Break heart

 Mẹ em đã từng nói người mình gặp sai thời điểm là người mình thật lòng nhất,cũng bởi vì thật lòng nhất mà khi lìa xa cũng là người khiến mình đau lòng nhất. Anh, chính vì anh nên những năm tháng thanh xuân ấy mới tươi đẹp, quý giá biết bao. Dù là đau thương hay hạnh phúc cũng thật may mắn khi có anh ở bên để rồi khi chia xa giờ đây chỉ còn một mình em gặm nhấm đau thương.


  Vẫn biết lời hứa trong những năm tháng thanh xuân chính là bi kịch vậy mà chúng ta vẫn cố chấp theo đuổi để rồi giờ đây chỉ còn lại tiếng thở dài của thời gian. Những ký ức về anh em đã từng muốn khắc vào tận tâm can để rồi giờ đây chỉ muốn xóa nhòa. Anh biết không thời gian chính là kẻ giết người đáng sợ, nó gặm nhấm mọi thứ từ từ, chậm rãi để rồi khi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Để rồi dẫu cho đôi ta cố gắng níu kéo cũng chẳng thể nào giữ lại được tựa như nắm cát trong tay càng nắm chặt càng xa vời. Anh biết không con gái kỳ lạ lắm, để em kể cho anh nghe. Con gái nói có là không, nói không là có, con gái nói ổn tức là không ổn, con gái tưởng mình mạnh mẽ lắm nhưng không phải. Chung quy con gái vẫn là con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng có những giây phút yếu lòng, cũng có những lúc muốn có một bờ vai để dựa vào, một chút hơi ấm để an ủi lồng ngực nhói đau và con gái cũng chỉ muốn được yêu thương nâng niu mà thôi. Con gái luôn tự hỏi anh đang nơi đâu bởi lẽ con gái hay lo, hay quan tâm cho người khác một cách vô điều kiện. Con gái cũng hay tự hỏi đàn ông con trai các anh chơi với nhau có hay hỏi : " Bạn gái mày ổn không ? Mày có tốt với cô ấy không ?" Con gái không thích nghe lời mật ngọt mà cô ấy chỉ muốn anh để ý đến cô ấy nhiều hơn. Nhưng anh nào có hiểu ? Con trai các anh chỉ luôn nghĩ con gái thật phiền phức. Con gái ai cũng biết câu : " Anh chưa từng quên em dù chỉ là một giây " đều là nói dối, vậy mà cô ấy chưa bao giờ nói bởi vì mỗi giây không có anh cạnh bên cô ấy đều thấy thật cô đơn, trống vắng. Cũng giống như việc đời người chính là một ẩn số có những chuyện không thể nào lý giải hay hiểu theo lẽ thường tình thì việc yêu con gái cũng chẳng thể nói rõ được, hãy học yêu con gái từng chút một như yêu một ẩn số ngọt ngào vậy bởi lẽ nếu nàng tiên cá dùng giọng hát để đánh đổi tình yêu của cuộc đời mình thì con gái cũng sẵn sàng đánh đổi cả trái tim thậm chí là cả cuộc đời để yêu một người mà thôi. 


 Anh có biết tại sao những bông hoa đẹp nhất lại là những bông hoa mau úa tàn nhất không ?Có lẽ là không phải thời gian mà là do thời gian mà là do chính hạnh phúc nhất thời đã làm chúng ta quên đi hiện thực để rồi khi nhận ra đã là quá khứ mất rồi. Ngày em gặp được anh, hoa đào chớm nở như tình ta, hoa rồi cũng tàn nhưng tình em vốn chẳng nhạt phai. Vậy mà đến bây giờ em mới chợt nhận ra rằng yêu anh là giấc mộng không thành. Khoảng cách giữa tôi ta chẳng thể nào thu hẹp được tựa như mây và trời tưởng thật gần mà xa thật xa. Dù cho em có chạm đến anh thì anh vẫn chỉ là bóng hình trong mơ, một giấc mơ thật đẹp mà cũng thật xa xỉ. Có những lúc ôm anh trong vòng tay mà em cứ ngỡ là mơ, tình yêu đôi ta tựa như lớp băng mỏng trên mặt hồ chỉ cần chạm nhẹ cũng vỡ tan. Nhưng dù có được đặt trong lồng kính thì băng kia cũng sẽ có ngày tan. Đêm giao thừa năm ấy, khi chiếc ly vỡ tan cũng chính là lúc em biết đến lúc phải tỉnh giấc rồi, anh à !


 Người ta thường nói phía sau đêm tối sẽ là bình minh rực rỡ, cứ nghĩ rằng tương lai còn dài nên chưa vội tỉnh, nhưng thời gian chính là một đi không trở lại. Đưa ánh mắt nhìn xa xăm nhìn về phía trời xanh, chớp mắt lại cảm thấy trống rỗng nếu như gửi nỗi niềm vào mây xanh kia liệu em có thể thêm một lần được nghe giọng nói của anh ? Em đã từng mơ ước có thể theo chân Peter Pan đến đảo không người để không bao giờ lớn nữa nhưng ước mơ ấy thật viễn vông biết bao ? Nếu không bao giờ lớn nữa, liệu em có thể gặp được anh không ? Dẫu vậy, dù cho có thật đau lòng nhưng em vẫn mãi biết ơn anh, vì trong những năm tháng thanh xuân ấy đã gặp được anh bởi yêu đúng là sai, yêu sai là đúng.


 Cảm ơn anh vì đã cho em được nếm trải vị ngọt của thanh xuân, vị đắng của thời gian và nỗi xót xa của tuổi trẻ. Thanh xuân năm ấy tuyệt vời biết bao, nuối tiếc cũng thật nhiều nhưng chẳng phải nuối tiếc chính là mảnh bookmark đánh dấu tại trang đẹp nhất một thời hay sao ?Anh có biết tại sao ngày ta chia xa em không nói câu tạm biệt không ? Chắc có lẽ là vì em không nói câu tạm biệt bởi bất kỳ ai mình vô tình hay cố ý gặp được trong cuộc đời đó cũng có thể là lần cuối cùng gặp lại hay chỉ vì em còn muốn gặp lại anh ở đâu đó trên Trái Đất nhỏ bé này. Cũng xin lỗi anh thật nhiều bởi vì đã nợ anh ba chữ : Em thương anh !

Comment