Part 2



"Anh dậy rồi," Jungkook rì rầm, ngạc nhiên khi trở về nhà lúc rạng sáng, khẽ để đôi sneakers sang một bên. Cậu treo chiếc áo denim lên tường, một cách chậm rãi và khẽ khàng, và đi tới chỗ Yoongi với nụ cười mệt mỏi.




Yoongi đang cuộn người trên ghế bành cùng với cái laptop, liền gập nó lại và để sang một bên ngay khi Jungkook đổ gục xuống sofa và gối đầu lên chiếc gối trên đùi Yoongi.




"Hyung," Jungkook nhẹ nhàng nói, "hôn chào em đi?"




Yoongi không thể ngăn được mà mỉm cười, cũng không thể ngăn được mà cúi xuống dù cho đôi vai anh đang nhức và đặt những nụ hôn nhẹ lên đôi môi Jungkook, ngẩng lên qua mỗi nụ hôn chỉ để nhìn hàng lông mi run rẩy của Jungkook, môi mím lại như đòi hỏi thêm nữa. Anh rúc những ngón tay mình vào bên dưới cổ áo len của Jungkook, cảm nhận những phần xương gồ lên qua từng ngón tay, miết trên làn da của cậu khi hai người trao nhau những nụ hôn.




"Chào, bé yêu," Yoongi thì thầm, nếm lấy vị cherry trên đầu lưỡi Jungkook. "Chào, anh yêu."




Lần này, khi Yoongi dứt ra, Jungkook ngắm nhìn anh ấy với biểu cảm hơi mơ màng, một cái nhìn xa xăm trong mắt anh ấy. Như thể cậu gặp anh ấy lần đầu tiên, một lần nữa, và Yoongi không thể làm gì ngoài việc ngồi yên và chờ. Chờ đợi, bởi anh biết Jungkook có điều gì đó muốn nói, anh có thể nhận ra điều đó khi ngón tay cậu cứ xoắn cả vào nhau và đôi lông mày thì díu cả lại, khi cậu cứ liên tục cắn môi dưới như thế.




Mọi người luôn hiểu nhầm Jungkook, luôn cho rằng sự yên lặng của cậu có nghĩa là không có sự suy nghĩ nào, hay sự ngượng ngùng chỉ là một cách che đậy cho việc cậu có gì hữu ích để nói. Qua năm tháng Yoongi quen cậu, chưa có một lúc nào Jungkook nói gì mà Yoongi lại không nghe.




Vậy nên, anh đợi.




Và trong lúc anh đợi, Yoongi đưa ngón tay cái lên miết lấy phần môi sưng lên của Jungkook, ngăn cậu khỏi việc gặm nhấm nó, và lùa những ngón tay vào mái tóc Jungkook, biết rằng anh sẽ phải bắt cậu đi tắm hoặc là cậu sẽ phải nghe những tràng cằn nhằn vào sáng hôm sau. Những cọc tóc ấy dày, hơi ẩm, và Yoongi cảm thấy tim mình thật vững vàng chỉ với hình ảnh cậu bé của anh.




Jungkook đã đi ra ngoài ăn tối cùng với Jimin và Jin, và từ bữa tối biến thành bữa rượu rồi lại biến tiếp thành đêm nhảy nhót với Hoseok, và phải tận gần tới nửa đêm cậu mới nhắn tin cho Yoongi rằng cậu sẽ về muộn. Như mọi khi, dù đã biết trước câu trả lời, cậu vẫn hỏi Yoongi xem anh có muốn tham gia không. Khi Yoongi nhắn lại với câu kinh điển 'không nha bé yêu, cảm ơn nha. chơi vui vào. chào họ hộ anh.', Jungkook gửi ảnh một vài tấm selca chụp trong phòng vệ sinh tối tăm, cùng với Jimin và Jimin quàng tay qua vai cậu. Nhưng mà, không ai trong hai người nghĩ rằng sẽ về muộn như vậy.




Yoongi vốn không ý định thức muộn vậy để chờ Jungkook về, và Jungkook cũng không hỏi anh làm vậy, nhưng đó giống như sự thỏa thuận ngầm giữa họ từ hồi họ vẫn chỉ là bạn, và đến giờ vẫn chưa thay đổi.




"Hyung," Jungkook cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu thẽ thọt như thể cậu đang nói ra một bí mật của mình, như thể họ đang ngồi giữa một căn phòng đông đúc và cậu phải hạ giọng thật thấp. Mái tóc cậu lấp lánh ánh bạc và miệng cậu mang màu đỏ lựu, giống như cách nó nhuộm những ngón tay vào những buổi chiều cuối hè, và Yoongi không nghĩ rằng Jungkook sẽ khó chịu đâu nếu Yoongi hôn cậu lần nữa, chỉ một lần nữa thôi. "Hyung," Jungkook thở hổn hển, đôi môi họ rời nhau xa với một tiếng click nhẹ, lưỡi Yoongi lấp lánh trên đôi môi của cậu. "Anh và em, là mãi mãi, đúng không?"




Yoongi thấy tim mình nhói một cái, và cổ họng nghẹn ứ lại.




"Anh mong vậy, bé yêu," anh nói, giọng anh mềm mại tới mức anh cũng không hiểu sao mình nghe thấy được. "Tại sao?"




