Chap 5: Sinh Một Mà Lại Có Hai?

Dòng chữ in nghiêng đậm bên dưới sẽ là lời nói hoặc suy nghĩ của người ở phía sau mặt kính nhé!


------------------------------------------------------------


Oa.... oa....


- Khóc! Khóc! Khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Ồn chết đi được.


Người phụ nữ đang trang điểm, chăm chút bản thân lại chính là người mẹ ruột đã mang nặng đẻ đau một đứa trẻ tóc tím mắt tím nằm trong nôi đang khóc lớn vì đói. Bà mẹ này từ khi sinh con ra, chưa từng có lấy một lần ẩm bồng, một lần chăm sóc đứa con ruột này của mình. Đứa bé ba tháng tuổi này là một tay bà vú mà cô thuê chăm sóc.


Cô, Akitaru Miki, diễn viên kiêm người mẫu lâu năm trên sàn diễn. Ngoài việc nhờ vào thân hình bốc lửa lẫn tài năng diễn xuất thiên phú, cô còn được một ông anh trai tài giỏi phía sau làm chỗ dựa. Chính vì thế mà làm cô thêm hống hách, chanh chua, đanh đá, ai nhìn cũng ghét. Cô cũng chẳng ưa ai, nóng giận thất thường, luôn kiếm cớ đổ oan cho người khác. Cô cũng không thương đứa con do mình đứt ruột sinh ra. Cô mỗi ngày nhìn thấy con mình là mở miệng quở trách than thở này nọ. Nào là "Tại mày mà tao phải vất vả giữ dáng lại.", hay là "Mày có biết sinh mày ra tao nằm bệnh viện bao lâu không?", hoặc là "Bốn kg, mày hại tao mỗi ngày mang hơn bốn kg trên người. Mày tốt nhất là hữu dụng đi, không tao bỏ đói mày."


- Em đừng như thế có được không? Nó là con em, là cháu của anh, và trên hết, nó còn là tiền tài của hai chúng ta. Em không thể đối tốt với nó một chút sao?


Anh hai cô, Akitaru Kanou, cũng không hoàn toàn gọi là thương cháu nhưng chí ít ra không la rầy, miếng nhiếc. Không thương yêu, một lòng chỉ xem nó là công cụ kiếm tiền.


- Bà vú, cho nó đi bú đi.- Kanou


- Dạ vâng.


"Thật tội nghiệp cho đứa trẻ."


Bà vú được thuê về đã ẩm sinh linh này từ nhỏ, trong lòng không khỏi xót xa, tội nghiệp đứa trẻ đáng thương này. Bà từ nói nhỏ với đứa trẻ rằng "Nếu ông bà chủ không yêu thương thì hãy để bà. Dù sao ta cũng chỉ có một mình." Sau lời nói ấy, bà nhận được một nụ cười hết sức trẻ thơ, đáng yêu từ đứa trẻ. Bà yêu cái nụ cười đó, và cũng kể từ ấy, bà đã xem đứa bé không khác gì cháu bà.


Nhìn bà vú bồng đứa nhỏ đi cho bú, người anh mới an tâm, đóng cửa lại bàn chính sự với cô em gái đanh đá của mình.


- Hôm nay đi được chưa? Em chờ lâu lắm rồi đó.


- Được, anh được tin hôm nay phu nhân Murasakinara cùng hai người hầu đến trung tâm thương mại đi dạo.


- Anh gọi ai là phu nhân? Tên bán nam bán nữ đó hả? Tsk, vị trí phu nhân đó là của em, và chỉ có mình em là xứng với anh ấy.- Miki ảo tưởng này lại mơ mộng đến anh, chủ tịch Murasakibara và vị trí phu nhân cạnh ấy.


- Được, được. Là anh sai.


- Vậy mới đúng.


Cô nàng điệu đà này cuối cùng cũng trang điểm xong, lựa thêm đôi giày đắt tiền phù hợp với chiếc váy đỏ hở hang. Đang phân vân không biết nên chọn chiếc túi hàng hiệu nào thì bà vú gõ cửa.


- Ông chủ, bà chủ, thiếu gia đã được cho bú.


- Bà bồng vào đi.


Kanou mở cửa cho bà vú, bà bồng đứa bé vào, Miki nhìn thấy gương mặt còn đang nhỏ dãi ấy, trong lòng thật ngứa ngáy.


- Núm vú giả đâu? Cho nó ngậm đi, mắc công nó nhỏ dãi lên váy tôi.


- Vâng.


Bà vú lau miệng, cho đứa trẻ ngậm núm vú giả. Đứa bé mút chụt chụt, trông vô cùng đáng yêu, dần lim dim mắt, đi vào giấc ngủ.


"Hôm nay ta phải chính thức tạm biệt con rồi." Bà vú luyến tiếc, không nỡ rời xa đứa cháu mà bà đã hết lòng yêu thương này.


- Còn không đưa?.- Miki chờ mãi mà bà vú vẫn chưa đưa đứa bé cho mình, hai cánh tay đưa ra đang có chút mỏi.


- À vâng, tôi xin lỗi. Xin hãy nhẹ nhàng, thằng bé đang ngủ ạ.


- Dư lời, tôi tự biết làm gì.- Miki không thèm đôi co nữa, trong lòng hấp tấp mà thẳng tay đoạt lấy đứa bé trong tay bà. Vì bất ngờ, đứa trẻ tỉnh giấc mà quấy khóc.


- Nín coi!! Chói tai chết đi được.- Miki càng la hét, đứa tẻ càng quấy khóc lớn hơn.


- Thôi để anh.- Kanou bồng đứa bé, đưa tay vỗ về nhẹ nhàng.


- Đi thôi, em chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi.- Miki hối thúc anh trai mình.


- Anh đến đây.- Kanou nối đuôi theo cô.


"Mong rằng kì tích sẽ xuất hiện." Bà vú thầm cầu nguyện cho đứa trẻ.


------------------------------------------------------------


Murasakibara ngồi đợi trong một căn phòng kín, chỉ có một cánh cửa ra vào và vài cái ghế. Anh đang vô cùng không vui vẻ khi bị bắt ngồi đợi vào một dịp quan trọng là cùng vợ mình đi mua sắm cho bảo bối chưa chào đời. Sabito ngồi gần đứng đó sắp bị sát khí của ông chủ mình làm ngộp chết rồi.


"Người này có lá gan không nhỏ nha. Dám để thiếu gia chờ lâu như vậy."


"Nhưng mà cũng đành chịu thôi, họ đang có tiểu thiếu gia mà."


Chỉ mới cách đây không bao lâu, anh đang trong tâm trạng phấn khởi khi vừa mới xong công việc quan trọng, dự tính mặc áo khoác vào, phóng thẳng đến trung tâm siêu thị mà vợ yêu đang đợi. Tâm trạng ấy không được bao lâu thì anh nhận được một gói bưu phẩm từ Sabito.


- Đó là gì vậy?.- Murasakibara không muốn vòng vo nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề.


- Tôi cũng không biết nữa. Không có tên người gửi nhưng hình như là chuyển phát nhanh đấy.


- Mở ra.


Sabito xé bao bưu phẩm, mở chiếc hộp ra, trong đó có một vài tấm hình, một tờ giây xét nghiệm, một bức thư.


- Đây là....


Sabito nhìn những tấm hình đó, không khỏi bất ngờ. Murasakibara thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên đó của thư kí mình, giựt lấy số hình đó. Anh không chỉ bất ngờ mà còn vô cùng giận dữ. Những bức hình ấy bao gồm một tấm hình người phụ nữ mang thai tầm tám tháng, một tấm cảnh phụ nữ sinh con, một vài tấm ảnh trắng đen là hình siêu âm đứa trẻ trong các tháng, một tấm đứa trẻ trong phòng trẻ sơ sinh, còn lại là hình ảnh đời công và đời tư người phụ nữ và người mẹ của đứa trẻ tự sướng trước mang thai. Những tấm hình của Miki được đặt trên, anh không ngần ngại mà ném nó và sọt rác. Còn những tấm hình liên quan đến đứa trẻ, anh sau khi suy nghĩ thì quyết định giữ nó lại.


- Trông khá thật đấy thiếu gia.- Sabito cầm tờ giấy xét nghiệm giữa người cha và đứa con.


- Có lẽ lần cô ta ngủ với ngài, trước khi đi đã giữ lại mẫu của ngài đấy.- Sabito như châm thêm dầu vào lửa.


Murasakibara cầm lấy bức thư, mở ra đọc.


"Chào anh yêu, anh thấy em qua mấy tấm hình đó có đẹp không? Em đẹp lắm đúng không anh? Còn đẹp hơn tên bán nam bán nữ bám víu lấy anh phải không? Em biết mà. Anh thấy con trai chúng ta có dễ thương không? Em đã rất vất vả để sinh ra thằng bé. Mong rằng anh hãy sớm liên lạc với em nhé. Em đợi anh. Ký tên. Akitaru Miki."


Bên dưới còn ghi kèm một số điện thoại và bên cạnh là hình trái tim. Anh không có tâm tình mà quan tâm ấy nó có màu đỏ hay màu hồng, lấy điện thoại ra nhấn số gọi.


Lần gọi thứ nhất, họ dám cúp máy sau cú tút đầu tiên. Sabito lần đầu nhìn thấy thiếu gia bị từ chối, trong lòng vô cùng phấn khởi.


"Cô gái này lá gan không nhỏ a, dám cúp máy của thiếu gia."


Sabito càng không ngờ anh vậy mà lại gọi thêm một lần nữa, trong lòng khá sốc.


"Thiếu gia, người đây là vì con đúng không?"


Lần thứ hai gọi điện, họ dám để anh chờ đến khi tổng đài báo hộp thư thoại. Sabito nhìn tấm hình có đứa nhỏ ấy thêm một lần nữa.


"Không cần bản xét nghiệm cũng biết hai người là cha con. Gương mặt giống y đúc, với lại cái gen khổng lồ này chỉ nhà Murasakibara có."


Lần thứ ba gọi điện, người được gọi cuối cùng cũng bắt máy. Không để bên đầu dây nói, anh đã vào vấn đề.


- Ở đâu?


- Ấy chà anh yêu, anh nôn nóng đến gặp em vậy sao?.- Giọng nói bên đầu dây có chút nũng nịu.


- Ở đâu?.- Murasakibara mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát.


- Ở xxx.- Miki hoảng sợ mà khai hết.


Anh dập máy, chạy đến gara. Sabito hốt hoảng chạy theo, quên mất việc dọn đống giấy tờ trên bàn. Chọn đại một chiếc xe trong bộ sưu tập của mình, anh dự định sẽ lái xe nhưng Sabito đến kịp, bảo anh ra sau ngồi, đồng thời cho mình chút thời gian suy nghĩ.


- Thiếu gia, ngài đang định nhận đứa bé đó sao?


Murasakibara cầm bức ảnh một đứa bé sơ sinh, có gương mặt y đúc mình lúc nhỏ, trong lòng tràn ngập ấm áp.


- Tất nhiên rồi, tôi đâu có giống ông già lạnh lùng.


Anh nắm chặt lấy bức ảnh, Sabito thông qua chiếc gương nhận thấy gương mặt vô cùng khó xử của thiếu gia lúc này.


- Hơn nữa, tôi cũng sắp làm cha rồi.


- .... Ngài định nói gì với phu nhân?


- Tôi.... không biết nữa.... Phát hiện chồng mình có con riêng với phụ nữ khác, có người vợ nào chấp nhận chuyện này không?


- Đó là tai nạn, là sự cố ngoài ý muốn.


- Nhưng đứa trẻ đã có rồi, ngài cũng muốn nhận con. Sao ngài không thử bàn bạc lại với phu nhân? Tôi tin chắc phu nhân sẽ nhận đứa trẻ này.


- .... Tôi hy vọng thế.


"Mình chưa bao giờ nhìn thấy thiếu gia bất an như vậy." Sabito trong lòng lo lắng cho thiếu gia.


Trở về với thực tại, Sabito đi dạo xung quanh phòng, phát hiện hai bên tường có một đoạn đường dài khá sâu.


"Cái này là gì?" Sabito nhìn theo hướng đoạn đường đi, nó chỉ lên trên trần nhà.


"Tấm kính sao?" Sabito


Cuối cùng, người nên xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện, Miki trông bộ dáng gợi cảm, gương mặt dường như được dậm phấn lại vì trông khá đậm, trên tay cô đang bồng một đứa bé.


- Anh yêu.


Miki nũng nịu, chạy đến tựa bộ ngực sữa to tròn của mình vào Murasakibara. Sabito bên cạnh đang nhịn cười vì mắt của thiếu gia chỉ một mực hướng vào đứa nhỏ trong tay cô.


