Chương 4

Quý Diệp như bị câu hồn vào trong đôi mắt ấy. Mấy ngày trước cô còn đau đớn buồn bã chìm đắm trong nỗi nhớ nhung vô tận. Vậy mà giờ đã được gặp lại anh.


Diêm Diễn Trình, người đàn ông khiến cô khắc cốt ghi tâm suốt bốn năm.


Quý Diệp đưa tay ôm lấy cổ anh. Cánh tay hơi siết kéo anh hạ thấp trọng tâm xuống. Ngay sau đó liền đặt môi mình lên môi anh. Đôi môi mềm mại ấm áp của cô xua tan sự lạnh lùng ấy.


Diêm Diễn Trình ôm eo cô, hoá bị động thành chủ động. Anh mạnh mẽ tiến tới, kiêu ngạo chiếm giữ, không để cô một đường lui. Tất cả hơi thở của cô được anh lấp đầy bằng sự cuồng dã nam tính gợi cảm của anh.


Dường như trên cõi đời này chỉ còn lại hai người họ. Xung quanh vắng lặng không một âm thanh hay điều gì làm phiền đến họ.


Một đường từ ngoài hồ bơi vào đến phòng khách, hai người quấn quýt không rời. Hơi thở đan cài, trong mắt chỉ còn đối phương cùng những ngọn lửa của dục vọng nguyên thủy nhất. Nỗi khát khao chỉ dành cho đối phương.


Vừa vào đến phòng khách, anh đã áp cô lên tường. Mùi hương hoang dã mát rượi thuộc về riêng anh khiến cô say mê muốn có. Cô muốn anh là của riêng cô. Cô không cần ai cả, chỉ muốn một mình anh.


Diêm Diễn Trình xé rách bộ lễ phục của cô. Hơi thở trầm đục, cùng sự nóng bỏng ấy khiến cơ thể cô nóng rực mềm nhũn.


Cơ thể mềm mại nữ tính của người con gái khiến anh càng trở nên điên cuồng. Xúc cảm đầy mê hoặc mà quen thuộc ấy khiến anh càng muốn được nhiều hơn.


Sự va chạm mạnh mẽ ấy khiến trái tim cô đập mạnh đến nỗi sắp văng ra khỏi lồng ngực. Tiếng thở của anh, mùi hương của anh, từng đường nét của anh, tất cả mọi thứ của anh đều khiến cô điên cuồng, đều khiến cô muốn đắm chìm đến chết cũng không hối hận.


Diêm Diễn Trình mạnh mẽ ra vào trong cơ thể cô. Bốn năm nay anh đều nhung nhớ sự mê hồn điên đảo ấy, sự ấm áp nóng bỏng của cô, đến từng cái run rẩy từ cô cũng khiến anh nhung nhớ. Anh hôn cô vừa mạnh bạo vừa triền miên, như muốn nuốt cô vào bụng, để hoà vào xương cốt vào máu huyết của anh.


Khi lên đến phòng ngủ, Quý Diệp đã xụi lơ chẳng còn chút sức lực nào. Cô được anh bế vào phòng, đặt lên giường.


Anh trầm mình, hôn lên cơ thể mềm mại trắng hồng của cô. Mỗi một nơi môi anh chạm vào đến nóng bỏng.


Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên yết hầu của anh. Tiếng thở trầm đục vang lên bên tai cô. Bàn tay mềm mại như không xương của cô vuốt ve làn da rắn chắc với những múi cơ bắp khoẻ khoắn nam tính của anh. Cô hôn lên cả những hình xăm đầy hoang dã bụi bặm ấy.


Cô đã từng tưởng tượng ra biết bao cảnh tượng họ gặp lại. Đủ loại cảnh tượng, nhưng sự điên cuồng như này cô chưa từng nghĩ đến. Là cô sợ, sợ anh không nhớ cô nên mới không dám suy nghĩ quá xa.


Quý Diệp gọi tên anh, từng tiếng bồi hồi khiến trái tim anh ấm nóng, "Diễn Trình, Diêm Diễn Trình..."


Anh chưa từng nghĩ hoá ra tên mình được cô gọi lại có thể quyến rũ gợi cảm đầy mê đắm như vậy.


