CHƯƠNG 10 - TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU

"Em chỉ muốn biết...anh có vì em làm một việc gì đó hay không thôi..." Giả dối, em của ngày hôm nay đã dễ dàng nói ra những lời không thật để đối mặt với sự khó hiểu từ anh.


Một hồi lắng lo và suy nghĩ, anh mỉm cười.


"Nếu điều em muốn có lý do chính đáng và hợp lý, anh sẽ thực hiện theo...và điều đó khiến em cảm thấy vui"


Nơi nào đấy chợt nhoi nhói sự yêu thương không chân thật, những câu từ trước mắt được người con trai mang danh anh trai đã dễ dàng thốt lên không một chút suy nghĩ.


Vui sao? Thật không vui chút nào...


Lụi thụi quay lưng bỏ đi không nói thêm bất kì một câu từ nào khác nữa. Nơi khóe mi dường như cay cay.


Anh vẫn đứng ngây ngốc tại vị trí cũ dõi theo thân ảnh kia cho đến khi mất dần sau dòng người đông đúc.


Vô thức mỉm cười như tự chấn an bản thân, rồi lại lầm lũi bước vào phòng tiếp tục công việc của mình cùng đồng đội.


Không khí tươi vui bủa vây khắp sân đấu tại khuôn viên của trường, dòng người hối hả đùa giỡn với những người bạn thân của mình, một số khác vẻ mặt không thoát khỏi sự lo toan cho trận đấu sắp diễn ra.


Ai nấy đều nhanh chân nhanh tay hoàn thành công việc được giao, rồi lại vội vàng tìm kiếm cho bản thân một chỗ ngồi tốt có thể quan sát toàn bộ trận đấu một cách thoải mái nhất.


Em may mắn hơn tất thảy bọn họ, vì người tham gia trận đấu là anh trai mình, nên em đã đặc biệt được dành riêng cho một chỗ ngồi thoải mái không cần chen giành.


Em đã cùng Thiên Tỉ ngồi cạnh nhau ở dãy ghế đầu để tiện theo dõi và cổ vũ anh.


Trận đấu qua các khâu chuẩn bị rồi lại nhanh chóng sắp diễn ra, những người tham gia trận đấu cuối cùng cũng bước ra và có mặt đầy đủ.


Đưa mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc đáng chờ mong, không quá lâu để em và Thiên Tỉ có thể trông thấy anh đứng đó.


Nhưng khuôn mặt anh dường như có chút không bình thường, anh chọn một vị trí đứng không quá nổi bật, dường như sẽ bị ấn chìm trong biển người đứng trước, nhưng quả thật không dễ dàng, sự tồn tại của anh luôn tỏa sáng khiến ai ai cũng có thể tìm thấy anh.


Những cô gái la hét cổ vũ tên anh ngày một lại đến nhiều hơn, anh không đáp lại ngay cả một nụ cười, em chỉ nhìn thấy nơi xa xăm ấy dường như anh có điều không ổn.


Tiếng tuýt còi ngân vang báo hiệu trận đấu bắt đầu, ai nấy đều nhanh chân vào vị trí của mình và vào thế hành động.


Sau vài động tác cơ bản giao lưu hai bên, trận đấu đã thật sự bắt đầu khi đội đối phương mạnh mẽ cố giành thế chủ động với trái bóng màu nâu sậm trên tay.


Vượt qua vài đồng đội của đội chúng ta, đội đối phương nâng bóng và toan tính đưa bóng vào rổ, nhưng không may đã bị cơ thể anh bật cao ngăn chặn.


Cùng lúc là những tiếng hò reo không ngừng nghỉ, đội đối phương có chút thái độ không hài lòng với anh, đương nhiên là thế.


Em luôn dõi mắt theo từng hành động dù là nhỏ nhặt của anh, trông anh rất mệt mõi thở gấp cùng hàng tá giọt mồ hôi cư ngự trên khuôn mặt đẹp góc cạnh.


"Có chuyện không ổn rồi" Thiên Tỉ ngồi cạnh bên em đột nhiên lên tiếng, ánh mắt anh ta xa xăm nhìn lấy anh đầy lắng lo.


"Chuyện gì sao?" Bất giác cảm thấy bồn chồn theo anh ta, em liền hỏi han nhưng nhận lại chỉ là một cái gật đầu nhẹ hẩng.