"Haha, tức cười quá." Sabito


"Đây là con mình sao?" Murasakibara


Đứa trẻ mở mắt nhìn anh, hai màu sắc tím gặp nhau. Dù là lần đầu gặp anh và cũng là lần đầu gặp người lạ, nhưng bé lại không hề quấy khóc. Như biết rằng, người trước mặt là cha mình, bé mở miệng cười, làm rơi chiếc núm vú giả trong miệng, nước dãi theo đó mà chảy ra. Anh vội chụp lấy trước khi nó rơi xuống đất và dính bẩn, lấy tay áo chùi miệng, đút nó lại cho con. Nhìn con trai mút chụt chụt, anh cảm thấy ấm áp lạ thường.


"Đáng yêu quá!" Murasakibara nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt sữa non ấy.


"Thật mềm." Murasakibara như không bao giờ chơi chán má của con.


"Thiếu gia và tiểu thiếu gia thật đáng yêu." Sabito


"Nếu không phải vì mày thì tao đã sà vào lòng của anh ấy rồi." Miki khó chịu vì tay bận bồng con.


- Khụ. Không đùa nữa.


Sabito nghiêm túc trở lại, kéo Miki đang chìm ngập trong niềm hạnh phúc ảo tưởng trở về thực tế. Cô hụt hẫn, tức giận mở miệng quát.


- Anh là ai? Sao dám kéo tôi ra?


- Muốn leo lên vị trí phu nhân nhà chúng tôi lại không tìm hiểu tôi là ai. Có quá khinh người không?


"Bình tĩnh lại, Miki. Để mình nhớ xem, anh hai nói bên cạnh anh yêu có một người thư kí tên là..."


- Obito...


- Ngay cả tên cũng đọc sai, lại còn không có kính ngữ nữa. Hầy, không bằng một phần trăm của phu nhân, phải không thiếu gia?


- Ừm.- Murasakibara gật đầu phụ họa.


"Được lắm, món nợ này tôi sẽ ghi nhớ." Miki lườm Sabito.


- Ấy da thiếu gia, hình như tôi bị ghét rồi.- Sabito tranh thủ mách lẽo chút.


- Hửm?.- Murasakibara nhìn sang Miki, cô lập tức thay đổi thái độ, sưt dụng tuyệt chiêu mỉm cười quyến rũ của mình.


- Cô muốn gì?.- Murasakibara không thèm để tâm đến, giọng nói lạnh đến thấu xương.


- Anh biết em muốn gì mà.- Miki phớt lờ lời nói lạnh lùng ấy, cố gắng quyến rũ anh bằng cơ thể và giọng nói ngọt ngào.


"Quyến rũ một người không hứng thú với phụ nữ, cô này chắc cả đời cũng không làm được đâu." Sabito


- Không thể nào.- Murasakibara không thèm vòng vo nữa, thẳng thừng từ chối.


- Anh không nể tình...- Miki bắt đầu diễn, nhưng chưa nói xong lời thoại thì bị tạt một nguyên gáo nước lạnh.


- Cô muốn bao nhiêu?.- Murasakibara là chủ nhân của gáo nước lạnh ấy.


- Em không cần tiền, em cần...- Miki tiếp tục đọc thoại và tiếp tục bị tạt nước.


- Nhưng tôi ghét cô.- Murasakibara một lần nữa tát thêm một gáo nước.


- Tỉnh chưa?.- Sabito hỏi thăm cô một chút.


- Anh... Anh...- Miki không còn lời thoại nào để đáp lại lời nói phủ phàng của anh và câu hỏi không thể hơn cả sự thật.


- Bao nhiêu?.- Murasakibara hỏi lại một lần nữa.


- Em gái, sao rồi?.- Tiếng nói phát ra từ chiếc loa trong căn phòng.


- Không thành.- Miki


- Kế hoạch B.- Kanou


- Vâng.- Miki


- Cô muốn làm gì?.- Sabito tay mò vào trong túi.


- ....- Murasakibara cũng cho tay vào túi.


- Đây là do anh ép tôi.


Miki lùi xuống, tấm kính ở trên lập tức đổ xuống. Cả hai đồng loạt rút súng, bắn, nhưng không thủng.


- Là kính chống đạn.


Cả hai thu súng, Saibito lấy ra một thiết bị nào đó, gắn lên mặt kính.


- Khoan đã.


Murasakibara nhận thấy cánh cửa sau tấm kính kia được mở, ra hiệu Sabito dừng lại. Có hai người bước vào, một là Akitaru Kanou, hai là... Murasakibara Tatsuya.


- Phu nhân sao lại ở đây?


Sabito nhấn gọi cho một trong hai cô đi theo cậu sáng nay. Người thứ nhất không bắt máy, anh chuyển sang người thứ hai. Người thứ hai cũng không bắt máy, anh dự định gọi cho trưởng hầu gái thì cô đã gọi.


- Sabito-san, thực xin lỗi vì đến mới gọi ạ. Một trong hai cô gái theo phu nhân sáng nay đã bị ám sát, cô gái còn lại bị trọng thương cũng chỉ mới thông báo cho chúng tôi qua điện thoại công cộng. Điện thoại cả hai đều đã bị hủy nên sự cố không được thông báo ngay lập tức... Alo, Alo, Sabito-san, anh còn đó không?


- À tôi nghe. Bí mật định vị chúng tôi, cử thêm người đến đây. Chúng tôi đã tìm thấy phu nhân.


- Vâng ạ.


Sabito cúp máy, đảo mắt sang thiếu gia nhà mình. Trông anh bây giờ thật sự không hề ổn chút nào.


- Thiếu gia...


- Tôi không muốn nghe!!


Murasakibara quát, anh hiện không còn quan tâm đến lời biện minh của trưởng hầu gái nữa, cái anh bây giờ quan tâm là người vợ mang thai chưa đầy tám tháng của mình sau tấm kính kia. Sabito không biết làm gì thêm ngoài đứng nhìn thiếu gia liên tục đập kính, gào thét dữ dội.


- Tatsu-chin!! Tatsu-chin!!...


Trong lúc bất lực vì không thể đập bể kính, Murasakibara đã kích hoạt quả bom. Thấy thiếu gia vẫn đứng yên không chịu nhúc nhích, Sabito vội kéo anh ra. *bùm* bom nổ, nhưng kính rất chắc, không hề có dấu hiệu dù chỉ một chút sức mẻ.


- Cô muốn gì?


Phía bên kia dường như không hề nghe thấy tiếng nổ, vẫn tiếp tục trò chuyện. Nhưng hai người bên đây hoàn toàn có thể nghe thấy họ đang làm gì và cũng như đang nói gì.


"Vừa là kính chống đạn, còn là kính cách âm đặc biệt nữa. Bọn họ đi quá xa rồi." Sabito


"Không biết trong đống bom này có cái nào xài được không?" Sabito lôi đống bom trong bộ sưu tập mình ra, kiểm tra từng cái.


"Nếu đã dùng đến kính chống đạn thì xài cái nào cũng vậy." Sau khi nghiệm ra được vấn đề, Sabito cất hết bộ sưu tập của mình lại.


"Vậy thì chỉ có nước là khiến tấm kính này trở lên thôi." Sabito lấy điện thoại ra, lấy một số loại dây chuyên dụng, gắn lên mặt kính.


"Cái này... chắc mất khá lâu đây." Sabito nhìn sang thiếu gia nhà mình.


"Chắc đủ để thiếu gia nghe cảm nhận của phu nhân." Sabito bắt đầu chuyên mục hack.


Trong lúc Sabito bận làm việc, Murasakibara đứng nghe cuộc đối thoại kia.


"Tatsu-chin, ngàn vạn lần anh xin em đừng để họ lừa... Và xin hãy tin anh thật lòng với em."


------------------------------------------------------------


Một khoảng thời gian trước, tại trung tâm siêu thị, Himuro phiên bản nữ cùng hai người hầu gái đi dạo mua sắm.


"Sắp tám tháng rồi, mình đến giờ vẫn không tin bản thân đang mang thai một sinh linh nhỏ đấy."


Tuy chỉ mới tám tháng nhưng bụng cậu không khác gì sản phụ chín tháng gần đến ngày sinh vậy. Đi đứng vô cùng khó khăn, gần như phải được người dìu mới có thể đi được.


- Phu nhân, ngài có muốn ngồi nghỉ một chút không?


- À vâng.


Cô hầu dìu cậu ngồi xuống một chiếc ghế trong tiệm bánh ngọt. Nhìn những món ăn nhẹ đầy hấp dẫn ấy, cậu có chút đói.


- Em đột nhiên có chút đói, chị có thể mua bánh socola kia không? Trông nó ngon quá.


- Vâng. Phu nhân có muốn uống gì thêm không?


- Một ly nước ép ạ.


- Vâng.


Cô hầu gái rời đi, cô còn lại, Shizu, đứng cạnh chăm sóc cậu. Himuro cảm nhận được bé con đang đạp mình khá mạnh, nghĩ rằng con đang chán nên chơi với con một chút.


- Bé con, sao hôm nay con lại đạp bụng ba nhiều vậy?


- Phu nhân có đau lắm không ạ?


- Không đau lắm. Chắc bé con muốn ra ngoài rồi đấy.


- Chắc không phải đâu ạ, vẫn còn sớm lắm.


- Hoặc là bé con đang đói bụng giống như em vậy.


- Vâng, có lẽ là vậy.


"Mình mới ăn cách đây ba mươi phút trước. Háu ăn như vậy chắc đứa bé này giống Atsushi rồi." Himuro cười thầm.


- Hello, may I sit here?


Một người đàn ông khá cao, tóc đỏ đô. Thoạt nhìn lúc đầu, Himuro đã nhận nhầm thành Kagami.


- Taiga...


- Pardon?


- Sorry, I thought you were my brother.


- Oh, I understand. May I sit here?


- Oh sorry. This seat has own. I'm waiting for my husband.


- Don't worry, he won't come.- Người đàn ông đó ngồi xuống.


- Pardon?


Shizu thấy nghi, đưa tay lên vuốt tóc thì nhận thấy có người đang ở phía sau lưng mình.


- Don't move.


Một người đàn ông mặc bộ vest đen, hắn đang chỉa súng vào lưng cô. Shizu tạm dừng tay, giả vờ quan sát phu nhân nhà mình. Thấy hắn có chút lơ là, cô bí mật lần mò tìm thiết bị dấu dưới váy. Nhưng hành động này đã bị hắn phát hiện, thô lỗ nắm tóc cô, biến thái xốc váy tìm đồ.


Có lẽ người đến đã chuẩn bị trước, mua chuộc hoặc phong tỏa tiệm bánh này lại nên không có đến khi nghe thấy tiếng hét.


- A!!


- I said don't move.- Hắn lấy ra được một thiết bị khá nhỏ, dường như chỉ có một cái nút, đoán rằng đó chính là máy báo động.


Hắn thôi nắm tóc cô, nhưng bẻ tay khóa hai tay cô lại, ấn vào tường. Cùng lúc đó, đã có một hành động được bí mật thực hiện, chỉ là do động tác đó quá nhanh, không ai nhìn thấy và để ý thấy.


- Hey!!.- Himuro xoay người, lên tiếng thì bắt gặp tay mình đang bị nắm, cậu rụt tay lại, hướng mắt về người đàn ông thô lỗ đó.


- Don't worry, my underling won't hurt her... if she doesn't do anything stupid.- Hắn nghiêm mặt, nhưng mỉm cười với cậu.


"Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn cả trong hình. Có thật là đàn ông không vậy?... Mình không phải gay nhưng gặp "cô gái" này xong muốn tự bẻ cong bản thân quá." Kanou


"Người ta nói bà bầu rất xấu nhưng... đây là sản phụ đẹp nhất mà mình gặp." Kanou có chút mê mẩn đối với người đẹp trước mặt.


"Bình tĩnh nào. Không được căng thẳng." Himuro hít thở, loại tình huống này không phải cậu lần đầu gặp, tự trấn an rằng sẽ ổn thôi.


- Who are you?


- Let me introduce myself, I'm Akitaru Kanou...


- And?.- Himuro thấy Kanou đang nói ngừng lại.


- You don't know me?.- Kanou có chút bất ngờ.


- No.- Himuro phủ phàng trả lời.


"Đau lòng quá." Kanou tủi thân.


- What do you want me to call you? Lady Murasakibara or Lady Tatsuya?


- Call me Himuro.


- I prefer Tatsuya.


