🐾Chương 5🐾

🐾Chương 5: Soi gương xuất ngọc thể trong người ra, Nguyễn Hành bị thân phận của Lục Bắc dọa sợ🐾

Vừa trải qua kì phát tình, ngủ dậy lại bị Lục Bắc gây khó dễ một hồi, Nguyễn Hành lại ngủ một giấc đến hôm sau mới thần thanh khí sảng tỉnh lại. Quay người, còn chưa kịp xuống giường thì đã nhận thấy có vật gì đó đâm chọc, ma sát với vách tường bên trong, cậu lập tức nhớ lại lời Lục Bắc nói trước khi hôn mê bên tai:

"Mang theo vật tôi tặng em ngủ đi, có lợi với thân thể em."

Lúc đó bởi vì quá mức buồn ngủ, cũng không kịp mở mắt tranh luận với hắn đã ngủ mất, ai biết tên biến thái này, thật sự để cậu mang căn ngọc thể, ngủ nguyên ngày cơ chứ.

Nguyễn Hành thấp giọng mắng một câu, vươn tay tới phía sau muốn đem căn đồ vật làm toàn thân cậu khó chịu lấy ra. Bởi vì tư thế nằm không tiện, cậu quì gối trên giường, hai đùi banh ra, bởi vì tư thế, cặp mông nộn nộn tròn căng cong lên, cậu nhịn xấu hổ đem ngón tay chọc tới huyệt khẩu bị ức hiếp quá lâu đỏ tươi mà móc ngoáy.

Ai biết ngọc thể bởi vì nước dâm trong tiểu huyệt quá nhiều, trơn trượt làm cậu móc không ra. Vật lộn cả buổi vẫn không thể lấy ngọc thể bên trong ra, còn làm nó đâm vào nơi càng sâu bên trong. Nguyễn Hành đỏ mặt xấu hổ, nằm trên giường thở hổn hển, hạ thể vì bị ngọc thể thao sướng mà cương lên, nhìn qua đáng thương cực kì.

Lục Bắc không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đẩy cửa bước vào, dựa vào cánh cửa nhìn thê tử ngốc nhỏ của hắn, muốn móc đồ chơi bên trong ra nhưng lại không có cách nào, lại còn làm bản thân chật vật như vậy. Một trượng phu tốt thì nên đúng lúc giúp tiểu thê tử mình, Lục Bắc nghĩ.

Vì vậy hắn đến bên giường, đem cánh tay chôn trong cơ thể của Nguyễn Hành rút ra, dùng tư thế bé trẻ con ôm cậu lên.

Nguyễn Hành bị hắn dọa sợ kinh hô một tiếng, giãy dụa muốn nhảy xuống, lại bị Lục Bắc lấy tay kìm chặt rồi mới nhẹ nhàng bước tới phòng tắm. Sau khi vào phòng tắm, Lục Bắc đem người ôm tới trước tấm gương, vừa ghé vào cổ liếm láp vành tai cậu, vừa hướng dẫn: "Em co rút cái miệng nhỏ phía sau, ăn vào thế nào thì nhả ra thế đó, rất đơn giản."

Nguyễn Hành gần như không thể tin vào lỗ tai mình, mặt đỏ lên muốn bỏ chạy, lại bị hai chân tách ra đặt lên bồn rửa tay, lạnh buốt kích thích bên đùi cùng bờ mông mềm mại, làm cậu không khỏi run rẩy một trận.

"Bây giờ không lấy ra, hôm nay liền mang theo nó nguyên ngày." Lục Bắc cắn lỗ tai cậu, mơ hồ không rõ mà uy hiếp.

"Khốn khiếp, tôi tự lấy ra." Nguyễn Hành bắt đầu hối hận bản thân vừa tỉnh dậy sao lại chủ quan như vậy, đối phương vào phòng rồi, cậu cũng không phát hiện ra, bằng không sao có thể lần nữa rơi vào tay hắn cơ chứ.

"Còn dám gọi bậy, tôi không ngại để em ngậm ngọc thể rồi bị đánh nát miệng huyệt đâu." Nguyễn Hành nhớ tới tình cảnh hôm qua bị đánh mông, liền hận không thể quay lại cắn chết người phía sau, đáng tiếc hiện tại cậu bị người quản chế, còn hung dữ như vậy rất bất lợi với cậu.