"Bởi vì em nghĩ anh là mãi mãi của em." Cậu nói đơn giản tới mức Yoongi lại hôn cậu, hai lần nữa cho tới khi miệng anh ngừng run rẩy, và Jungkook cầm lấy bàn tay Yoongi vẫn còn đang ở trên đầu mình và hôn lên lòng bàn tay đó, vẽ lên nụ cười khi chạm vào những nếp nhăn trên làn da của anh. "Jin hyung đã hỏi em định về nhà như thế nào, và em nghĩ--- em nghĩ về nhà. Em nghĩ về cái giá sắp rơi trong nhà vệ sinh và những vệt ố xung quanh mép bồn rửa và cả những cái vòi nước anh hứa sẽ thay. Cái cách mà, um, cái cách mà bậc thang thứ năm và thứ tám kẽo kẹt, nhưng chỉ khi nào anh đi lên tầng." Cậu nói từ từ, chậm rãi mà chắc chắn. "Em nghĩ về anh."




Hơi thở Yoongi run rẩy,giống như từng đợt sóng đánh vào những tảng đá lớn. Anh đặt tay lên vùng xương ức của Jungkook và cố làm cho cơn sóng ấy dịu lại.




"Em nghĩ về anh mọi lúc, hyung," Jungkook tiếp tục, "ngay cả khi không cần. Em muốn thế. Và cứ thế, em nghĩ về nhà, nhưng thực chất, em chỉ muốn quay trở về với anh. Em nghĩ em sẽ luôn muốn quay trở về với anh cho đến khi em không thể nữa."




Yoongi không hề biết nước mắt đang ứ đọng trên mắt anh cho tới khi một giọt rơi xuống thái dương của Jungkook và lăn dài xuống má cậu, và Jungkook mỉm cười như thể cậu biết vậy. Ngay cả bây giờ, dù tâm trí cậu có mù mịt tới đâu - dù có là uống quá nhiều, hay ngủ, hay là pha lẫn của cả hai - cậu biết cậu đang nói những gì, biết điều đó có nghĩa là gì, khi nói những điều như vậy.




"Cậu bé đáng yêu của anh," Yoongi thở dài, nhưng anh đang mỉm cười, và đôi mắt anh nhắm lại khi Jungkook miết ngón cái lên mu bàn tay anh, dò theo từng đường gân xanh trên làn da Yoongi.




"Hyung đáng yêu của em," Jungkook đáp lại ngay lập tức, rồi ngồi dậy bật cười. Cậu úp hai tay lên hai bên má Yoongi, đầu gối cậu chen vào giữa hai chân Yoongi, và gieo lên mặt anh vô vàn nụ hôn, tiện thể lau khô nước mắt anh bằng đôi môi. "Anh thật là mít ướt, nào."




Trái tim anh run rẩy, và không thể ngập trong tình yêu hơn được nữa, Yoongi chỉ còn có thể thật lòng nói. "Anh chỉ đang hạnh phúc thôi, Jungkook-ah. Hyung đang rất hạnh phúc."




Jungkook gật đầu, mũi cậu dụi vào Yoongi.




"Em biết mà," Jungkook nói, "đó là tất cả những gì em muốn dành cho anh. Cho chúng ta, anh biết đấy? Em muốn anh hạnh phúc."




Họ dành ra một khoảng thời gian yên lặng để ngồi với nhau, nhìn vào mắt nhau, chậm rãi chớp mắt, và họ hôn nhau còn chậm rãi hơn, cho tới khi Yoongi lên tiếng lần nữa.




"Em biết không---" anh nói, tim đập loạn lên, "em vừa cầu hôn anh đó."




Tiếp theo là một khoảng im lặng.




Vô số biểu cảm xuất hiện trên gương mặt Jungkook, và cậu tiến tới để hôn Yoongi một cách vụng về, thành ra hôn vào khóe môi anh thay vào đó.




"Chưa phải lúc này," cậu nói, "có, làm ơn, nhưng chưa--- chưa phải lúc này. Hãy nói có khi em cầu hôn lại nhé?"




Mệt mỏi và choáng ngợp và yêu thương đã ngập sâu vào tận xương tủy, Yoongi chỉ có thể gật đầu, vô phương cứu chữa, điên cuồng, đôi môi đã hé mở ngay khi Jungkook nghiêng đầu để hai người có nụ hôn trọn vẹn hơn, liếm lên đằng sau hàm răng và hít lấy hương anh.




Rồi, trước khi Yoongi kịp hiểu ra chuyện gì, Jungkook đã vòng tay cậu qua vai anh và đẩy anh xuống ghế bành, đè nặng lên anh.




"Ôi mẹ ơi," Jungkook thì thầm, với cậu hơn là với Yoongi, "Em vừa cầu hôn"




Yoongi vùi nụ cười nhăn nhở vào vai Jungkook, xoay người lại để vòng tay ôm lấy hông Jungkook, và vuốt ve tấm lưng cậu. "Có vẻ vậy đấy."




"Jin hyung sẽ siêu điên luôn."




Yoongi khịt cười, xoay đầu để dụi mũi vào hõm cổ Jungkook. "Sao vậy?"




"Bọn em đã lập một kèo," giọng Jungkook thẽ thọt trong tấm chăn, "về việc ai sẽ là người cầu hôn trước."




Chúa ơi, Yoongi không nghĩ rằng có thể yêu ai nhiều hơn thế này nữa.

Comment