"Vậy hỏi làm gì?" Shizu


"Người kia lâu như vậy vẫn chưa quay lại. Và cũng chưa có người đến hỗ trợ... Vậy không ổn rồi." Shizu bắt đầu lo lắng, tìm cách thoát khỏi tay tên áo đen khó ưa này cũng như thông báo cho người ở biệt thự.


"Cứ nghe hắn nói đã." Shizu nhai nhai, cắn thứ trong miệng mình ra.


"Anh ta chắc là đối tác làm ăn mới của Atsushi."


- Are you my husband's partner?


- No, but nearly. Like... brother-in-law.- Kanou cười đắc ý.


- Pardon?.- Himuro khó hiểu trước nụ cười của Kanou.


- Ông chủ....- Một tên áo đen khác đến, thì thầm to nhỏ bên tai Kanou.


- Đi trước đi. Tôi ra ngay.- Kanou nói lại với tên thuộc hạ bằng tiếng Nhật.


Kanou ra hiệu, tên áo đen kia ấn chặt cô hơn, tiếng bẻ tay phát ra rất rõ. Shizu đau đớn hét lên.


- A!!


- Hey!!... Let...- Himuro lên tiếng thì bị cắt ngang.


- I said if she didn't do anything stupid, didn't I?


- How could she do anything when her hands were locked like that?


- She didn't do anything? Are you sure?


- What do you mean?


- Cô hay lắm, dám lén lút gửi tin yêu cầu chi viện.


- Hứ, tất nhiên rồi.


"Hắn biết nói tiếng Nhật... Nhưng lại nói tiếng Anh với mình/ phu nhân?... Mình hiểu rồi." Himuro, Shizu cười thầm.


- Where are we? A... I'm your husband's brother-in-law.


- Are you kidding me?


- Don't believe me? Too bad...- Kanou thở dài, cho tay vào trong túi áo.


- What do you think about this?.- Kanou đặt hai tấm hình lên bàn.


Himuro cầm tấm đầu tiên lên xem, cậu đã sốc vô cùng. Đó là cảnh Murasakibara, chồng cậu nằm trần trụi trên một chiếc giường cạnh một người phụ nữ.


- Beautiful is she? She's my little sister... and also is the mother of my niece.


Đến tấm thứ hai, đó là hình ảnh người phụ nữ đó trên giường nằm ngủ cùng với một đứa trẻ. Cơ thể cậu như bị tảng đá đè nặng vậy, bởi cậu hoàn toàn tập trung vào đứa bé chứ không phải người phụ nữ.


"Đừng bảo là... Atsushi, anh..." Himuro rom róm nước mắt, rất muốn khóc.


"Không, không được khóc. Chuyện này chắc chắn có ẩn tình." Himuro nuốt nước mắt trở lại.


"Không phải muốn khóc sao?... Vậy là sẽ không có màn lau nước mắt mỹ nhân đầy tình cảm của mình và Tatsuya rồi. Thật tiếc." Kanou thở dài.


"Phu nhân... Rốt cục hai tấm hình đó là gì?" Shizu bắt đầu giãy gịua, muốn đến bên an ủi cậu.


- Thanks for cooperation, now you're useless.


Thật ra ngay từ lúc đầu, tên áo đen đó đã bị cô khống chế, điểm huyệt làm hắn bất động, không nói, không liếc mắt được. Từ nãy đến giờ là cô diễn cho Kanou xem, tiếng bẻ tay là do cô bẻ tay tên kia mà có. Shizu từ bị động chuyển sang thế chủ động, "nhẹ nhàng" vật tên to gần hai lần mình xuống. Điểm huyệt làm hắn ngất luôn.


- Stay away from my lady!!


Shizu rút dao, phóng lên định chém Kanou một nhát thì lại có thêm vài con kì đà cản mũi.


- Get out!!


Shizu một mình chiến hết một đám vệ sĩ áo đen cao to lực lưỡng bất thình lình xuất hiện. Kanou có chút bất ngờ.


"Quên mất, đã là thuộc hạ của GoM thì dù có là nam hay nữ đều không phải là dạng vừa." Kanou


- Hey!! Tell them stop.- Himuro muốn lên giúp cô nhưng không thể. Đây không biết là lần thứ mấy cậu quên mất mình đang mang thai, còn khó khăn trong việc đi lại huống chi vận động mạnh.


- I will, if you follow me.


- Why should believe you?


- Do you want to see the boy?


- .....- Himuro lưỡng lự, đúng là cậu muốn tận mắt nhìn thấy đứa trẻ đó thật, nhưng cậu không thể bỏ mặt hầu gái của mình.


- Please don't my lady. They are coming.- Shizu vẫn đang tiếp tục chém giết vật cản đường.


- .... I'm sorry Shizu, for your safety.- Himuro gập người xuống, xin lỗi Shizu.


- No!!


- I will go with you.


- Exellent choice. After you, Tatsuya.- Kanou lịch sự, cuối người mời Himuro.


- Chúc cô may mắn, hãy đừng như cô gái kia.- Kanou hôn gió.


"!! Chị vất vả rồi, hãy an nghỉ." Himuro bất ngờ, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô gái xấu số kia.


- No!! Please come back my lady.


Shizu trơ mắt mình phu nhân đi theo một người đàn ông xa lạ, máu nóng nổi dậy, một mình tiếp tục cân hết số đàn ông ở đây. Nhưng không có nghĩa cô không bị thương. Gắng gượng cơ thể mệt nhọc đầy thương tích này cho đến khi chi viện tới, cô vui mừng, bắt lấy cánh tay của trưởng hầu gái.


- Tôi... đã gắn... thiết bị theo dõi... lên... người... phu nhân...


- Được rồi, cô nghỉ đi. Còn lại giao cho chúng tôi.


Shizu đến bây giờ mới an tâm mà ngất đi, trưởng hầu gái vội vàng bồng cô về trị thương, đồng thời huy động người đến giải quyết hiện trường.


Himuro được đưa đến một chiếc xe hơi màu đen trông khá đắt tiền. Kanou còn lịch thiệp dìu cậu ngồi ghế phụ lái, thắt dây an toàn rồi mới trở về ghế chính lái xe.


- You know me won't let her survive, don't you?


- Please focus on your driving.


- ... You're special, do you know that?


- Of course, I'm Murasakibara's wife.


- Sẽ không lâu đâu.


Kanou không hề hay biết rằng bản thân đã tạo manh mối cho Himuro suy luận về sự xuất hiện của đứa trẻ này.


"Atsushi, cái đêm anh không về ấy có phải là ở cùng cô ấy không?"


------------------------------------------------------------


Himuro được dẫn vào một căn phòng. Ấn tượng đầu tiên của cậu chính là chiếc gương phản chiếu rất to trước mặt, rõ đến mức cậu có thể nhìn được bao quát căn phòng. Ấn tượng thứ hai cậu nhìn thấy chính là đứa trẻ trong tay người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ bó sát hở hang đầy gợi cảm. Nếu là đàn ông bình thường thì đã quỳ xuống xin làm nô lệ của cô mất rồi.


"Đẹp thật."


Đến cả Miki, một người luôn tự nhận rằng bản thân là người đẹp nhất không ai sánh bằng cũng phải ghen tị "sản phụ" trước mắt mình.


"Thật muốn hủy dung nhan này quá đi." Miki cười đểu.


"Cô ta dám cười Tatsu-chin." Murasakibara đang cực kì không vui khi bắt gặp nụ cười đểu của vợ mình.


- Thiếu gia, xin ngài đừng đập kính nữa. Tôi đang cố hack mật mã đây.


- .... Lẹ lên.- Murasakibara dừng tay, thôi đập kính, tiếp tục quan sát vợ mình.


"Tôi đang cố đây.... Tsk, lại bị chặn nữa rồi... Bọn họ mời cả hacker chuyên nghiệp đến để phòng ngừa mình hack hay sao vậy?"


Sabito tạm ngừng việc hack lại, đeo chiếc kính đặc biệt lên, quan sát xung quanh phòng.


"Thì ra là có camera." Sabito rút súng, bắn hỏng hết tất cả số camera siêu nhỏ quanh phòng.


"Vậy là an tâm làm việc được rồi." Sabito tháo kính, tiếp tục công việc dở dang.


- Ông chủ, camera đã bị hủy.


- Tiếp tục theo dõi.- Kanou


- Rõ.


Tiếng nói phát ra từ chiếc loa, lời đối thoại đã thu vào tai của Himuro, nhưng cậu không hiểu họ đang nói gì cho lắm.


"Theo dõi ai? Mình á?"


- Thật không ngờ tên bán nam bán nữ như anh lại đẹp không khác gì phụ nữ, tôi có chút ghen tị đấy. Anh có đúng là đàn ông không vậy?


- Ai cho phép cô nói Tatsu-chin là bán nam bán nữ hả?.- Murasakibara gào thét, hận không thể bâm người phụ nữ kia thành trăm mảnh. Không thể đấm mặt kính vì Sabito đang làm việc, anh chuyển sang đấm tường.


"Ối trời ơi, cô gái, phiền cô cầu nguyện cho bản thân được chết nhẹ nhàng nhất đi." Sabito thở dài.


- .....- Himuro giả vờ không hiểu Miki đang nói.


"Bán nam bán nữ? Lần đầu tiên mình nghe cụm từ này đấy." Himuro khi còn sống ở Mỹ, cùng lắm được gọi là "cô gái" hoặc cô, chưa từng nghe qua cụm cừ này.


- Cậu ta không hiểu tiếng Nhật đâu? Em nói tiếng Anh đi.


- Em đâu có biết nói tiếng Anh.


- Bảo em đi học lại không chịu nghe.


- Hứ.- Miki phòng má giận dỗi.


- Sorry, my little sister can't speak English.


"A, thì ra họ nghĩ Tatsu-chin/ phu nhân không biết tiếng Nhật."


- Ok... What did she said?


- She... Never mind... You want to see the boy, don't you?


- Yes.


- Miki.


Miki lại gần, để Himuro có thể quan sát đứa nhỏ thật rõ.


"Thật sự rất giống."


Himuro khá là xúc động, nước mắt không ngừng rơi. Biểu cảm ấy thu vào mắt Miki, vẻ mặt tự đắc hiện lên qua gương mặt son phấn ấy.


"Tatsu-chin..." Murasakibara không biết làm gì hơn ngoài đứng nhìn vợ mình khóc mà không thể an ủi.


"Phu nhân... Lần này tôi không thể nói giúp ngài rồi." Sabito thở dài.


Đứa trẻ một lần nữa mở mắt, nhìn chăm chú người trước mặt. Không hiểu vì sao, nhìn cậu khóc đứa trẻ lại khóc theo.


- Mày nín coi. Ồn chết đi được.- Miki khó chịu, mắng con.


- Hey!! Don't say like that. He's your son.


Himuro vậy mà mắng ngược lại cô. Miki tất nhiên là không hiểu rồi, Kanou thì có. Hắn có chút ngạc nhiên, trong lòng suy nghĩ đến trường hợp khác mà hắn đã từng nghĩ qua.


"Người Mỹ không quan trọng trong việc con nuôi hay con ruột. Đừng bảo là...."


"Nếu vậy thì tệ lắm."


Song song đó, cũng có hai người cũng bất ngờ không kém. Đặc biệt là anh.


"Tatsu-chin, em như vậy là... chấp nhận thằng bé sao? Em tin anh sao?"


"Mình biết ngay mà."


- Cậu nói gì? Tôi nghe không hiểu?


- Give me.


Himuro đưa hai tay ra. Miki không hiểu cậu nói nhưng hiểu ý cậu muốn làm gì, cô nhìn cậu một cách đầy ngạc nhiên. Kanou cũng giống em gái mình không kém.


"Vậy là trường hợp xấu nhất đã xảy ra. Mình vẫn chưa nói với Miki về kế hoạch C."


- What are you doing?


Kanou lên tiếng, kéo Miki đang bỡ ngỡ trở về thực tại. Himuro không muốn giải thích, trực tiếp bồng đứa con trên tay cô, vỗ thằng bé nín. Đứa trẻ nhìn cậu, đang mếu máo khóc thì dần nín khóc, chuyển sang cười.


- You're so cute. Your father and your brother will love you like me.


- No way... Are you kidding me?


Kanou ngẫn người, Miki không hiểu nhưng cô không ngu đến mức cái biểu cảm hạnh phúc trên gương mặt cậu cô không nhận ra.


- Trả con tôi đây.


Miki thô bạo đoạt lại con, đứa trẻ vì hoảng sợ mà quấy khóc, cô tiếp tục quát đứa nhỏ.


- Mày im cho tao. Mày chỉ là công cụ để tao chiếm vị trí của cậu ta thôi. Đừng có làm vẻ mặt đáng thương rồi lấy lòng cậu ta. Tao mới là mẹ mày.


