Tags: camxuc
Đôi khi chúng ta đã đồng nhất trí tuệ với chỉ số IQ. Đó là cách hiểu phiếndiện bởi chúng ta chỉ chú trọng tới trí tuệ lý trí mà quên mất xúc cảm cũng làmột dạng trí tuệ vô cùng quan trọng, làm cho con người mang đầy đủ tínhngười cũng như có thể thành đạt trong cuộc sống. Những thập kỷ cuối củathế kỷ XX, ở nhiều nước phương Tây, người ta nói nhiều tới xúc cảm củacon người và sự giáo dục xúc cảm cho mọi người, đặc biệt cho lớp trẻ. Cácnhà tâm lý học ngày càng đánh giá cao vai trò của cảm xúc và ảnh hưởngcủa nó đến đời sống con người. Nghệ thuật kiếm soát cảm xúc và địnhhướng nó một cách đúng đắn được gọi là "Trí tuệ xúc cảm".
- Vị ngọt ấy, em nếm đã ngấy chưa? Những thắc mắc thơ ngây.Những cảm xúc mơ hồ. Những kí ức đọng dưới màn sương. Rất nhiều thứ, em đã quên. Mà có còn nhớ cũng chỉ nhớ vị ngọt vương trên mi mắt. Vị ngọt gắt đến đắng lòng.
- Nếu kiếp sau chàng chẳng phải Trương Sinh, ta chẳng là Vũ Nương, ta nhất định sẽ bất chấp mà yêu chàng...- Kiếp này ta phụ nàng, Vũ Nương...( Lấy cảm hứng từ "Chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ, mình không có ý xúc phạm tác giả hay tác phẩm)"Chuyện người con gái Nam Xương phiên bản học sinh xuyên không" của Tiểu Tư Hạ, chỉ đăng trên wattpad và santruyen
mình mới viết lần đầu xin mọi người cho ý kiến ạ, gạch đá ném nhẹ tây một chút nhé. Cảm ơn các bạn nhiều ...........
Khi cảm xúc cuộn đến như một dòng sông chảy xiết sẽ chẳng ai đủ lý trí để ngăn trái tim mình thổn thức.
Bất chợt, một vài cảm xúc vụt lên và ta thả hồn mình theo một thoáng lơ đãng. Cuộc đời đâu chỉ luôn là một bản nhạc với những nốt trầm, sẽ có những nốt vui đâu đó, chỉ là ta chưa nhận ra mà thôi.
Cũng chẳng biết phải nói gì ...Nhìn tiêu đề thì chẳng hiểu gì nhỉ.? Tại tên tiêu đề dài hơn 80 kí tự ấy ... Dài nhỉ.?... Cảm xúc hỗn độn trong tôi lúc đó không thể nào mô tả được ... vui buồn cứ xen lẫnNếu mọi người thấy tò mò có thể vào đọc thử ... Đây cũng giống một cuốn nhật ký tôi viết cho chính mình mà thôi, chẳng mong sẽ có người quan tâm đến ...Hẳn là tôi sẽ rất ngạc nhiên khi đọc lại bài viết này trong tương lai ...Nếu mọi người muốn biết bài viết nói về những điều gì thì hãy đọc thử nhé.? Hẳn là sẽ hay đấy.!
Đã bao giờ, bạn nghe một bản nhạc buồn mà nhận ra rằng nó thật hợp với tâm trạng của mình. Bạn lạc lối trong bản nhạc cũ đượm màu đau thương ấy mà không thể thoát ra được. Lồng ngực thấp thỏm những nỗi đau miên man của một cuộc tình đã đổ vỡ.?
Chỉ là khi có bất cứ chuyện gì đó đều muốn viết ra , viết hết ra thế thôi!! Nhẹ nhõm hơn. Hydrangeas✨
Đây không phải là review truyện đam mỹ, chỉ đơn giản là cảm xúc cá nhân khi đọc được những tác phẩm mà mình yêu thích
- Hạ Nhật Lâm, em thích thầy. Trong tiếng gió thoảng, giọng nói tràn đầy bi thương của cô vang lên, làm anh bừng tỉnh. - Hai năm trước, em đã từng muốn nói với thầy điều này. Em nghĩ là thầy cũng biết. - Cô ngập ngừng - Câu trả lời của thầy là gì?- Không được. - Anh lạnh lùng đáp lạiTrong thoáng chốc, anh nhắm mắt lại, cố nén sự yếu đuối trong lòng. Một lần nữa, anh lại lấy vẻ ngoài gai góc, lạnh lùng để né tránh cô. Đôi mắt ấy mở ra, lại tràn đầy lạnh lẽo, xa cách.Nếu đã yêu nhau đến vậy, cớ sao lại tổn thương nhau nhiều đến thế? Nếu trong lòng đã có nhau, vì sao lại phải xa cách, phải xua đuổi người đó?Và nếu thật sự xem nhau là tất cả, tại sao lại từ bỏ nhau một cách vô tình thế kia?
Đây không phải là một tác phẩm ngôn tình, tiểu thuyết, chỉ là như một cuốn nhật kí mà bản thân tôi viết ra để lưu lại những cảm xúc nhất thời của bản thân. Tôi không cần ai bàn luận, chỉ là viết ra trong những lúc mình cô đơn, tâm trạng rối bời mà thôi.
Một chút gì đó lan man nhưng hoang hoải.Dành cho những ai khắc khoải tìm kiếm chính mình. Và tìm kiếm sự bình yên với một nửa kia của mình.Chỉ đơn giản là cảm xúc. Rất "raw", nên cũng rất thật.Chuyện của Anh và Cô. Chuyện không của riêng Anh và Cô. Chuyện của mỗi Anh và Cô trên thế giới này.
Thể loại : truyện ngắn Mình chỉ viết theo cảm xúc ... viết để nhẹ lòng
Nhật kí ghi lại vô vàn những vấn đề bé nhỏ trong những ngày cận kề kì thi đại học.
Câu truyện viết về cảm xúc vui buồn lẫn lộn của một cô bé (Cung Bảo Bình) mới lớn ! Từ khi cô chỉ biết đến ánh sáng của mặt trời và đen tối của màn đêm đến khi cô rơi vào khoảng cách ánh sáng của chân lý và sự đen tối của xã hội. Câu truyện là những cảm xúc đối với người lớn nó là nhỏ bé nhưng đối với một cô bé cung Bảo Bình nó là cả tuổi thơ !
Những cảm nhận về cuộc sống, những phút giây lỗi nhịp, sống chậm với thời gian...