấy có khách đang đứng ngoài cửa, lập tức mở miệng tiếp đón: "Quý khách đi bao nhiêu người? Mời vào trong."

Thu Nguyên từ nãy giờ vẫn luôn im lặng quan sát, đọc không khí, cuối cùng cũng lên tiếng đáp: "Năm người, ở đây có phòng riêng không?"

Nhân viên cửa hàng trả lời: "Có có, vừa đúng lúc còn trống phòng ở sát cửa sổ tầng 3, để tôi dẫn mọi người lên đó."

Bạc Tô không để ý.

Ánh mắt cô còn dừng trên ngón út của Khương Dư Sanh, mấp máy môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Khương Dư Sanh không cho cô thời gian nữa, xoay người cầm chiếc ô đã chọn bước nhanh, hoà mình vào những ngọn đèn mờ ảo.

Bạc Tô đứng thẳng bất động tại chỗ, năm ngón tay dần dần siết lại.

"Bạc lão sư?" Quản Thanh dò xét gọi.

Bạc Tô lấy lại tinh thần.

"Đi lên thôi." Cô rũ mắt, khép ô lại, một lần nữa ngước lên, đã khôi phục bộ dáng thong dong điềm đạm, bình tĩnh ung dung của người dẫn chương trình Đài truyền hình Bắc Thành mà mọi người quen thuộc.

Thu Nguyên tò mò: "Gặp người quen à?"

Người có thể khiến Bạc Tô thất thần đến mức thất thố như vậy, quen biết Bạc Tô đã lâu, vẫn là lần đầu tiên cô chứng kiến.

Bạc Tô trầm mặc, chỉ nói: "Không, nhận nhầm người."

"À." Thu Nguyên kéo dài thanh âm, nửa tin nửa ngờ, "Cô ấy xinh đẹp thật đấy, gương mặt như vậy cũng có thể vô tình đụng phải sao."

Bạc Tô lại không có ý định giải thích.

Cô biết, cô không nhận nhầm người.

Cô cũng biết, Khương Dư Sanh cũng nhận ra cô.

Chỉ là, Khương Dư Sanh rõ ràng không nguyện ý muốn nhận ra cô.

Nhân sinh quyết như chưa từng gặp gỡ sao?

Cô quay người lại, nhét cái ô đang cầm vào giá để ô mà Khương Dư Sanh vừa lấy ra, động tác chậm rãi, ánh mắt trầm lạnh.

Cô không biết, gió nhẹ nhàng đã đem câu trả lời của cô thổi đến bên tai Khương Dư Sanh, Khương Dư Sanh đi trong mưa, hơi khựng lại một giây. Không rõ vì nghe thấy được hay chỉ là hờ hững, nàng nhếch môi tự giễu.

Thật đúng là trước sau như một.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Các tiểu khả ái ơi, lâu rồi không gặp, mình trở lại rồi đây~ Giáng sinh vui vẻ nhé mọi người~ (*╯3╰)

Cashmere: vải len được tạo ra từ lớp lông tơ của dê Cashmere, giá đắt đỏ do sự khan hiếm và quá trình sản xuất thủ công phức tạp.

Mai bình: một loại bình trong đồ gốm Trung Quốc, được sử dụng để đựng rượu, từ thời Tống bắt đầu được dùng để trưng bày các cành hoa, đặc biệt là hoa mai, nên gọi là mai bình.

Tiểu Hồng Thư: XiaoHongShu, một mạng xã hội của Trung Quốc.

Hoa chùm ớt (炮仗花): tên khoa học là Pyrostegia Venusta, là một loài hoa thuộc họ Chùm ớt.

Cố phán sinh huy (顾盼生辉): thành ngữ Trung Quốc, ý nói một người có vẻ ngoài xinh đẹp như phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh mắt, đôi môi đều ẩn ẩn vẻ mỹ lệ mà không chói loà, không gây cảm giác bức người khó chịu.

Comment