- Cô không xứng đáng làm mẹ thằng bé.


Himuro sau khi nghe những lời ấy, tức giận quát cô, quên mất việc mình đang giả vờ không biết tiếng Nhật. Kanou và Miki đi từ ngạc nhiên đến ngạc nhiên khác, mọi kế hoạch do hai người bày ra vậy mà lại dễ dàng sụp đổ như vậy.


- Cậu... biết nói tiếng Nhật?


"Ấy chết... Thôi lỡ rồi, chơi luôn."


- Đúng vậy.


"Vậy là lời mình nói trên xe đều bị cậu ta nghe hết rồi?"


- Cậu lúc nãy vừa nói gì?


- Tôi nói cô không xứng đáng làm mẹ thằng bé.


- Cậu có quyền gì nói tôi? Tên bán nam bán nữ kia!!


- Đúng vậy, tôi bán nam bán nữ, nhưng tôi không xem con mình là công cụ để đạt mưu lợi.


- Cậu...- Miki lần đầu không biết đối lại câu nói này.


- Thứ nhất, nếu cô muốn vị trí này. Được, tôi cho cô.


- Thật?.- Miki vui mừng.


"Hả? Cái này đâu giống trong phim." Sabito


"....." Murasakibara đứng hình trước câu nói của vợ mình.


- Tôi cho cô, nhưng không có nghĩa Atsushi sẽ thừa nhận cô.


- Cậu nói gì?.- Miki đang trong ảo mộng rơi xuống, trở về thực tế.


- Cô nghĩ Atsushi sẽ chấp nhận cô sao?


- Sao lại không? Tôi là mẹ của...


- Nếu tôi nói tôi muốn nhận nuôi.


- Sao?... Hứ, cậu đừng cố hù tôi. Ai lại xem con của người khác như con ruột của mình chứ? Đặc biệt là con riêng của chồng.


- Tôi.


- .... Sao?.- Miki ngẫn người.


- Hai anh em các cô có lẽ đã điều tra tôi nhỉ?


- .....- Hai anh em nhà Akitaru không nói gì, Himuro ngầm hiểu đó là có.


- Tôi là con nuôi của mẹ Alexandra, và em trai Taiga. Chúng tôi tuy không phải ruột thịt nhưng chắc chắn yêu thương nhau hơn cả người cùng huyết thống.


- .....-


- Hơn nữa, với tính cách của Atsushi, tôi nghĩ anh ấy sẽ nói những câu như "Cô muốn bao nhiêu?" hoặc "Tôi không thích cô, nhưng tôi sẽ cho cô những gì cô yêu cầu.". Và tôi dám chắc chắn rằng đứa nhỏ một trăm phần trăm do cô hạ thuốc anh ấy mới sinh ra.


- .....- Hai anh em nhà Akitaru lại tiếp tục không nói gì, lẳng lặng khâm phục Himuro.


"Mình khâm phục phu nhân thật." Sabito


"Tatsu-chin, em là nhất." Murasakibara đang tràn ngập trong hạnh phúc bởi câu nói quá hiểu ý chồng của vợ mình.


"Nên nói cậu ta thông minh hay nói cậu ta tin chồng đây." Kanou


- Cậu... Cậu... Ai cho phép cậu lên mặt với tôi?


Miki thẹn quá hóa giận, thô lỗ giẫm chân cậu. Đôi giày cao gót đạp lên đôi giày thể thao hiệu sneaker, cậu hét lên đau đớn.


"Tatsu-chin!!" Murasakibara bất ngờ, cuống quít muốn chạy sang bên đó nhưng không được.


- Cậu sắp xong chưa?.- Murasakibara bồn hồn, lo lắng đan xen tức giận hối thúc Sabito.


- Dạ sắp xong rồi.- Sabito cố giải dòng mật mã cuối cùng.


Điện thoại anh reo lên, anh không có tâm trạng quan tâm người đó là ai, bắt máy nhưng mắt vẫn hướng về vợ.


- Thiếu gia, chúng tôi đã bao vây nơi này rồi ạ.


- Lập tức đến đây!!.- Murasakibara hét lên.


- Rõ.


Kanou hoảng hốt vội kéo em gái mình ra, tránh để cô tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn.


- Em làm gì vậy?


- Em ghét cái mặt tự đắc đó, phải dạy cậu ta lại mới được.


- Quên mất còn ai đang ở đây sao?


- Em không quan tâm.


Nói là làm, cô đẩy Himuro đang đứng không vững vì đau chân ngã xuống đất.


- Tatsu-chin!!!....


- Đã xong.


Sabito thành công hack hàng loạt mật mã dài lòng thòng, mặt kính đang dần được nâng lên. Kanou nghe tiếng, nhìn sang mặt kính đang được nâng lên, hắn vội kéo em gái mình đi.


- Đi thôi!


- Đi cái gì? Em còn chưa hả giận.


- Oa... oa....


Bé con trong vòng tay từ nãy đến giờ vẫn chưa nín khóc. Do Miki quá tập trung về phía Himuro nên không nghe thấy tiếng khóc của con.


- Mày nữa! Im cho tao.


- A...


Có lẽ vì ngã quá mạnh, cậu đã bị động thai. Bên dưới chiếc đầm bầu chảy ra rất nhiều máu, sắc mặt Himuro trở nên trắng bệt.


*đùng* Tiếng động gì đó rất lớn nổ ra, nghe giống như cái gì đó bể vậy.


- Ơ.... anh yêu.


Tiếng động đó không ai khác chính là anh tạo ra. Murasakibara vô cùng tức giận, anh dồn hết sức lực đập bể mặt kính ấy, chạy sang bên kia. Sabito bất ngờ, tuy anh không phải lần đầu nhìn thấy sức mạnh này nhưng lâu rồi không thấy, có chút không quen.


"Lâu rồi mới thấy thiếu gia giận đến vậy." Sabito chạy đến chỗ Himuro.


"Thiếu gia, nếu ngài làm sớm hơn thì đỡ cho tôi quá. Làm tôi hack nãy giờ."


- Cô....


Anh rất giận, vô cùng tức giận. Rút súng ra nhắm thẳng vào hai chân cô. Động tác nhanh đến mức Kanou cũng không phản ứng kịp. Lúc hắn kịp nhận ra thì cô em gái thân yêu của mình đã ngồi bệch dưới đất, la hét ầm ĩ. Không để Kanou kịp chạy trốn, anh chạy đến đạp gãy chân hắn.


- A!!


Kanou hét lên, cái miệng ồn này lập tức bị anh nhét cho một cây súng.


- Hai người chắc chuẩn bị lâu lắm nhỉ?


Giọng nói lạnh lùng đến thấu xương, Kanou vinh hạnh được tận mắt chứng kiến gương mặt đáng sợ nhất của bang chủ Murasakibara. Hắn bị dọa đến tay chân cứng đờ, chìm sâu trong ánh mắt địa ngục của anh.


- Oa... Oa...


Tiếng khóc của đứa con là hồi chuông cảnh tỉnh của anh. Murasakibara thôi không đùa giỡn hắn nữa, đến ôm đứa bé trong tay người phụ nữ đáng khinh kia.


- Đừng khóc... Ba ở đây.


Anh dịu dàng, nâng niu con. Đúng lúc, chi viện đến, chứng kiến cảnh đầy yêu thương trong đống máu me này, trong lòng có chút mâu thuẫn.


"Đứa bé đó là ai?" Đó là câu hỏi chung cho tất cả những người không biết chuyện gì xảy ra ở đây.


Sabito kiểm tra bên dưới váy, phát hiện máu chảy rất nhiều. Anh hốt hoảng gọi thiếu gia.


- Thiếu gia, ngài mau mang phu nhân về nhà đi. Tôi sợ nếu chậm trễ sẽ không kịp mất.


Không biết có phải do anh yêu phải một người mắc bệnh đãng trí hay không mà anh nhất thời quên mất vợ mình. Trao đứa con mới nhận chưa đầy vài giây cho thư ký của mình, anh khẩn trương bồng vợ chạy ra xe.


- Atsushi... là anh sao?


Himuro yếu ớt thốt lên từng chữ, mắt mờ nhìn thấy một cục màu tím với gương mặt đầy lo lắng.


Để cậu ngồi ghế phụ, anh sang ghế chính phóng xe chạy về dinh thự của mình. Rất may mắn, tuy trong cơn hoảng loạn, anh vẫn nhận ra rằng nơi đây gần với căn biệt thự của mình. Rấp ráp gọi điện về cho bác sĩ.


- Th...


Chưa để người ta nói hết câu, anh ngắt lời và vẫn là mấy câu nói cọc lóc nhưng đủ hàm ý.


- Tatsu-chin động thai, chuẩn bị phẫu thuật gấp.


- Vâng.


- Atsushi... em buồn ngủ quá...


Do mất máu quá nhiều, Himuro dần chuyển sang trạng thái hôn mê. Murasakibara bên cạnh vô cùng lo lắng, vừa lái xe vừa nắm tay vợ để cậu không ngất đi.


- Tatsu-chin, bây giờ không phải lúc ngủ đâu.


- Nhưng em... rất mệt...


- Đừng ngủ mà... anh xin em đấy...


Anh liên tục lập lại câu nói trên suốt đường đi, không để cho cậu nói, như sợ rằng cậu sẽ ngủ thật. Lái xe xông vào tận khu bệnh viện riêng trong biệt thự. Xém chút nữa anh đã tông vào cửa rồi, may mà có người đang đợi ở ngoài đó cản anh lại.


Bác sĩ Haru mở cửa xe, bồng phu nhân mình đặt lên xe đẩy, kiểm tra tình trạng của hai mẹ con.


- Thông báo với anh ta, sẽ sinh mổ.


Thông báo với một y tá nữ khác chạy vào trong chuẩn bị, những người khác cùng nhau đẩy xe vào phòng phẫu thuật. Còn Haru, anh không thuộc bác sĩ sản khoa, nên ở ngoài xem tình trạng cho thiếu gia nhà mình.


- Thiếu gia, hai tay của ngài sao lại bị thương nặng như vậy?


Bây giờ anh đâu còn tâm trí nào quan tâm đến vết thương trên bàn tay do dùng sức đập bể mặt kính siêu dày kia, cái anh quan tâm bây giờ là tình trạng của vợ và con trai trong bụng.


Haru thấy nếu mình có hỏi gì thì thiếu gia cũng sẽ đứng yên trước cửa phòng, nên đành lặng lẽ thoa thuốc cho anh.


- Tatsu-chin sẽ không sao chứ?


Câu nói đầu tiên sau khoảng năm phút đứng hình, cũng là lúc Haru băng bó xong cho anh. Thiếu gia hỏi gì, anh đáp nấy.


- Vâng, phu nhân sẽ không sao.


- Còn đứa nhỏ?


- Tiểu thiếu gia do vẫn chưa đầy tám tháng, có lẽ sẽ nằm trong lòng kín một thời gian ạ.


- Tôi có thể vào trong không?


- Tôi thiết nghĩ rằng không nên ạ.


- Ừm...- Một lúc sau, anh tiếp tục hỏi.


- Sabi-chin về chưa?


- Dạ chưa. Nhưng tôi được tin anh ta đang giải quyết hiện trường.


- Ừm...- Anh tiếp tục đứng yên nhìn cánh cửa ấy.


- Thiếu...- Một cô y tá, trên tay bồng một đứa trẻ, cô định gọi anh thì Haru kia lên tiếng.


- Suỵt, đưa tôi.- Haru bồng đứa nhỏ, phất tay bảo cô đi làm việc.


- Thiếu gia, tiểu thiếu gia của cô gái sinh kia đã được bồng tới. Ngài có muốn ẩm con trai ngài một chút không?


- Hả?... Ờ được.


Murasakibara bây giờ từ một vị chủ tịch hắc bang máu lạnh trở thành một ông bố vụng về trong việc bồng con trai. Nhìn cảnh tượng ấy, Haru dù cố nhưng không thể nhịn cười được.


- Cười cái gì?


Murasakibara miệng nói Haru trong khi tay vẫn hướng mắt nhìn con, cố gắng điều chỉnh bồng sao cho con trai có tư thế thoải mái nhất.


- Aaguu... u... guu.. a...


Như đã tìm được tư thế thoải mái nhất, bé con mở to mắt nhìn bố, còn quơ hai bàn tay nhỏ xinh, mỉm cười u ơ với bố. Murasakibara cũng cười, cùng con trai chơi đùa.


"Cảnh tượng đẹp nhất trong ngày." Haru len lén chụp hình lại.