Nguyễn Hành điểm qua một lần các anh hùng lịch sử, lúc nhỏ học qua, nào là muốn làm việc lớn thì phải nhẫn nhịn, nằm gai nếm mật, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nếu hôm nay còn mang cái đồ chơi này trong người, chi bằng đâm đầu vào tường chết luôn cho xong.

Vì vậy Nguyễn Hành quay mặt đi, không nhìn bản thân trong gương, dưới thân nghe lời chỉ dẫn của Lục Bắc không ngừng co rút, cảm nhận nội bích cùng ngọc thể ma sát, lại để ngọc thể kia thuận theo dịch nhờn từ trong nhục huyệt chậm rãi đi ra. Tràng thịt bên trong bị chơi hư, rất tận trách truyền lại khoái cảm ma sát như bị ai chịch, khiến cậu tê dại không ngừng.

Nguyễn Hành có chút khó chịu tựa vào ngực nam nhân, ngay lúc ngọc thể bị đẩy ra phân nửa, đầu cậu bị ép quay lại nhìn rõ bản thân trong gương: Hai đùi còn đầy dấu hôn chưa biến mất, hai chân banh ra đối diện với gương, lộ ra lỗ nhỏ đỏ thẫm đang phun ra nuốt vào ngọc bổng, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy rõ ràng thịt mềm quanh lỗ nhỏ đang dâm đãng mút lấy ngọc thể.

Vừa nghĩ tới Lục Bắc sau lưng đang nhìn, Nguyễn Hành nhịn không được muốn diệt khẩu hắn.

Lục Bắc nhìn vẻ mặt trừng mắt của cậu là đã đoán được bảy tám phần, cười nhẹ đem căn đồ vật kia nhét trở lại, dưới ánh mắt muốn giết người của Nguyễn Hành thúc giục: "Nhìn tôi làm nũng cũng vô dụng, đừng nghĩ muốn lười biếng."

Cuối cùng Nguyễn Hành cũng đem căn ngọc thể kia đẩy ra, mất hơn nửa tiếng, đồ chơi kia rớt xuống tấm thảm vang lên một tiếng trầm đục, Nguyễn Hành thô thanh hối thúc Lục Bắc ôm cậu đi thay quần áo.

Còn chưa quen bị hắn chịch, ngược lại sai bảo hắn thì rất thuần thục. Quả nhiên là tiểu thiếu gia. Lục Bắc bị cậu sai sử cũng rất được việc, không gây khó dễ cho cậu nữa, mặc xong quần áo thì dẫn cậu xuống làm quen với căn biệt thự này.

Quản gia và người hầu đang đợi dưới lầu hiển nhiên biết sự tồn tại của cậu, nhìn thấy Lục Bắc mang Nguyễn Hành xuống lầu cũng không lộ ra thần sắc kì quái gì, giống như đã quen biết vài chục năm nhiệt tình chào đón: "Tiên sinh, phu nhân." Rồi lễ bái một cái với Nguyễn Hành vẻ mặt không tình nguyện phía sau.

"Phu nhân, tôi họ Trịnh, ngài về sau có chuyện gì cứ phân phó với tôi là được."

Nguyễn Hành vừa định cự tuyệt xưng hô phu nhân này, ngẩng đầu lên liền thấy nụ cười hiền lành của quản gia với cậu, ngay lập tức nuốt xuống lời cảnh cáo hung dữ với ông.

Mẫu cậu là tình nhân của phụ thân, lúc năm tuổi, đem cậu về Nguyễn gia nhận tổ qui tông xong, thì không biết tung tích. Phụ thân cậu không hề để tâm tới hai hài tử dưới gối, sau khi xét nghiệm DNA thì quăng cho quản gia nuôi nấng. Vậy nên ngay cả giới tính thật của cậu, ông cũng không biết. Trịnh quản gia dáng vẻ hiền lành làm cậu nhớ tới gia gia nuôi cậu từ bé tới lớn, cậu còn chưa kịp báo đáp gì cho ông, thì ông đã qua đời.