Trận đấu tiếp tục với những pha tạo trò đẹp đẽ đến từ hai phía, anh được chúng tập trung kèm cặp quá gắt gao, khiến anh không thể tự do bay nhảy như đã từng làm. Từng hành động đều dễ dàng bị chúng ngăn chặn không lối thoát, nhìn cũng đủ biết mục tiêu duy nhất của chúng chính là anh.


Trái bóng màu nâu sậm nảy lên cao, anh lách người điêu luyện qua hàng rào đối phương nhanh chóng nhảy lên thâu tóm trái bóng tròn đang bay tự do.


Nhưng thật không may, một tên bên đội đối phương đã chơi xấu, xô đẩy anh té nhào xuống nền đất, anh nhăn mặt đau đớn ôm chặt chân, sau vài lời hỏi han giả tạo của chúng, cuối cùng anh vẫn phải tiếp tục trận đấu với cơ thể không khỏe cùng đôi chân đau nhức.


Từng nhịp thở chệch nhịp vang động, anh đang rất cố gắng cho trận đấu, cho đồng đội, cho cả chúng ta.


Đôi bên vẫn chưa ghi điểm, nhưng đã hết trận đấu thứ nhất, Thiên Tỉ đã bỏ đi đâu đó không rõ, em chỉ biết lặng lặng ngồi theo dõi anh.


Hai bên được vào nghỉ ngơi trong ít phút, từ nơi xa em có thể trông thấy sự xuất hiện của Thiên Tỉ. Anh ta đã nhanh chóng dìu anh ngồi vào dãy ghế bên trong. Bất giác cảm thấy lo lắng, em đã rời bỏ chỗ ngồi tốt để xuống đó cùng anh và Thiên Tỉ.


"Thay đi" Thiên Tỉ đưa ra trước mặt anh một hộp giày mới toanh.


Khuôn mặt anh tỏ rõ sự bất ngờ không thể lường trước, rồi lại ngơ ngác nhìn Thiên Tỉ như thể anh ta là một sinh vật lạ.


"Sao? Chẳng phải mang không đúng kích cỡ giày sao? Mau lên" Thiên Tỉ mở hộp, lôi ra một đôi giày mới màu đen rất đẹp.


"Sao mày lại biết?" Vẫn chưa hết bất ngờ, anh ngồi lặng yên mặc cho Thiên Tỉ cởi bỏ chiếc giày chật chội đang mang của mình.


"Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết rồi, chỉ trách tại sao tao lại có thể hiểu mày đến như vậy" Vừa nói Thiên Tỉ vừa thay giày mới cho anh.


Em chỉ vừa kịp tới đã trông thấy đôi chân sưng đỏ đầy xót xa của anh. Đã không thể ngăn chặn cảm xúc, em tiến nhanh đến phía anh không ngừng lo lắng.


"Chuyện gì vậy? Chân anh?" Em ngồi cạnh bên lay mạnh anh. Thật sự em đang cảm thấy mất bình tĩnh.


"Không sao, chỉ hơi sưng thôi" Anh mỉm cười chấn an em.


"Đúng là không bình thường, chúng liên tục chơi xấu, kèm mày đến mức thở còn khó khăn, và chắc chắn chúng đã đổi giày của mày, có phải không?" Thiên Tỉ ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ.


"Tao biết, nhưng trong bóng rổ, việc kèm cặp là không phạm quy, nên không thể làm gì khác ngoài tiếp tục tự cố gắng" Tông giọng anh hạ xuống thấp nhất, chỉ vừa đục hơn một tí.


"Đúng là hèn hạ..." Thiên Tỉ gầm rít trông cực kì bất mãn với cách hành xử của đội đối phương.


Vài phút nghỉ ngơi ít ỏi, tiếng tuýt còi báo hiệu trận đấu thứ 2 chuẩn bị lâm trận.


Ai nấy tiếp tục động viên nhau rồi lặng lặng về vị trí của mình, riêng anh với đôi chân sưng đau nhức, đã từng bước chậm rãi cố gắng ra sân cùng nét mặt cố tỏ vẻ vẫn ổn.


Đội đối phương liên tục nhìn anh với ánh mắt không chút thiện cảm, cay cú độ bám víu chai lì từ anh. Chắc chắn chúng đang gữi tin nhắn cho nhau bằng ánh mắt, rằng tại sao anh vẫn chưa chịu rời khỏi sân đấu, và thay vào một kẻ dễ xơi nào khác.