- Đẹp ha?.- Sabito nhìn Haru.


- Ừ.... Vào rồi sao không đi báo cáo?.- Haru mắt lườm Sabito, nhưng bên tai có chút đỏ.


"Ngượng rồi." Sabito cười thầm.


- Tại anh muốn ở cạnh em.- Sabito làm nũng, dụi dụi vào người Haru.


- Cút.- Haru không thương tiếc, đạp Sabito sang chỗ Murasakibara.


- Thiếu gia đang chơi cùng con trai mà, sao anh có thể đến làm phiền chứ?.- Sabito tiếp tục mè nheo, làm nũng với Haru.


- Tôi không quan tâm.- Haru trưng bộ mặt thờ ơ, lạnh lùng, hoặc đó là gương mặt thường lệ của anh.


- Hic, em thật quá đáng.- Sabito bĩu môi.


- Trông anh có vẻ mệt mỏi nhỉ?.- Haru khoe bộ sưu tập kim trâm cứu của mình ra.


- Anh còn việc cần nói với thiếu gia, lát nữa em hãy "mát xa" cho anh sau nhé!.- Sabito không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi "cô vợ" của mình, và kĩ thuật "mát xa" đầy "yêu thương" ấy.


Sabito mang bộ dạng tủi thân của mình sang cảnh tượng đầy hường phấn của hai cha con kia, đúng lúc phòng phẫu thuật mở ra. Các y tá đẩy cậu về ra ngoài, Murasakibara vội đến xem vợ mình.


- Tatsu-chin.


Anh lây nhẹ cậu, nhưng Himuro ngủ rất say, say như chết vậy.


- Thiếu gia, ngài đừng quậy. Phu nhân chỉ là đang mệt thôi.- Sabito


- À vậy hả?.- Anh ngừng tay, khẽ vuốt má vợ.


- Em vất vả rồi.


- !! Thiếu gia, đứa trẻ...


- Đẩy đi.- Haru


- Hả? Ừ...


Vị bác sĩ vừa mới phẫu thuật cho Himuro nên vẫn chưa hay biết chuyện đứa con khác của Murasakibara. Hắn định hỏi thì Haru cắt ngang, đành thu lời mà đẩy phu nhân nhà mình về phòng hồi sức. Sau đó, một y tá chạy đến báo tin.


- Thiếu gia, chúc mừng! Là con trai.


- Ừm, tôi biết rồi...


Không hiểu sao, anh bắt đầu chạy, không nhanh không chậm vì sợ làm đứa con trong vòng tay hoảng sợ, chạy khắp nơi.


- Thiếu gia đi đâu vậy?.- Y tá


- Ai mà biết?.- Sabito


- Vậy sao không đuổi theo?.- Haru


- Anh chủ yếu đến chơi với em mà.- Sabito lại tiếp tục làm nũng với Haru.


- Thiếu gia đi tìm nhị tiểu thiếu gia, không nhanh chân giúp ngài là ngài ấy sẽ phá banh khu y tế này đấy.- Haru


- Vâng ạ. Tôi sẽ đi ngay.- Y tá vội đuổi theo.


- Em đúng là không biết đùa tí nào.- Sabito chống cằm lên đầu Haru.


- ....- Haru ghét nhất khi bị phân biệt đối xử thứ nhất là về tuổi tác, thứ hai là về chiều cao. Sabito cao hơn Haru hẳn một cái đầu.


- Tối nay tôi có lẽ sẽ trực ca... và không rảnh về "mát xa" cho anh đâu. Tạm biệt.- Haru bỏ đi thật nhanh.


- Haru-chan, đừng vậy mà, anh chỉ đùa xíu thôi.- Sabito đuổi theo.


Quay về chỗ Murasakibara, anh đã đi gần được phân nửa khu y tế thì bắt gặp cô y tá lúc nãy đang tìm mình. Cô dẫn đường đến nơi nhị tiểu thiếu gia, con trai thứ hai mới sinh của mình.


Vì là sinh non và là sinh mổ, trông thằng bé rất nhỏ, và rất yếu ớt. Anh nhìn con mà đau lòng, rơi lệ khóc.


- Con trai của ba...


Ngày hôm nay đáng lẽ ra anh phải cương quyết phản đối cậu đi mua sắm. Vì một phút mềm lòng mà bây giờ anh hối hận cũng đã không kịp rồi.


- Tại sao em lại không nghe anh?... Tại sao nhất định phải là ngày hôm nay chứ?...


Anh hôm nay tận mắt chứng kiến vợ, con trai mới sinh của mình đứng trước cửa tử thần, sắp rơi vào tay thần chết. Cảm giác đó, ai thấu hiểu cho anh.


- Oa... oa...


Con trai lớn nhìn thấy ba khóc, cũng khóc theo ba. Điều này làm anh tạm gạt đi sự đau đớn trong lòng, đặt con lên vai, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.


- Ba không khóc nữa, con nín đi.


- Tatsuya!! Tatsuya!! Where are you?


- Taiga, đừng chạy!! Em đang mang thai!!


Trong một không gian đầy yên tĩnh, có hai tiếng cãi lộn khá lớn nổ ra. Murasakibara đang trong tâm trạng cực kì không vui, tìm hiểu âm thanh đó phát ra từ đâu.


- Oh, what do we have here?


Kagami, một sản phu gần tám tháng, mang bụng bầu to hơn bình thường chạy khắp nơi tìm anh mình mặc sự khuyên bảo của chồng. Trên đường đến khu y tế, cậu đã nghe vài lời đồn thú vị về đại tiểu thiếu gia không biết từ đâu xuất hiện cùng lúc với nhị tiểu thiếu gia sinh non đang nằm trong lồng kín. Cứ ngỡ cậu nghe lầm, nhưng nhìn thấy đứa trẻ tóc tím trên vai Murasakibara thì cậu chắc chắn rằng mình không bị lãng tai. Cậu tức giận chạy đến nắm áo anh rể mình, hận không thể cho người trước mặt một trận vì bên cạnh hắn có một đứa trẻ đang ngủ. Aomine thở dài, thầm nghĩ bản thân khi về nhà sẽ có một trận cãi vả với vợ vì dám binh bạn. Cô y tá biết điều tránh mặt trước, cô không có gan xen vào chuyện cá nhân của thiếu gia nhà mình.


- Anh thật sự đã làm chuyện có lỗi với Tatsuya.- Kagami


- Buông tay.- Murasakibara


- Anh nghĩ anh là ai?.- Kagami


- Taiga, buông tay ra đi.- Aomine vỗ nhẹ vai Kagami


- Anh là ai? Tôi không quen anh.- Kagami phủ phàng trả lời Aomine.


"Giận rồi." Aomine


- Taiga, ở đây có hai đứa con nít đang ngủ. Đừng làm ồn chúng.- Aomine


- Hứ.- Kagami trong lòng có chút không phục nhưng vẫn buông tay. Coi như là vì cháu của cậu.


- Coi như cậu còn biết điều.- Murasakibara phủi phần áo bị nhăn.


Kagami nhìn sang đứa cháu nhỏ mới sinh nằm trong lồng kín. Trông rất nhỏ nhắn và yếu ớt, cậu nhìn mà đau lòng.


- .....- Hình như Kagami đang gọi tên ai đó, nhưng không một ai nghe thấy cả.


- Tatsuya đâu?.- Kagami


- Em ấy mất sức, đang nghỉ mệt.- Murasakibara


- Phòng nào?.- Kagami


- Phòng chăm sóc đặc biệt.- Murasakibara


- Anh nghĩ tôi biết chỗ đó nằm ở đâu?.- Kagami


- Hỏi cô gái đằng kia đi.- Murasakibara chỉ tay về phía cô y tá vừa tránh mặt lúc nãy.


Kagami theo cô y tá đến phòng chăm sóc đặc biệt. Lần này Aomine không đi theo vợ nữa, phái hầu nam đi theo chăm sóc.


- Sao không đuổi theo?


- Nhờ phước cậu mà em ấy lại quay sang giận tôi rồi đấy.


- Miễn cậu không ngủ ở sofa là được.


- Anh em tốt ghê ha.


Aomine giờ mới để ý một điều về người anh em của mình. Toàn thân Murasakibara đầy máu, và hai bàn tay đều được băng lại.


- Sao vậy?


- Là do tôi nhất thời mềm lòng nên hai mẹ con Tatsu-chin mới bị thương.


Aomine tuy không phải lần đầu nhưng vẫn khá bất ngờ. Vì điều kiện để trở thành thủ lĩnh thì không được phép lộ ra biểu cảm yếu đuối. Chính vì thế, những phút yếu đuối nhất của các thành viên GoM, chỉ có họ và người thân cận nhất mới được nhìn thấy.


Nhìn người anh em như vậy, anh cũng không phải là người giỏi an ủi, nhưng vẫn tìm lời động viên.


- Ầy, đừng buồn nữa. Chuyện cũng đã xảy ra rồi mà....


- Thế sao làm sao cậu biết hôm nay mình không nên để Himuro ra ngoài?


- Bởi vì Mido-chin nói hôm nay là ngày xui xẻo đẫm máu của Song Ngư và là ngày hối hận nhất trong cuộc đời Thiên Bình nên tớ mới không cho Tatsu-chin ra ngoài.


- .....- Aomine đứng hình vài giây trước câu nói không thể đỡ lại này của Murasakibara.


- Cậu... gọi điện cho Midorima?


- Ừm. Tớ lo Tatsu-chin sẽ xảy ra bất chấp gì nên mở ra xem thử. Sau đó tớ gọi điện hỏi Mido-chin nên làm gì.


- .....- Aomine lại tiếp tục đứng hình thêm vài giây.


- Vậy đứa trẻ này?.- Aomine chuyển sang vấn đề chính cho câu hỏi của vợ mình đã nhờ, và cho bản thân anh.


- Thằng bé... là ngoài ý muốn.


- Bỏ thuốc?


- Ừm.


- Người đâu?


- Không biết. Sabi-chin xử lý rồi, chưa có báo cáo.


Mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, nhưng Sabito trông như bị tra tấn trở về vậy.


- Sao vậy?.- Aomine


- Hic. Tôi bị đuổi rồi.- Sabito khóc lóc.


- Cậu đuổi hắn rồi hả?.- Aomine


- Đâu có.- Murasakibara


- Không phải bị đuổi việc đâu thiếu gia Aomine.- Sabito


- Chứ sao?.- Aomine, Murasakibara đồng thanh hỏi.


- Bị đuổi khỏi nhà.- Sabito khóc lóc, nhưng không dám kêu lớn.


- À....- Murasakibara và Aomine nhìn nhau, "à" một tiếng thật dài.


- Tôi vừa mới nói cậu không bị đuổi ra sofa ngủ đấy Mine-chin.- Murasakibara


- Ừm. Ngay lập tức vận xui chuyển sang người khác.- Aomine


- Mà không phải ra sofa ngủ.- Murasakibara


- Ra khỏi nhà ngủ luôn.- Aomine


Hai người tiếp câu, hòa âm cho nhau. Sabito tưởng rằng sẽ nhận được lời an ủi nhưng anh đã lầm.


- Không vui chút nào thiếu gia Murasakibara, thiếu gia Aomine.- Sabito dỗi.


- Giải quyết đến đâu rồi?.- Murasakibara sực nhớ ra chuyện quan trọng cần giải quyết.


- À, hai người đó ở trong phòng tra tấn đấy.- Sabito nghiêm túc trở lại.


- Tôi đi nữa. Xem coi tên nào cả gan dám làm chuyện này.- Aomine


- Cậu theo Sabi-chin trước đi.


Murasakibara theo thói quen không bao giờ bỏ này, nói một đoạn rồi để người khác ngầm hiểu đoạn kế tiếp. Anh bồng con trai lớn vào phòng chăm sóc đặc biệt, nơi Kagami đang chăm sóc cho vợ mình.


- Anh đến đây làm gì?


Kagami đã không vui vẻ khi vừa bước vào phòng phải chứng kiến cảnh anh của mình vừa bị thương ở chân vừa trải qua một cuộc sinh mổ, gương mặt trắng bệt, xanh xao vì mệt mỏi. Nhìn thấy người anh rể mà cậu cả đời không muốn thừa nhận bồng đứa trẻ không phải cháu mình bước vào, cậu mở miệng mắng anh.


- Nhà tôi, muốn vào hay ra là quyền của tôi.


- Nhưng tôi thích đuổi đấy, thì sao?


- .... Không thèm đôi co với cậu nữa. Nói chỉ tốn sức.