Cho nên Nguyễn Hành rất khó đối với gương mặt hòa ái tươi cười nói ra những lời bất kính, cậu bị gọi là phu nhân, lửa giận lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể yên lặng đi theo Trịnh quản gia nghe ông giới thiệu từng ngóc ngách, phòng ốc trong căn biệt thự.

Là một hài tử thiện lương lại lễ phép nga. Sau lưng Nguyễn Hành nơi cậu không nhìn thấy, quản gia cười thâm trường với Lục Bắc, Lục Bắc lập tức dựng hai ngón tay với ông: Hôm nay có thể ăn hai khối bánh ngọt.

Quản gia bởi vì thân thể không tốt bị nghiêm khắc quản lí ăn các loại thực phẩm từ đường, hưng phấn mà rung rung râu mép. Xem ra đứa bé phía trước này quả nhiên là bảo bối a, bảo bối a.

Nguyễn Hành đi theo quản gia dạo một vòng xem bố cục chủ yếu của biệt thự, lại đi bên ngoài biệt thự xem một vòng, mới phát hiện đây không chỉ là một biệt thự có hoa viên đơn giản như cậu nghĩ.

Đây là một trang viên kiến trúc bố cục kiểu châu Âu, chủ trạch bọn họ nằm ở chính giữa, bên cạnh là những căn phòng thấp hơn dành cho người hầu, phòng ở của bảo tiêu, sát bên phòng ở là hoa viên và một mảnh cỏ xanh bằng phẳng, quản gia không dắt cậu đi tới mép ngoài của hoa viên, còn cái hồ phía sau, lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, theo tầm mắt của cậu, còn có thể nhìn thấy đảo nhỏ trong hồ.

Nguyễn Hành đột nhiên hoài nghi tình cảnh hiện tại của bản thân, Lục Bắc đem cậu tới một nơi như vậy, chẳng lẽ không định thả cậu đi? Cậu thậm chí không dám hỏi thẳng Lục Bắc, sợ sau khi xé rách mặt, đến lúc đó tình cảnh còn bết bát hơn hiện tại nữa.

Lục Bắc có thể ở một nơi như vậy, rốt cục là người thế nào?

Nguyễn Hành thâm sâu nhìn Lục Bắc một cái, nhìn thấy hắn vẫn bộ dáng ôn văn nho nhã, trong lòng lại thêm một cỗ kính sợ.

Lục Bắc chính là muốn cậu kính sợ với hắn như vậy.

Sau khi biết được năng lực cùng thủ đoạn của hắn, Nguyễn Hành dù muốn chạy trốn cũng sẽ đắn đo về thế lực và quyền thế sau lưng mình. Một khi có do dự cùng lo lắng, theo tâm tính của cậu tuyệt đối không thể cẩn thận không kẽ hở, đã có kẽ hở, Nguyễn Hành đương nhiên không có khả năng vô thanh vô tức rời khỏi hắn.

Có điều, không thể dọa cậu sợ, Lục Bắc nghĩ. Tính toán đến đây là được rồi, hắn không ngại đợi mọi chuyện từ từ tiến triển. Lục Bắc nắm lấy tay Nguyễn Hành, nhìn cậu còn đang sững sờ, ngơ ngác tùy ý hắn nắm tay, cũng không có ý nhắc nhở cậu, tâm ý mỹ mãn dắt tiểu thê tử vừa gạt tới tay, đi về phía nhà ăn.

Nguyễn Hành còn đang suy nghĩ về thân phận Lục Bắc, trang viên ngoại ô...Lục gia. Cậu thuận miệng hỏi Lục Bắc một câu, "Anh mua nhà ở mấy vùng nông thôn này, giống hệt như đám nhà giàu mới nổi, chỉ biết tiêu tiền cho mấy miếng đất rách nát."

Lục Bắc dung túng nghe cậu cố ý đâm chọc, cũng không nổi giận, sung sướng đáp lại cậu "Yên tâm đi, em vẫn còn ở nước A, chỉ là đang ở thành phố C mà thôi."

Nguyễn Hành không quá quan tâm, nhẹ gật gật đầu, nước A thành phố C, trang viên ngoại ô Lục gia.... chả lẽ! Cậu lập tức dừng bước.