Diêm Diễn Trình như bị kích động, lại càng cuồng dã hơn.


Một đêm hoan ái khơi gợi lên những kí ức, những cảm xúc, tình cảm và nhung nhớ dành cho nhau.




Quý Diệp ngủ rất say. Khi anh tỉnh dậy, cô vẫn còn đang ngủ rất yên tĩnh. Gương mặt xinh đẹp bình yên như đứa trẻ ngây thơ thuần khiết nhất.


Diêm Diễn Trình hôn lên trán cô. Anh đưa tay vén những lọn tóc loà xoà ra trước trán cô ra sau tai.


Khi anh xuống phòng khách Chu Sâm đã đến.


Anh ta ngồi ở sofa đợi anh. Diêm Diễn Trình đi đến ngồi xuống. Dáng vẻ phóng khoáng hôm nay còn mang theo sự sảng khoái. Chu Sâm thấy tâm tình anh trông rất tốt. Anh ta tinh mắt nhìn thấy một vài dấu vết mờ ám ở cổ anh.


Chu Sâm ho một tiếng, rồi nói: "Tất cả đã chuẩn bị xong rồi." 


"Được. Tối nay bí mật đưa cô ấy về." 


Chu Sâm gật đầu, "Em biết rồi."


Khi Quý Diệp tỉnh dậy đã gần trưa. Cô cảm thấy bụng đói đến mức sắp dán vào lưng luôn rồi.


Cô vừa trở mình liền cảm thấy cả người đau đến mức rã rời tưởng như xương cốt vỡ vụn vậy. Khắp người đau nhức không còn chút sức lực nào.


Nhưng môi cô lại nở nụ cười ngọt ngào như hương hoa ánh nắng ngoài kia.


Quý Diệp chịu đau nhưng cõi lòng ấm áp vui vẻ ngọt ngào. Cô vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Tắm xong, cô lấy áo choàng tắm màu xanh đậm treo trên tường của Diêm Diễn Trình mặc vào. Bởi vì vóc dáng anh cao lớn, áo choàng cũng rộng, mặc lên người cô dài gần đến gót chân, rộng thùng thình. Cô nhìn mình trong gương, phì cười.


Cô mở tủ quần áo ra. Trong tủ không có nhiều đồ. Cô nghĩ chắc anh mới đến Bắc Kinh, cô cũng nghĩ anh sẽ không ở đây lâu. Trước đây anh từng nói anh kinh doanh ở Singapore.


Quý Diệp không có đồ lót để thay. Đồ hôm qua đã bị anh xé hết rồi.


Cô lấy một cái áo phông và một cái quần short của anh để mặc.


Áo thôi đã dài đến đầu gối rồi, quần thì rộng. Nhìn thế nào cũng buồn cười.


Cô đi xuống tầng 1. 


Quý Diệp nhìn quanh cũng không thấy anh đâu. Trong bếp có một người phụ nữ trung niên đang nấu cơm. 


Cô đi vào hỏi, "Chào dì." 


Bà ấy đang bận nấu cơm nên chỉ quay ra nhìn cô một cái. "Chào cô. Tôi là người giúp việc theo giờ." 


"À vâng. Chủ nhân ngôi nhà này, dì có biết anh ấy đi đâu rồi không?" 


"Tôi không biết. Tôi vừa đến có hai người đàn ông đã đi rồi." Hai người. Cô nghĩ chắc cả người đàn ông hôm qua nữa.


Quý Diệp không hỏi nữa. Cô ngồi xuống bàn ăn, đợi bà ấy làm đồ ăn xong.


Quý Diệp từ nhỏ đã được phục vụ như một công chúa. Người giúp việc dọn đồ ra, cô cứ vậy thản nhiên ăn.


Bởi vì rất đói nên cô chỉ chú tâm vào ăn.


Ăn đến khi no căng bụng cô mới thôi.


Dì giúp việc dọn dẹp bát đũa.


Quý Diệp nhàn rỗi không có gì làm.


Cô đi lên tầng nhưng không vào phòng ngủ mà đi xem mấy phòng khác.


Có phòng tập gym, còn có phòng sách. Nhưng tất cả chỉ kiểu như trang trí, không có dấu vết được dùng đến.


Cô nghĩ chắc anh cũng không để đây lâu.

Comment