Murasakibara bồng đứa trẻ nằm cạnh Himuro. Chiếc giường lớn nên chứa được hai mẹ con. Đứa nhỏ cự quậy, mở đôi mắt thạch anh tím ra nhìn bố và cậu của mình. Kagami nhìn thấy thằng bé không khác gì anh, trong lòng tức giận nhưng có chút vui.


- Đứa nhỏ rất giống anh.


- Tôi biết.


- Cũng may rằng nó giống anh.


- Ý cậu là sao?


- Đỡ hơn là giống người phụ nữ mà anh đã mây mưa kia.


- ..... Đó là...- Anh định mở miệng giải thích thì Kagami cắt ngang.


- Tôi biết đó là do anh bị bỏ thuốc.


- Mine-chin nói?


- Không. Là do tôi đoán.


- .... Sao cậu nghĩ vậy?


- Vì anh yêu Tatsuya.


- .... Cảm ơn cậu vì chịu tin tôi.


- Không cần cảm ơn, một khi tôi biết chuyện thì Tatsuya sẽ nói giúp cho anh, như thường lệ. Và tôi không thích điều đó.


Đứa trẻ lật người, nằm úp mặt xuống giường. Kagami phì cười, lật đứa trẻ lại. Hiểu rằng thằng bé muốn nằm cạnh anh trai, cậu để đứa nhỏ nằm gần Himuro.


- Đứa trẻ thật đáng yêu. Thảo nào Tatsuya lại mạo hiểm đi gặp thằng bé.


- Sao cơ?


- Tôi hiểu Tatsuya, anh ấy sẽ nhận đứa nhỏ này, dù nó không phải anh ấy sinh. Nỗi đau mất mát, thiếu thốn người thân, chúng tôi thấu hiểu hơn bất kì ai.


- .....


- Nó cũng là cháu của tôi, tôi nhất định sẽ yêu thương thằng bé.


- .... Cảm ơn cậu.- Murasakibara cười, trong lòng hạnh phúc ngập tràn.


- Nói thật là tôi rất muốn trừng trị cái tên đã khiến Tatsuya như thế này nhưng tôi nghĩ anh còn giận hơn cả tôi nên tôi nhường lại cho anh.


- Ừ, cảm ơn...


Murasakibara định rời đi thì lại sực nhớ một chuyện.


- Hôm nay Tatsu-chin hẹn cậu đi dạo đúng không?


- Ừ.


- Tatsu-chin có nói hẹn cậu ra bàn chuyện nhưng lại bí mật không kể tôi nghe.


- Muốn tôi nói?


- Ừ.


- Chẳng có gì to tát lắm. Chỉ là... À quên, Tatsuya dặn là không được nói. Xin lỗi nha.- Kagami cười đắc ý.


- .....


Murasakibara biết mình bị chơi khăm, chỉ cười cho qua, không thèm đôi co với Kagami nữa.


- Tôi đi đây.


Bây giờ là thời gian giải quyết chính sự. Đến phòng tra tấn, sọc vào mũi là mùi máu tanh quen thuộc. Vì quen rồi nên anh thản nhiên vào trong xem hai kẻ phạm tội bị tra tấn đến đâu rồi.


- Ê! Murasakibara, cậu đúng là bị bỏ thuốc mới dám cùng cô này sinh con đấy.


Aomine nhìn thấy người anh em bước vào, góp thêm ý bình luận hoặc châm thêm dầu vào lửa.


- Ừ, đúng vậy.


Murasakibara lạnh lùng trả lời, mắt liếc sơ số vết thương trên cơ thể hai anh em nhà Akitaru sau một thời gian tra tấn liên tục không ngừng nghỉ. Nhìn đến bộ ngực sữa to tròn đang lắc qua lắc lại ấy, anh nổi hứng trêu ghẹo anh em của mình.


- Cậu biết không? Mặc dù không rõ nhưng trong mơ hồ, lúc tớ chạm vào ngực cô ta thì đúng là mềm thật đấy... nhưng mà có hơi... quái quái sao sao đó?


Murasakibara vừa nói vừa miêu tả chi tiết bằng bàn tay.


- Hai cái khối trước ngực đó hả? Fake đấy.


- Làm sao cậu biết?


- Có to có mềm nhưng cậu lại không thấy sướng thì fake rồi.


"Đậu má, hàng thật giá thật người ta nuôi dưỡng suốt bấy lâu nay mà bảo hàng fake." Miki không còn hơi sức mà mở miệng mắng người như thường lệ.


"Họ đoán đúng thật đấy, Miki từng đi phẫu thuật nâng ngực. Mà lâu rồi chắc em ấy quên luôn." Kanou vạch trần sự thật của em gái trong sự im lặng.


- Ồ! Chắc cậu nói đúng đấy. Do tớ chưa từng chạm vào, ngoại trừ cô ta, ngực phụ nữ bao giờ nên không biết.


- ..... Nói thẳng đi.- Aomine ngầm hiểu được ý của anh em mình.


- Thì tớ khen cậu trước đây là chuyên gia về ngực bự... Nhưng người cậu lấy lại không có ngực to, bù lại có cơ ngực.- Murasakibara cười.


"Cơ ngực!?" Kanou, Miki


"Sắp có đánh nhau hả?" Sabito


- .... Muốn đánh nhau không?.- Aomine cởi áo khoác, quăng cho Sabito.


- Chơi luôn sợ gì.- Murasakibara cũng cởi áo khoác, ném sang chỗ Sabito.


"Bị xem là giá treo áo khoác." Sabito dỗi.


"Họ đánh nhau thật á?" Kanou, Miki


Nhưng chưa kịp vung tay đánh thì có một, à không hai, à không ba người bất thình lình đạp cửa xông vào.


- Aomine!!


- Taiga!!


- Tatsuya!!


Kagami tuy bụng bầu lớn nhưng vẫn dư sức bế một sản phu mới sinh và trong tay Himuro đang bồng một đứa trẻ. Aomine hoảng hốt chạy đến chỗ ba người ấy, nhưng có người còn hốt hoảng hơn cả anh.


- Tatsu-chin, em còn yếu mà.


Murasakibara nhanh tay bồng Himuro, muốn bồng vợ ra ngoài tránh không khí lạnh lẽo đầy máu tanh này thì cậu lắc đầu, giọng hơi khàn nói.


- Atsushi, em muốn nói chuyện với cô ấy. - Himuro


- Sao cơ?.- Murasakibara bất ngờ trước yêu cầu của vợ mình.


- Em muốn nói chuyện với cô ấy.- Himuro lặp lại lần nữa.


- Không được. Lỡ cô ta làm hại em thì sao?


Anh dự định rằng sẽ cương với cậu, nhưng anh cả đời có lẽ chẳng bao giờ chống lại được vẻ mặt cầu xin đầy đáng yêu, nhưng trong trường hợp thì khác, của vợ mình.


- Xin anh đấy.


- Hầy, đừng nhìn anh. Anh lần này sẽ không mềm lòng đâu.- Murasakibara rút kinh nghiệm lần trước, không nhìn vào mắt cậu nữa.


- Xin anh đấy. Khụ khụ.- Himuro giả vờ ho, diễn rất tốt nên trông rất giống thật.


- Em có sao không?.- Murasakibara dễ dụ liền tin ngay, lo lắng khi thấy vợ mình ho.


- Chỉ một chút thôi, xong em sẽ về nghỉ.- Himuro tiếp tục làm nũng, cầu xin anh nhận lời.


- ..... Chỉ một chút thôi đó.- Murasakibara chịu thua. Đúng là không người chồng chịu được vẻ làm nũng hết sức dễ thương này của vợ mình.


Trong lúc hai vợ chồng nhà Murasakibara show ân ân ái ái theo đúng nghĩa đen thì hai vợ chồng nhà Aomine cũng show ân ái, nhưng vừa theo nghĩa đen vừa theo nghĩa bóng.


- Em đang mang thai mà còn dám bế người bệnh đến đây, đã vậy còn đạp cửa.


- Tôi làm gì là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.


- Tất nhiên là có liên quan rồi. Em là vợ tôi, đứa con trong bụng em là của hai chúng ta, sao em...


Aomine đang nói thì khựng lại, phát hiện vợ mình đang mở to mắt, á khẩu nhìn anh. Nhìn kĩ hơn, hai bên má và hai bên tai có chút đỏ.


- Taiga, sao vậy? Ngại à?.- Aomine cười đắc ý.


- Không có!!.- Kagami hét lên, mặt đỏ như gấc.


- Rồi rồi, không chọc em nữa. Đừng kích động.- Aomine lo lắng, sợ cậu động thai.


- .....- Kagami vẫn còn thấy ngại, không thể bình tĩnh lại được.


"Con của hai chúng ta..." Kagami không thể vứt năm chữ này ra khỏi đầu mình.


- Đói không? Anh dẫn em đi ăn.- Aomine mau mau kéo vợ mình ra khỏi chỗ đầy mùi máu tanh này.


- Nhưng...


- Tới nhà bếp, đừng lo.- Aomine hiểu ý vợ, tìm lời an ủi.


- Ưm...- Kagami ngoan ngoãn để chồng mình dìu đi tìm đồ ăn nhẹ.


Quay về chỗ hai vợ chồng Murasakibara, dù được anh đồng ý nhưng cậu phải đứng cách Miki khoảng một gang tay. Himuro đứng đó, nhìn người trước mặt. Cậu biết mình không nên hỏi quá nhiều, bởi nó là điều thừa thải, nhưng cậu dù sao vẫn là đàn ông, chưa từng ra tay hoặc nặng lời với con gái bao giờ. Thấy cô bị đánh đến mức hủy dung, hai tay hai chân gần trông như bị phế, máu không ngừng chảy xuống nền đất, và người kia cũng không may mắn hơn là bao nhiêu, cậu lên tiếng.


- Anh có cần phải như vậy không? Dẫu sao cô ấy cũng là...


- Là ai không quan trọng. Chỉ cần đụng đến gia đình anh thì phải nhận kết cục.- Anh cắt ngang, giọng nói có chút lạnh lùng.


- Anh đừng như vậy, em và con bây giờ đã...


- Không sao?.- Anh tiếp tục cắt ngang, ánh mắt tức giận đan xen đau buồn nhìn cậu.


- Em....- Cậu cứng họng, không thể đối lại với anh. Bởi khi nãy, trước khi đến đây, cậu có dừng lại ngắm con trai mình qua khung kính. Bé con vì sinh non nên rất nhỏ và cũng rất yếu, không thể tùy tiện ẵm bồng được. Điều này làm cậu rất đau.


- Đôi lúc anh ước gì em đừng quá mềm lòng với người khác.


- .... Cô là Miki đúng không?.- Cậu đổi đề tài, anh thở dài.


- Hai người tình tứ xong rồi sao?.- Miki lạnh giọng trả lời.


Thái độ của Miki đối với Himuro làm Murasakibara cực không hài lòng, anh thô bạo đạp vào bụng cô.


- Atsushi!!.- Cậu lên tiếng cản chồng mình.


- Chú ý thái độ của cô.- Anh phớt lờ cậu, hai mắt viên đạn trừng Miki.


- Hừ, sao tôi phải quan tâm. Nếu cậu ta có giỏi thì một lần bắn chết tôi đi, không cần phải đóng kịch thương hại tôi.- Miki bướng bỉnh cãi lại.


- Cô...!!.- Anh không thương tiếc đá mặt cô.


- Atsushi!! Được rồi, dừng lại đi!.- Cậu kích động, nắm lấy tay anh.


- Cẩn thận hở vết khâu.- Anh dìu cậu, sợ cậu sẽ ngã.


- Đừng đánh nữa, nói xong em sẽ đi, nha?.- Cậu làm nũng, năn nỉ anh.


- ..... Tùy cô ta.- Anh mềm lòng.


- Miki, xin cô đừng chọc tức anh ấy nữa. Cô sẽ tự làm mình thêm đau thôi.- Cậu có lòng lên tiếng nhắc cô nhưng cô vẫn bướng bỉnh, coi đó là lời gió thoảng qua tai.


- Xí.- Miki tự kiêu.


- ....- Anh rất muốn cho cô thêm một đạp nữa nhưng thấy cái lắc đầu nhẹ của cậu, anh mềm lòng bỏ qua.


- Miki, tôi đến để cho cô gặp con mình, có thể đây là lần cuối cùng cô gặp thằng bé.- Himuro nâng tay mình lên cao chút, để Miki có thể nhìn đứa trẻ rõ hơn.


- Tôi không cần cậu thương hại, và mang đứa con vô dụng đó tránh xa khỏi tầm mắt tôi ra. Nó trở nên vô dụng là do cậu, tất cả là do cậu. Chính cậu đã đạp đổ ước mơ vinh hoa phú quý của tôi, tình yêu của tôi, vị trí phu nhân Murasakibara của tôi.- Miki nổi nóng, hét lên mắng cậu. Câu chửi như lời oan ức, lời oán trách mà cô đổ hết lên người cậu.