Lục Bắc còn đang hưởng thụ, trong thỏa mãn nắm bàn tay bé nhỏ của lão bà, đột nhiên bị Nguyễn Hành dùng sức giãy ra, hắn nghĩ là Nguyễn Hành đột nhiên phản ứng lại nên giận hờn cáu kỉnh, định trêu chọc cậu vài câu liền nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Nguyễn Hành, trở nên trắng bệch. Đứng tại chỗ khiếp sợ cùng khủng hoảng, không cách nào che dấu nhìn hắn.

Lục Bắc nhíu mày, hắn mặc dù thích dọa Nguyễn Hành nhưng cái đó chỉ là thủ đoạn nhỏ gia tăng tình thú trên giường, trên thực tế, hắn tuyệt đối không thích Nguyễn Hành dùng ánh mắt sợ hãi này nhìn hắn, giống như đang nhìn người sẽ làm hại tới cậu vậy.

Nhưng Lục Bắc nghĩ lại nghĩ, cũng không nghĩ ra hành động nào của hắn dọa Nguyễn Hành thành dáng vẻ này.

Nhìn đối phương dáng vẻ đáng thương bị dọa sợ tới mức sững sờ tại chỗ, Lục Bắc trong lòng thở dài, quyết định bất kể thế nào, trước dỗ lão bà mới quan trọng. Hắn bước lên muốn kéo tay Nguyễn Hành, nhìn bộ dáng muốn giãy ra nhưng không dám của cậu, như bé thỏ dễ thương, bị dã thú nhìn chằm chằm, lạnh run tại chỗ, muốn động cũng không dám động. Siêu đáng yêu.

Nếu không phải thời gian không cho phép, Lục Bắc thật muốn khi dễ cậu một lúc.

Chờ tới lúc đi tới nhà ăn, Nguyễn Hành vẫn bộ dáng bị dọa sợ, nếu không phải Lục Bắc bắt cậu ngồi bên cạnh hắn, sợ là tiểu gia hỏa này đã bưng chén cơm, chạy ra cửa ngồi ăn đi.

Lục Bắc có chút buồn bực, chả lẽ cậu đã đoán được thân phận của hắn? Nhưng hắn cũng là một người làm ăn đứng đắn, ngoại trừ qui mô có to chút, tiền có nhiều chút, cũng đâu khác gì người bình thường, sao lại dọa tiểu gia hỏa sợ tới vậy.

Nguyễn Hành không hứng thú với việc ăn cơm, Lục Bắc đút cái gì cậu ăn cái đó, không có chút nhiệt tình như lúc vừa tình dây, Lục Bắc nhìn có chút đau lòng.

Bữa cơm không mùi vị ăn xong, Nguyễn Hành mới bình tĩnh lại một chút, Lục Bắc nhân cơ hội dò hỏi một chút, nghe được vài câu hàm hồ từ trong miệng Nguyễn Hành: "Đại ca trong nhà có nói qua, nghe nói Lục gia khó được phú quí.."

Ngoại trừ câu đầu tiên, phía sau mấy câu ca ngợi đi vào lòng người, Lục Bắc 1 câu cũng không tin. Nhưng hắn cũng biết không thể cạy chút tin tức nào từ miệng Nguyễn Hành, ngược lại còn làm cậu càng thêm sợ hãi hắn, cho nên khó có được ngậm miệng, không quấy rầy cậu.

Sau khi cơm nước xong, Lục Bắc đã chui vào thư phòng. Nguyễn Hành thấy hắn không chọc phá mình, mừng rỡ như điên, vui vẻ tung tăng bay về phòng.

Trong thư phòng, Lục Bắc gọi một cú điện thoại cho bạn tốt của mình.

Nguyễn Ngu vừa ngồi lên vị trí cầm quyền của Nguyễn gia không lâu, mọi chuyện đều cần hắn xử lí, mỗi ngày đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Thật không dễ dàng mới tống được tên nhóc con, ngày nào cũng tính kế đánh đổ đại ca, để bản thân lên cầm quyền đi xa chút, con sói đuôi bự kia lại gọi điện thoại tới.

"Lão huynh, tôi dạo này sắp bận chết rồi, cậu gọi tới vừa đúng lúc, mau giúp tôi một tay a.."

