9. Lối nhỏ xuống Vân Thâm


Giang Trừng cúi đầu, lặng lẽ đi tiếp giữa màn sương dày đặc.


Lần này, sương mù tan ra, cho thấy một mảnh cây xanh ngăn ngắt nơi Vân Thâm Bất Tri Xứ.


Ngụy Vô Tiện nhẩm tính, đây vẫn là khi mình mười lăm, Giang Trừng mười bốn.


Thiếu niên Giang Trừng khi đó đã bắt đầu trưởng thành, vóc người cao hơn, rắn chắc hơn trong những mộng cảnh trước rất nhiều. Mái tóc của y dài vừa ngang lưng, nhẹ nhàng bay trong chiều gió. Đứng đối mặt y là Lam Hi Thần đang ôn hòa mỉm cười.


- Giang thiếu gia, không phải ta cố ý làm khó, mà quả thực là không được.


Giang Trừng hơi ngẩng đầu lên, sau đó, hắn cúi nhìn mặt đất, nhỏ giọng:


- Cái này, Lam đại công tử, ta chỉ là xin một tấm lệnh bài thông hành để ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ thôi, cũng đâu phải yêu cầu gì to tát?


Lam Hi Thần sắc mặt có chút khó xử:


- Nhưng là, gia quy có quy định, môn sinh gửi học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ muốn xuống núi nhất định phải nêu rõ lý do, nếu chính đáng, mới có thể cấp lệnh bài thông hành. Lam gia quản chừng ấy thiếu gia các gia tộc khác, cũng không thể sơ sẩy.


Ngụy Vô Tiện nhìn sang bản thể Giang Trừng đứng cạnh mình, chỉ thấy hắn bất chợt nắm chặt bàn tay, hơi thở ngưng trọng. Phía trước, thiếu niên mười bốn tuổi vận y phục Giang gia cũng là một bộ dáng y như vậy, ngẩng đầu nói:


- Vậy tội trèo tường tự ý xuống núi phải chịu bao nhiêu roi, khi quay về ta sẽ tự giác tới nhận phạt.


Lam Hi Thần nhìn một hồi, bất đắc dĩ mỉm cười mà rút thông hành lệnh đưa cho y.


Giang Trừng nhận được thứ mình muốn, trước khi chạy đi còn không quên cúi chào:


- Lam đại công tử, đa tạ!


Dứt lời, bỏ lại sau lưng một làn gió mịt mù.


Phía sau, Lam Hi Thần ngập tràn bất đắc dĩ, gọi với theo:


- Khoan đã, Giang thiếu gia, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng cấm chạy nhanh nữa đó!


Nhưng Giang Trừng đã mải miết chạy xa rồi.


Ngụy Vô Tiện muốn theo y chạy xuống núi, lại thấy Giang Trừng trưởng thành bên cạnh mình cứ đứng đó bất động. Y nhìn theo chính bản thân mình năm mười bốn tuổi hồi lâu, cho tới khi bóng áo tím đã khuất dạng sau những rặng cây xanh tha thướt của Vân Thâm Bất Tri Xứ mới ngẩng đầu lên, từ khóe môi mỏng âm thầm phát ra hai chữ "ngu ngốc", từa tựa như một tiếng thở dài bị người ta cố kìm nén lại.


Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu, y là mắng ai ngu ngốc?


Hai người đứng dưới gốc cây chờ chừng một tuần trà, đã nhìn thấy thiếu gia của Giang thị từ xa hộc tốc chạy về, nghỉ cũng không thèm nghỉ, một đường chạy thẳng vào phòng mình.


À không, đó cũng là phòng của Ngụy Vô Tiện. Ngày đó, các gia tộc đều chỉ gửi một vị công tử cùng trang lứa bọn hắn tới Lam gia học nghệ, riêng Giang gia phá lệ gửi tới tận hai người, vì thế, hắn và Giang Trừng đành dùng chung một phòng, hệt như hồi trước ở Liên Hoa ổ.