"Sao mình lại có đứa em ngu như thế này cơ chứ?" Kanou bây giờ phải nói là cực kì hối hận vì trước đây đã đồng ý lời yêu cầu của em gái mình.


- .....- Anh dự tính cho cô một tát thì đã có người làm thay anh.


*chát* Himuro đánh Miki, lần đầu tiên trong đời cậu ra tay với phụ nữ. Cái tát này có vẻ rất đau, bàn tay năm ngón in trên má, và khiến cô điên này chịu thức tỉnh một chút.


- Cậu dám đánh tôi!! Cậu có quyền gì đánh tôi?.- Miki uất ức hét lên.


- Sao cô có thể xem con mình là công cụ lợi dụng cho mục đích tư lợi cá nhân như thế chứ?.- Himuro lớn tiếng mắng, Miki đơ người nhìn cậu.


- Oa.... Oa....- Bé con bị dọa sợ òa khóc lên.


- Ô ô, Atsuga, ba xin lỗi.- Himuro vỗ con nín.


- Atsuga?.- Anh và cô cùng lên tiếng.


- À, tôi quên chưa nói với cô. Thằng bé tên là Atsuga, Murasakibara Atsuga, con trai tôi.- Himuro giới thiệu con một cách đầy tự hào.


- Murasakibara Atsuga...- Anh lẩm bẩm tên này vài lần.


- Hừ, nực cười. Cậu thực sự xem con người khác là con mình sao? Và còn là con riêng của chồng mình?.- Miki cười lạnh.


- Sao lại không? Bản thân tôi cũng là con nuôi, tôi rất được mẹ Alex yêu thương và em trai tôi, Taiga, hai chúng tôi thân thiết không khác gì anh em ruột cả.


- .....- Miki đang suy nghĩ thử xem định nói câu gì thì Himuro đã tiếp lời thay cô.


- Nếu là con của Atsushi thì càng tốt, con của Atsushi cũng chính là con của Murasakibara Tatsuya này.


- .....- Miki triệt để câm nín, chỉ có thể nói một câu cuối cùng.


- Cậu sẽ hối hận.


- Sẽ không... Và không bao giờ.- Himuro khẳng định lại lần nữa.


- Tatsu-chin....- Anh nhẹ giọng gọi tên cậu. Được gọi tên, cậu hướng mắt nhìn anh.


- Vâng?


- Cảm ơn em.- Anh ôm cậu, không dám ôm chặt vì trên tay cậu vẫn còn đứa con của hai người.


- Em yêu anh Atsushi.- Himuro vòng tay, vỗ nhẹ lưng anh.


- Anh yêu em, rất yêu em Tatsu-chin.- Murasakibara gần như nức nở, xúc động, muốn rơi nước mắt.


"Mình thà chết chứ không thèm đứng đây xem cảnh máu chó này." Miki rất muốn cắn lưỡi tự tử nhưng cô không quen tự làm bản thân bị thương, có lẽ là do cô là thuộc giới nghệ thuật, giữ gìn nhan sắc là ưu tiên hàng đầu.


"Mình thà tự sát còn hơn tiếp tục chịu đựng bởi sự ngu dốt của em gái mình. Nếu có kiếp sau, hy vọng mình không tiếp tục làm anh trai em ấy nữa." Kanou nhai lấy thuốc độc mà hắn chuẩn bị sẵn để phòng hờ. Tác dụng thuốc rất nhẹ và cũng rất nhanh lấy mạng người, Kanou sau cái mím chặt môi để không hét lên thì nhắm mắt ra đi.


- Chúng ta đi nghỉ nha?.- Murasakibara ngỏ ý muốn dìu cậu về giường nghỉ ngơi.


- Vâng.- Himuro gật đầu, để anh bồng cậu đi.


- Ở đây giao cho cậu.- Murasakibara nhìn Sabito, coi như bàn giao công việc.


- Vâng.- Sabito


"Ồ, mình thoát kiếp bóng đèn rồi sao?" Sabito


"Mà còn hai cái áo khoác này tính sao đây?" Sabito tạm treo ngoài cửa để tránh làm bẩn.


"Hửm?! Tự sát rồi sao? Vậy đỡ phải tốn sức." Sabito đi đến chỗ Kanou.


"Mình xong đời rồi." Miki nghĩ thầm.


- Cô gái, cô muốn được chết như thế nào?.- Sabito có lòng hỏi Miki.


- Nói với cậu ta. Cho dù cậu ta có nhận thằng bé thì nó vẫn mãi là con tôi, một nửa dòng máu chảy trong nó luôn là người nhà Akitaru.- Miki hung dữ lườm Sabito.


- Đừng lo, tôi sẽ chuyển lời.- Sabito cười "thân thiện".


"Mình không nghĩ anh ta sẽ chuyển lời." Miki nhắm mắt, chờ đợi cái chết đến.


- Dù sao cô cũng là con gái, tôi niệm tình cho cô chết một cách nhẹ nhàng nhất.- Sabito lên súng, bắn một phát vào giữa trán Miki. Cô gục xuống, chết tại chỗ.


- Giải quyết đi.- Sabito sai đàn em giải quyết hai cái xác và sự nghiệp nhà Akitaru.


"Nhớ Haru-chan, nhưng em ấy lại không chịu gặp mình... Hic." Sabito tủi thân, đem hai chiếc áo khoác trả trước rồi tính tiếp chuyện tối nay ngủ ở đâu.


Trở về với cặp nhà Aomine, hai vợ chồng đang ăn xế. Với khẩu phần ăn khác người của phu nhân Aomine, đầu bếp phải liên tục nấu không ngừng nghỉ, có khi là không kịp người ăn.


- No chưa?.- Aomine


- Cho tôi thêm một chén cơm.- Kagami đưa chén cơm vừa mới ăn xong cho chồng.


- Đây.- Aomine múc một chén cơm đầy khác cho vợ.


- Măm... măm...- Kagami ăn liên tục không ngừng nghỉ.


"Taiga lúc ăn là đáng yêu nhất." Aomine nhìn hai cái má phồng phồng lúc khi nhai của Kagami, trông rất đáng yêu không tả được.


- Sao anh không ăn?.- Kagami vẫn không quen cái cách anh nhìn chầm chầm mình khi ăn.


- Anh ăn xong lâu rồi... hơn nữa, nhìn em ăn là anh no rồi.- Aomine cười.


- Ăn xong rồi thì đi ra chỗ khác, đừng có nhìn tôi.- Kagami ngượng khi thấy anh cười. Vẻ mặt này bị anh bắt gặp nhưng không nỡ vạch trần.


"Thật đáng yêu." Aomine cười.


"Cái tên này đừng có cười nữa được không... Ăn mà cũng muốn kiếm chuyện." Kagami rất muốn làm lơ nhưng không thể mặc kệ được.


- Hai cậu ăn vẫn chưa xong?.- Murasakibara bồng vợ đến, định nấu chút cháo cho vợ ăn thì bắt gặp đồ ăn nhà mình sắp bị sản phu kia ăn sạch.


- Chưa xong.- Aomine trả lời ngắn gọn.


- Em ngồi đây đi.- Murasakibara nhẹ nhàng đặt cậu xuống chiếc ghế sofa.


- Vâng.- Himuro chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái một chút. Xong xuôi, cậu hướng đến Atsuga trong vòng tay.


Đôi mắt thạch anh tím phản chiếu trên con mắt đen láy của Himuro. Atsuga nhìn cậu không chớp mắt, như đang tìm hiểu đối phương vậy.


- Atsuga... con đói không?.- Himuro bẹo hai má con.


- Ư... Agoo...- Atsuga quơ quơ hai bàn tay nhỏ, nắm lấy ngón tay cậu mút.


- Con đói rồi sao?.- Himuro cười.


"Ấy chết, chưa mua sữa." Murasakibara


- Thiếu gia, tôi mang áo khoác hai ngài đến trả.- Sabito


- Nhà cậu còn sữa không?.- Murasakibara sực nhớ ra rằng nhà mình chưa sữa bột, và may mắn rằng có vị cứu tinh đến.


- À vâng. Tôi sẽ đi lấy ngay đây.- Sabito chạy về phòng tìm sữa bột.


- Murasakibara, anh tốt nhất là nên cẩn thận đi.- Kagami


- Là sao?.- Murasakibara


- Tatsuya, đặc biệt là khi giáo dục trẻ con, cực kì nghiêm khắc.- Kagami


- Cậu ta!!! Nghiêm khắc?! Đùa sao?.- Aomine


- Đó là khi anh ấy bình thường. Tôi nhớ cái lần anh ấy nổi nóng khi hai đứa còn ở cô nhi viện, dạy dỗ lại một đứa trẻ dở thói lưu manh bắt nạt bạn bè. Nếu Tatsuya không theo tôi trốn Christ thì chắc Tatsuya bị bắt về làm vợ không hay biết.- Kagami


- Thật vậy sao?.- Murasakibara không thèm nghe đến đoạn "đứa trẻ được dạy dỗ", mà chỉ chú tâm đến đoạn "bị bắt về làm vợ".


- Thật thú vị.- Aomine cười, trêu ghẹo Murasakibara.


- Cậu khác tôi chắc?.- Murasakibara chọc lại cơn ghen cũ của Aomine.


- Mọi người đang nói chuyện gì thế?.- Himuro


- Không có gì đâu.- Kagami ăn xong, ngồi cạnh Himuro.


- Taiga, Atsuga đang mút ngón tay anh nè.- Himuro khoe với em trai.


- Vâng.- Kagami cười, cùng anh trai chơi đùa với cháu.


Aomine và Murasakibara nhìn hai bà vợ của mình chơi với em bé, ai lại không ấm lòng trước một khung cảnh đầy hường phấn ấy chứ.


"Dễ thương..." Murasakibara cười hạnh phúc.


"Đợi đến lúc con trai được sinh ra, hy vọng Taiga đối với mình có chút tiến triển." Aomine thầm hy vọng.


"Hình như Taiga sẽ phải sinh mổ... Hầy, tại bụng lớn quá mà..." Aomine thở dài.


- Phu nhân, sữa đây.- Sabito mang bình sữa mới pha cho Himuro.


- Cảm ơn anh.- Himuro đón nhận bình sữa, tỉ mỉ đút cho Atsuga bú. Nhìn con trai ăn một cách ngon lành, Himuro cũng thấy no lây.


*ọt* Cái bụng của Himuro đánh trống biểu tình không đúng lúc chút nào, cậu xấu hổ đỏ mặt.


- Để anh nấu chút cháo cho em.- Murasakibara đeo tạp dề, săn tay áo.


- Em quên mất, định rủ anh ăn cùng.- Kagami


- Em thì có việc gì nhớ.- Aomine


- Liên quan gì đến anh?.- Kagami trừng mắt nhìn Aomine.


- Em dễ giận thật đấy.- Aomine cười.


- .... Tôi muốn ăn cháo.- Kagami đánh trống lãng.


- Murasakibara, cậu nấu nhiều lên một chút được không?.- Aomine đến chỗ Murasakibara.


- Không. Vợ cậu ăn thì tự nấu.- Murasakibara


- Thôi nào người anh em, giúp tôi chút đi.- Aomine


- Không.- Murasakibara cương quyết từ chối.


- Cậu nghĩ sữa bột đó ở đâu?.- Aomine buông lời đe dọa.


- Cậu... Được lắm. Tôi nấu.- Murasakibara miễn cưỡng nấu thêm một chút.


- Cảm ơn người anh em.- Aomine vỗ vai Murasakibara.


- Vậy cậu bầm thịt đi. Cái này dễ nè, làm được không?.- Murasakibara đưa anh một con dao.


- Chuyện nhỏ.- Aomine săn tay áo lên, đeo tạp dề, cầm dao bầm thịt.


Một hồi sau, hai ông chồng nghe lỏm được cuộc đối thoại của hai bà vợ.


- Nè, vợ cậu lại định bắt vợ tôi đi kìa.- Murasakibara


- Ừ, biết mà.- Aomine


- Lần này định bắt luôn cả con trai tôi đi đấy. Cậu tính làm sao?.- Murasakibara


- Cậu nghĩ em ấy đi được sao?.- Aomine


- Ừ ha. Có bao giờ thành công đâu.- Murasakibara


- Bởi vậy lo làm gì chi cho khổ.- Aomine


Quay về thời điểm phu nhân hai nhà Aomine và Murasakibara ngồi tâm sự sau khi đút Atsuga ăn xong và vỗ Atsuga ngủ.