"Cậu nói bậy với Nguyễn Nguyễn về tôi cái gì vậy, sao lại để cậu ấy đoán được thân phận tôi rồi bị dọa chạy mất dép thế?"

Nguyễn Ngu bị lời trách móc không hề khách khí của hắn, làm tức tới giậm chân:"Tôi có thể nói với nhóc ấy cái gì, tôi một chữ cũng không nóiiii...." Nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, có chút chột dạ hạ thấp ngữ khí.

"Hửm?" Lục Bắc nhạy cảm nghe ra được hắn chột dạ.

Nguyễn Ngu biết bản thân không gạt được hắn, liền dứt khoát ngả bài với Lục Bắc

Nguyễn Hành từ nhỏ tính tình ương ngạnh khó quản, cái gì cũng muốn chơi một lát, người hầu trong nhà căn bản quản không được cậu, Nguyễn Ngu sớm biết thân phận Omega của cậu cũng không nói ra, tâm tư xấu xa kể chuyện trước khi ngủ cho cậu nghe:

Cách chúng ta không xa, ở thành phố C có một trang viên, trong trang viên có một Alpha Đại ma vương lớn hơn cậu năm tuổi, trước khi Đại ma vương thành niên, mỗi tháng ít nhất phải ăn 3 Omega bồi bổ, Omega phụ cận đều bị hắn dùng danh nghĩa lấy lão bà lừa ăn mất, dần dà, thành phố C đã không còn Omega nữa.

Vì vậy Đại ma vương liền hướng ma trảo tới các thành phố lân cận, thành phố A bọn họ ở vì muốn lấy lòng Đại ma vương, liền chủ động đem Omega trong nhà tặng đến cửa cho Đại ma vương ăn.

"Những Omega không nghe lời của thành phố lân cận, đều bị ăn sạch rồi, cũng may là, A Hành nhà chúng ta là một Beta ha. A Hành em nói đúng không." Nguyễn Ngu vuốt vuốt đầu Nguyễn Tiểu Hành, nhìn cậu bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, tâm tình cực kì tốt, hỏi cậu. Nguyễn Hành vừa sợ nhưng vẫn phải dấu diếm giới tính, không để bị bại lộ, vì vậy muốn khóc lại không dám khóc, gật gật đầu, đổi lấy đại ca nhà mình càng thêm tường tận miêu tả: "Lầu các trong trang viên còn có một căn phòng nhỏ, bên trong đầy ắp các loại nồi niêu cùng công cụ ăn tiểu Omega đấy."

Cho nên Alpha Đại ma vương họ Lục thành phố C, đã trở thành cơn ác mộng từ bé tới lớn của Nguyễn Hành.

"Cậu lúc đó vừa thấy nhóc con nhà người ta một lần, liền nhớ mãi không quên, còn không giống tên Alpha biến thái suốt ngày ngăm nghe mấy Omega? Tôi dọa nhóc ấy một chút đã sao, chả lẽ còn oan uổng cho cậu rồi?...Này? Lục Bắc? Tên khốn nạn nhà cậu lại ngắt điện thoại của tôi!"

Lục Bắc không quan tâm Nguyễn Ngu cằn nhằn lải nhải, lập tức ngắt điện thoại. Tiểu thê tử vậy mà lại vì nguyên nhân ngây thơ đó sợ hãi hắn...Mỗi tháng ăn 3 Omega, hắn rõ ràng chỉ muốn ăn sạch một mình cậu được không. Lục Bắc cảm thấy bản thân có chút oan uổng.

Có điều ngược lại có thể thừa cơ dọa cậu môt chút, sau đó lại khi dễ, khi dễ cậu. Lục Bắc rất nhanh liền nghĩ ra chủ ý xấu, một lần nữa lộ ra nụ cười hư hỏng.

Mà ở một căn phòng khác, Nguyễn Hành vừa ra một quyết định.

Cho nên Lục Bắc chính là người xấu, một con cáo già thâm tàng bất lộ a.

Nguyễn Nguyễn của chúng ta trên con đường bị lão công khi dễ một đi không trở lại. (๑乛◡乛๑

🐾Hết chương 5🐾

Mèo🐾: Quá dài, mất hai ngày của tui á, hehe, tui cảm thấy bé thụ quá kawaiiii~ Bị dễ thương tới~🐾

Comment