Chap 1

    Tôi vốn là một người rất thích mơ tưởng . Bởi người ta nói tưởng tượng sẽ giúp con người ta cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn . Không những thế nó còn giúp cho ta có động lực để sống . Lúc trước nó đối với tôi mà nói thì là một phần không thể nào thiếu nhưng về sau nó lại là thứ tước đi từ tôi những gì tôi có . Nếu tôi không mơ tưởng thì tôi đã chả phải đau khổ . Nếu tôi không mơ tưởng thì người ấy đã không phải chịu nỗi đau . Và nếu tôi bằng lòng với tất cả những gì mà tôi có thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi xa như thế này . Nhưng tất cả chỉ là chữ nếu . Chuyện đã xảy ra rồi thì không thể nào quay về lúc ban đầu . Thời gian đã trôi đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại . Giống như khi đã đi sai thì sẽ không bao giờ được đi lại....


Giữa chốn thành phố đông đúc , trong một quán cà phê nhỏ ven đường Hiểu An đang ngồi uống một ly cà phê sữa . Cô rất thích uống cà phê sữa và đặc biệt rất thích ngồi trong quán cà phê này bởi giữa chốn này nơi này là thanh tịnh nhất . Cây xanh bao phủ trùm lấy căn nhà bé xíu tuy là vẫn nhìn ra ngoài đường kia nhưng bên trong lại im ắng lạ lùng . Vốn dĩ cô thích nó chỉ bởi sự yên tĩnh này . Nó giống như cuộc sống của cô vậy trầm lặng và không sóng gió . Nó chứa chất  đầy sự buồn chán và tẻ nhạt . Chỉ đơn giản là vậy thôi . Hôm nay cô có tâm trạng buồn hơn mọi ngày một chút cũng không biết vì lý do gì . Có thể vì trời hôm nay khá âm u thêm chút muộn phiền . Lắm lúc cô tự hỏi mình là ai đến từ đâu và làm gì . Hôm nay cũng thế không hề khác biệt . Cô lại ngồi nghĩ vẩn vơ vài thứ . Nghĩ trong đời mình đã làm được việc gì có ích . Nghĩ về mấy cuộc tình đơn phương đã từng đi qua . Nghĩ về những ngày tháng thơ ấu . Hồi đó cô vui vẻ hơn bây giờ nhiều . Cô muốn quay về quá khứ muốn để mình trôi theo dòng thời gian để không phải buồn chán như thế này . Mọi chuyện đang ở hiện tại tồi tệ hơn bất cứ thứ gì cô tưởng tượng. Cô tưởng rằng nó có thể kéo dài và lâu hơn thế nhưng không nó diễn ra một cách nhanh chóng và gần giống như những cầu vồng xuất hiện nhưng rất nhanh có thể tan biến trong làn mây như truyện cổ tích vậy . Nếu thật vậy thì ở hiện thực có gì vui vẻ vậy ?


Thật tình mà nói thì bố cô phát hiện ra ông lâm bệnh nặng từ mấy tháng trước rồi. Một thứ căn bệnh quá dị đến bác sĩ cũng phải bó tay. Những năm tháng còn lại của cuộc đời mình ông sống trong sự đâu đớn quằn quoạy . Ông thường xuyên phải chống chọi với những cơn đau thường xuyên ghé thăm một cách đột ngột và bất ngờ . Thần chết quả là một tay biết đùa . Hắn để ông sống và phải mòn mỏi chờ và đón nhận hắn . Tất cả là thế nhưng gần đây mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến không tưởng . Bệnh tình tiến triển rất nhanh theo một cách tiêu cực nhất có thể . Điều đó ảnh hưởng không hề nhỏ đến Hiểu An . Cô rất lo lắng vì điều này . Có những lúc cô rất giận vì những cử chỉ quá đáng của ông bố mình . Cô đã có lúc vì nó mà cho tư tưởng mặc kệ với lí trí muốn chuyện đi đến chỗ nào thì đi nhưng cô nghĩ lại nghĩ về ông thì ông trở nên như vậy cũng chỉ vì chính ông cũng đang bị thứ khác dày vò chính mình mỗi ngày . Chỉ vì thế mà ông cáu gắt cũng là lẽ thường tình . Thật không còn gì có thể diễn tả nên lời .


Bước ra khỏi quán cà phê trong đầu mang theo những sự suy tư nhất định Hiểu An rảo bước về nhà . Trời âm u tối đen à không chỉ là dưới con mắt của cô thì nó như vậy chứ thật thì nó vẫn sáng đó thôi . Mở cửa căn nhà ra vẫn là mùi quen thuộc . Một thứ mùi kinh dị đến phát tởm mùi của thuốc . Mùi của tất cả những loại thuốc trộn đều vào với nhau nồng nặc và khó chịu . Bỗng thoáng thấy bóng người bước ra từ phòng bố cô . Thì ra là ông bác sĩ . Ông không ở lại lâu mà đi về luôn . 


  _ Thế nào hả mẹ ?


  _ Chỉ là ... còn mấy ngày nữa là sẽ đi yếu lắm rồi . Mấy ngày nay toàn phải dùng mốc - phin


  _ Hóa ra là thế không lâu được hơn ạ ?


  _ Không !


Tuyệt nhiên chỉ là một chữ "không" buông thõng . Có vậy thôi ! Đời chả nhẽ lại tươi đẹp đến thế ? Bước vào phòng nghĩ vẩn vơ rồi lại thôi .Cô lại tưởng ra nhiều thứ ở nơi xứ sở xinh đẹp kia - cái nơi mà cô tưởng tượng ra . Thật rất muốn đến đó . Rất rất muốn đến đó !


Rồi luôn mấy ngày Hiểu An chỉ thấy bố nằm trong phòng . Bình oxi cũng là thứ thường thấy khi vào phòng ông . Cô nghĩ nhiều . Rồi khóc đến tàn tạ . Cảnh nhà lạnh lẽo u ám không như những gì cô thấy thưở ban đầu . Như một ngôi nhà ma vậy . Rất sợ hãi kinh dị và đầy tối tăm . Cô khao khát được tới thiên đường bên kia . Nhưng nó chỉ vởn vơ thôi . Còn nó thật là có đâu . Bước từng bước nặng trĩu xuống cầu thang cô mỏi , mệt muốn thoát khỏi tình trạng bức bách lúc này . Thật kì quái trước mặt cô hiện lên làn sương mờ ảo trắng xóa . Cô với với mãi và rồi chìm trong bóng tối và mùi hương phảng lại đâu đây huyền ảo lạ lùng bí ẩn và chẳng biết gì nữa ...       

  • Chapter list
  • Setting
    Background color
    Font
    Font size
    Frame width
    Spacing
  • Info
  • Comment
Comment