- Daiki vẫn luôn chiều em nhỉ?.- Himuro bắt đầu chuyên mục nói giúp em chồng.


- Anh đừng có cơ hội là nói giúp anh được không?.- Kagami


- Con em cũng sắp ra đời rồi, chẳng lẽ em muốn thằng bé không có cha?.- Himuro


- Em là đàn ông.- Kagami


- Nhưng em hiện đang thất nghiệp, đâu thể ra ngoài được. Hơn nữa, em họ Aomine, ai dám thuê em.- Himuro


- Ghi sai tên là được.- Kagami


- Em ra ngoài được không?.- Himuro


- Anh nuôi em.- Kagami


- Hai nhà Murasakibara và Aomine sẽ gây chiến đấy.- Himuro


- Chúng ta về Mỹ.- Kagami


- Chúng ta không có hộ chiếu.- Himuro


- Anh có điện thoại không? Gọi Alex đi.- Kagami


- Anh không có.- Himuro


- Anh thật không có?.- Kagami hỏi lần nữa.


- Được, anh có. Nhưng anh không thể đưa em được.- Himuro


- Có gì em chịu trách nhiệm.- Kagami


- Em gánh nổi hai chữ trách nhiệm đó không?.- Aomine bưng tô cháo đến chỗ vợ.


- Sao lại không?.- Kagami


- Tatsu-chin, chúng ta về phòng nghỉ đi.- Murasakibara bồng Himuro về phòng. Sabito bưng khây cháo theo sau.


- Hey, we haven't finished yet.- Kagami


- It's dinner time and Tatsu-chin is still tired. You two should go home soon.- Murasakibara


- Tatsuya!!.- Kagami


- Next time Taiga.- Himuro


Himuro nhép môi, Kagami đọc khẩu hình.


- Try it.- Himuro cười.


- Tatsuya!!.- Kagami ngượng.


- Eat your soup.- Aomine thổi bớt nóng, đút cho Kagami ăn.


- Có chút tiến bộ đấy.- Kagami nhai.


- Vì vợ anh là người Mỹ.- Aomine thổi cháo, đút cho Kagami ăn.


- .....- Kagami đột nhiên nhìn Aomine một cách đắm đuối.


"Có nên hỏi không ta..." Kagami trong lòng phân vân.


- Sao lại nhìn anh?.- Aomine


- .... Ưm... Tôi muốn hỏi....- Kagami ấp úng, khó mở lời.


- Ăn xong trước, về rồi nói.- Aomine đút cho cậu ăn tiếp.


- Ừm.- Kagami ngoan ngoãn nghe theo.


"Lúc nãy Himuro kia nói gì vậy? Taiga đột nhiên nghe lời làm mình có chút không quen." Aomine


Tại nhà bếp có cặp vợ chồng ân ân ái ái đút ăn, trong phòng ngủ nhà Murasakibara cũng có cặp vợ chồng ân ân ái ái với nhau. Nhưng khoảng một lúc trước đó, Himuro muốn gặp con trai.


- Con ơi...- Himuto nhẹ nhàng gọi đứa con nhỏ trong lòng kín.


- Anh xin lỗi.- Murasakibara rủ mặt xuống, tóc che mất khuôn mặt buồn rầu của mình.


- Anh đừng lo. Con trai hai chúng ta rất mạnh mẽ, con sẽ không sao đâu.- Himuro đặt tay lên má anh, động viên khích lệ anh.


- Ừm.- Anh hôn lên mái tóc đen láy của cậu.


- Anh có muốn đặt tên cho con không?.- Himuro đổi đề tài.


- Ưm.... Murasakibara Atsuya.


- Atsuya... Nghe thật giống tên của em.


- Cũng giống như em đặt tên cho Atsuga vậy.


- Anh nhận ra sao?


- Tất nhiên rồi. Nhưng vì em đặt nên anh mới thích.


- Vâng.


- Em chúc con ngủ ngon đi.


- Chúc con ngủ ngon Atsuya.- Himuro hôn lên lồng kín ấy, giống như đang hôn con vậy.


- Chúc con ngủ ngon.- Murasakibara bắt chước vợ làm theo.


- Yah yah...- Atsuga trong vòng tay mẹ quơ quơ hai tay, như cũng muốn hôn ngủ ngon em trai vậy.


- Chúc em ngủ ngon.- Himuro nâng con lên, hôn lên lồng kính.


Sau đó, ba cha con trở về phòng nghỉ. Anh đặt vợ ngồi trên giường, rồi bồng con nằm trong nôi. Atsuga có chút mệt, nhìn bố một chút liền lim dim mắt ngủ.


- Atsuga ngủ rồi?


- Ừm... A!- Murasakibara khuấy đều cháo, thổi bớt nguội, đút cho cậu ăn.


......


- Em no rồi.- Himuro vô tình ợ lên một tiếng.


- Ưm.- Murasakibara nghe tiếng ợ của vợ mình, cảm thấy giống như tiếng mèo kêu vậy.


Anh mang bát cháo đặt lên khay, sai người hầu dọn đi. Sau đó anh trở lại ngồi bên giường cạnh vợ.


- Anh vẫn chưa ăn gì đúng không?


- Bụng em còn đau không?


- Không sao đâu, chỉ là vết khâu thôi mà. Sợ rằng sẽ để lại sẹo.- Cậu buồn, tay xoa nhẹ bụng.


- Không xấu đâu, Tatsu-chin của anh chỗ nào cũng đẹp hết.- Anh hôn má cậu.


- Vâng.- Cậu cười.


- .... Tatsu-chin nè...- Anh nắm tay cậu.


- Vâng?


- Cảm ơn em đã tin anh.- Anh hôn lên mu bàn tay ấy.


- Em đương nhiên rằng sẽ tin anh rồi. Anh yêu em mà.- Cậu cười, hôn lên má anh.


- Em với vợ tên kia thật giống nhau.- Anh làm nũng, cọ má với cậu.


- Taiga cũng nói như vậy sao?.- Cậu cười.


- Nói đến cậu ta....- Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, làm cậu có chút căng thẳng.


- Em và tên đó đến trung tâm siêu thị làm gì? Và có nhất định là hôm nay không?.- Anh nghiêm mặt, tự nhủ lần này không được mềm lòng nữa.


- Không có gì đâu anh.- Cậu tránh né, không muốn đối diện với ánh mắt của chồng.


- Không được. Em nhất định phải nói, nếu không anh sẽ tìm Taiga hỏi.- Anh buông lời đe dọa, nhưng thật ra anh đã hỏi rồi nhưng không thu được kết quả gì.


- Đừng!! Em nói.- Cậu có chút khẩn trương, vội nắm chặt lấy tay anh.


- Em nói đi.- Anh mong chờ.


- Trước tiên, chiếc túi em mang hồi sáng, nó đâu rồi.


- Em nói cái đó?.- Anh chỉ tay về phía chiếc hộp đặt trên bàn.


- Ơ?! Anh mở ra chưa? Túi của em đâu?.


- Anh chưa mở, bởi vì nó đã khóa. Anh sợ món đồ trong đó quan trọng đối với em không tiện phá khóa. Còn túi của em, anh thấy dơ nên quăng bỏ rồi.


- Anh bỏ rồi?.- Cậu đơ người. Chiếc túi đó là đồ hàng hiệu, đã là hàng hiệu thì chắc chắn con số không hề nhỏ.


- Ừm... Em đừng đánh trống lãng.


- Anh mang chiếc hộp đó qua cho em đi.


- Ừm.- Anh mang chiếc hộp đó đưa cho cậu. Chìa khóa của chiếc hộp là nhập mật mã, với con số 0910.


- Đây là....- Anh bất ngờ với món đồ được đặt trong đó.


- Đẹp không?


Bên trong chiếc hộp là ba bộ đồ vest với ba kích cỡ khác nhau. Nhỏ có, lớn có, khổng lồ cũng có. Size nhỏ được may theo kích cỡ của một đứa trẻ, khoảng chừng vài tháng tuổi. Size lớn là của cậu và size khổng lồ là của anh.


Cậu vừa thuyên thuyên kể chuyện, vừa lấy từng bộ vest ra, tỉ mỉ để từng bộ trên giường.


- Em đã làm nó trong khoảng thời gian trước đi trung tâm mua sắm với Taiga đấy.


- Người dạy em là một cô gái trong tiệm vest, cô ấy đã dạy em và Taiga may vest.


- Vì em không được khéo tay nên làm khá xấu.


- Hôm nay em mang theo để nhờ cô ấy sửa lại cho đẹp.


- Nhưng có lẽ em sẽ làm thêm một bộ nữa.


- Anh nhìn thử xem, có đẹp không?.- Himuro đưa anh size khổng lồ.


- Tại sao em lại may quần áo?.- Anh cầm bộ vest của mình một cách nâng niu vô cùng.


- Bởi vì vài tháng nữa là sẽ đến sinh nhật anh.- Himuro cười.


- .... Sinh nhật?.- Murasakibara nhìn cậu một cách đầy ngạc nhiên.


- Đúng vậy, anh quên rồi sao?


- .....- Anh gật đầu nhẹ.


- Vì đây là năm đầu tiên em và hai con đón sinh nhật cùng anh nên em muốn nó trở nên đặc biệt nhất.


- Anh thì cái gì cũng không thiếu.


- Chính vì thế, em đã học cách may đồ để tặng anh.


- Làm đồ tự làm thì sẽ có ý nghĩa hơn.


- Vài tháng sau, con trai thứ hai của chúng ta sẽ khỏe lên rất nhiều. Em mừng lắm.


- Vậy là bốn chúng ta có thể mặc đồ em làm, cùng nhau đón sinh nhật ý nghĩa nhất của anh.


Murasakibara bị lời nói của Himuro làm cho xúc động, tay nắm chặt lấy bộ đồ trên tay. *tách* Trên bộ đồ vest size khổng lồ xuất hiện một giọt nước mắt.


- Ơ?! Atsushi, sao anh lại khóc?.- Himuro lo lắng, gượng người muốn ôm anh.


- .....- Anh không nói gì, nhẹ nhàng ấn cậu ngồi lại xuống giường. Đặt bộ đồ xuống, hai tay ôm thật chặt lấy cậu, nước mắt không ngừng rơi.


- Atsushi, anh sao vậy?.- Himuro vòng tay, vỗ lưng anh.


- Anh đã lâu rồi không có đón sinh nhật.- Giọng anh mười phần như ủy khuất, nỗi đau trong lòng thầm dấu bấy lâu nay bộc lộ hết ra ngoài.


- Vâng, em hiểu.


- Anh đã rất cô đơn.- Giọng anh như thêm phần nức nở.


- Nhưng bây giờ anh đã không còn một mình nữa.


- .... Đúng vậy.- Anh ôm cậu chặt hơn, như sợ rằng cậu sẽ bay đi vậy.


Himuro im lặng, yên vị để anh ôm mình trong lòng. Murasakibara không nói gì, chỉ muốn thỏa sức cảm nhận sự tồn tại của cậu trong vòng tay mình. Sự im lặng cộng thêm sự mệt mỏi sau một ngày vất vả, Himuro khá mệt, lim dim mắt muốn ngủ.


- Xin lỗi anh Atsushi, nhưng em buồn ngủ.


- Không sao, em ngủ đi.- Anh hôn nhẹ môi cậu, dìu cậu nằm xuống giường, đắm chăn cẩn thận.


- Anh đừng buồn nhé, anh có ba mẹ con tụi em rồi.- Himuro trước khi đi vào giấc ngủ, không quên nói một câu ngọt ngào với anh.


- Ưm, em ngủ ngon.- Anh hôn trán cậu. Thấy cậu ngủ rồi, anh mới nhẹ nhàng đi ra cửa.


- À, quên mất.


Trước khi ra ngoài, anh đến kiểm tra con trai một chút. Atsuga ngủ rất say, mép miệng bắt đầu chảy nước miếng.


- Ngủ ngon Atsuga.


Anh lấy khăn lau đi chỗ nước bọt ấy, cúi người hôn lên trán chúc ngủ ngon với con trai. Đứng trước cửa, anh quay đầu nhìn lại lần nữa.


- Cảm ơn em Tatsu-chin.


- Cảm ơn em đã quay về.


- Cảm ơn em đã chọn bên cạnh anh.


- Cảm ơn em đã cho anh một gia đình mà anh hằng mong ước.


- Anh yêu em Tatsu-chin.


Murasakibara khẽ đóng cửa, trở ra bếp nấu bữa tối cho mình.


End.


------------------------------------------------------------


Comment

Comment