Ngụy Vô Tiện chưa kịp hồi tưởng xong, đã thấy Giang Trừng mười bốn tuổi lại hốt hoảng đạp tung cửa phòng xông ra ngoài, vừa vặn va phải Kim Tử Hiên đang đi tới.


Hai người trố mắt nhìn nhau.


Giang Trừng phá lệ hiền lành một lần, không muốn dây dưa, lẳng lặng tránh sang hướng khác. Ai dè, Kim Tử Hiên thế mà lại mở miệng trước:


- Nếu người tìm Ngụy Vô Tiện, thì ta vừa thấy Lam đại công tử cho phép hắn tới hồ nước trong tĩnh thất của Lam gia để trị thương.


Giang Trừng sững sờ nhìn lại, Kim Tử Hiên chỉ nhún vai, phủi vết bụi do vừa bị xô ngã vương trên y phục rồi rời đi. Câu cảm ơn của Giang Trừng cũng chẳng biết có rơi vào tai gã được hay không nữa!


Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng vội vã chạy về hướng tĩnh thất, đáy lòng bỗng nhảy lên báo động không ngừng.


Khoan... Khoan đã, lúc đó...


Tất nhiên, cả Giang Trừng thiếu niên lẫn trưởng thành đều không nghe được hắn rít gào gì.


Nước văng tung tóe một đường, Ngụy Vô Tiện mười lăm tuổi lưu manh cười cợt, tiến tới trêu chọc Lam Vong Cơ:


- Người lạnh lùng với ta như vậy, không sợ ta đi lên ôm theo cả y phục của người mang đi luôn sao, Lam Trạm?


Thiếu niên Giang Trừng mười bốn tuổi vừa vặn chứng kiến một màn này, tái mét mặt, lẳng lặng rút êm từ bậc cửa, đi về phòng.


Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng trưởng thành bỗng nhiên tăng tốc, đuổi theo muốn tóm cánh tay của chính bản thân mình ngày đó lại, nhưng chỉ chụp vào một khoảng hư không...


Mà trước mặt, thiếu niên Giang Trừng trong mộng cảnh lại va tiếp vào một người nữa, khiến kẻ đó trực tiếp té lăn cù xuống đường, rên la ầm ĩ:


- Ta nói này Giang huynh, ta vừa bị đại ca lôi ra cho một trận vì tội học hành chểnh mảng, huynh còn xô ngã ta, huynh có lương tâm không thế?


Giang Trừng bực bội quẳng ra một câu:


- Câm miệng!


Sau đó, y vất thứ đang nắm chặt trong tay cho người đang bò ra đất ăn vạ kia:


- Đền cho người là được chứ gì?


Nhiếp Hoài Tang đang bù lu bù loa ăn vạ, thấy vậy liền kinh ngạc cầm thứ trong tay lên:


- Giang Trừng, đây là cao tan vết bầm nổi tiếng nhất Cô Tô! Huynh làm sao mà có? Cái này phải xuống tận chân núi mới mua được cơ mà? Này, Giang Trừng!!!


Nhưng Giang Trừng đã đi một mạch không quay đầu lại, để lại phía sau một Nhiếp Hoài Tang ngơ ngẩn, một Ngụy Vô Tiện đứng giữa mộng cảnh sững sờ đến ngây người.


Bí mật của Giang Trừng mà hắn không biết, dường như lớp lớp chất chồng.


Hắn bỗng cảm thấy lo sợ, thấy bất an, nhưng hắn không thể ngăn bản thân bước theo Giang Trừng ở phía trước, tiếp tục xâm nhập một cách bất hợp pháp vào mảnh ký ức riêng tư vô cùng này của y...


Ngụy Vô Tiện tự nhủ, có gì để sợ?


Có gì đáng sợ có thể chờ hắn ở phía trước cơ chứ?


Sương mù lại một lần nữa kéo đến, trắng xóa mênh mông...

Comment