Trận thứ hai vẫn không thay đổi, chúng vẫn thay phiên nhau kèm cặp anh không chừa cho anh một cơ hội chạm bóng, anh vẫn nét mặt ổn định không để bản thân mất bình tĩnh mà lao vào dằn xé chúng.


Chúng vẫn dùng những hành động hèn hạ đê tiện, chỉ khi anh được dịp chạm bóng, chúng đã tàn nhẫn tìm cách xô đẩy anh, thật không may, chúng đã hoàn thành xuất sắc việc chơi xấu và hạ anh. Chúng nhất quyết khiến anh phải rời khỏi sân đấu cho kì được.


Dường như chúng đã đạt được mục đích.


Chúng liên tục tấn công vào cổ tay đã từng băng bó của anh, anh đưa cơ thể dùng làm tấm bảo vệ cho cổ tay đáng thương, chúng không vừa lòng buông tha, xô đẩy anh khiến anh một lần nữa té nhào xuống nền gạch trước bao nhiêu con mắt chứng kiến không khỏi đau lòng.


Anh không thể tự thân đứng dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn không thể kìm nén, ôm chặt cổ tay kêu mà gầm rít đau đớn. Em đã không thoát khỏi sự lo lắng khi chứng kiến toàn bộ quá trình chúng làm tổn thương anh, nhưng lại tuyệt nhiên bất lực không thể giúp đỡ.


"Đi thôi" Thiên Tỉ chạm nhẹ vào em, và rời khỏi, khi trông thấy vài người đến và đưa anh đi chữa thương. Trước khi rời khỏi nơi đó, em đã trông thấy nụ cười mãn nguyện chúng dành cho nhau.


Anh được đưa đến phòng y tế của trường chữa trị, một người khác đã được vào thay thế vị trí của anh, thật đáng tiếc cho đồng đội của anh.


Cổ tay anh được xoa thuốc và băng bó, tuy rằng không quá nặng nhưng đã không thể cử động mạnh được nữa, đồng nghĩa với việc không thể tiếp tục tham gia trận đấu. Anh đã rất tiếc nuối cho mình.


"Vương Nguyên, thật sự em biết chuyện gì đang diễn ra? Đúng chứ?" Thiên Tỉ đột nhiên quay sang em hỏi han và điều tra. Khi chúng em đang bên ngoài ngồi chờ đợi anh.


"Em...em không biết..." Lúng túng trước câu hỏi không thể ngờ trước, em ngập ngừng như thế chẳng khác nào đang tự tố giác chính bản thân mình.


"Sự yếu đuối của em đã làm hại anh trai em" Thiên Tỉ lạnh lùng thốt ra câu từ đầy lãnh đạm. Chính em cũng không thể ngờ anh ta lại có một mặt khác đáng sợ như thế.


"Em không có...em chỉ muốn mạnh mẽ để bảo vệ anh ta..." Bất mãn và phủ nhận ngay câu nói đến từ Thiên Tỉ, em đang cảm thấy bản thân mình chịu tổn thương.


"Em thấy đấy, cách em dùng để bảo vệ chính là cách vô tình khiến anh em bị thương, tốt hơn hết em nên nói sự thật, anh không đủ kiên nhẫn nhìn bạn thân của anh tiếp tục bị hãm hại như thế đâu" Một lần nữa ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào em, khiến bao nhiêu cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và giả ngây không biết đều đồng loạt đứt bựt.


Một hồi đắng lo và suy nghĩ, những chuyện đã xảy ra từ trước đến nay, tất cả đều vì trận đấu, và mục đích của chúng chỉ đơn giản mong ước chiến thắng và loại bỏ anh, vì anh là vật cản nặng nề đối với bọn chúng tiến tới vinh quang.


Tất cả những việc em làm, từ nói dối đến tránh né, từ chịu trận đến kìm nén, chỉ vì mục đích bảo vệ anh khỏi tay chúng.


Nhưng sau cùng mọi chuyện đã xảy ra, kết quả cũng thật tồi tệ, vậy việc gì em phải giấu riêng nỗi niềm đó cho mình nữa.


Đúng vậy, sau đó em đã nói toàn bộ mọi chuyện lại cho Thiên Tỉ nghe.


Anh ta đã tức giận đến mức tay hình thành nắm đấm mà đập vào tường, từng thớ gân phẫn uất cũng trỗi dậy trên cánh tay mạnh mẽ.


"Bọn chúng sẽ phải trả giá!"


Đó là câu nói cuối cùng em nghe được từ Thiên Tỉ.


Feedback, please!

Comment