CAFÉ CÓ VỊ CỦA BIỂN

Seongwoo mặc chiếc áo gió mỏng, quần jogger dài đeo chiếc headphone chạy dọc trên bờ biển. Ánh nắng sớm chiếu vào mái tóc màu nâu đậm làm nó rực rỡ hơn bình thường. Sóng vỗ vào bãi đá ồn ào, hương vị của biển len lỏi trong từng hơi thở của anh. Anh yêu hương vị này, nó làm anh nhớ đến thành phố biển Busan nhộn nhịp của cậu, đó cũng là một trong hàng chục lý do anh chọn ở lại nơi đây, hòn đảo Jeju xinh đẹp và thanh bình. Hít một hơi thật sâu, anh chạy lên mỏm đá vươn xa ra biển, ngày nào cũng vậy anh giành 15 phút ngồi ở nơi đây, ngắm nhìn bình minh và lặng nghe tiếng sóng vỗ.




Hôm nay anh nhớ cậu nhiều hơn hôm qua.


Bài hát của cậu vang lên bên tai anh, Seongwoo cất tiếng hát hòa cùng giọng cậu đang phát ra từ radio, giọng hát khàn trầm ấm như cào nhẹ vào tim anh.


"Một khúc nhạc buồn, đã thấm đẫm những giọt sầu, quyện vào nỗi buồn xót xa.
Một khúc nhạc buồn của tình yêu hai ta."
Daniel hát như vậy, anh cũng hát như vậy...


Tình yêu là mãi mãi và không bao giờ sai. Hai năm trôi qua, không ngắn không dài, cho dù cậu ấy không ở đây tình yêu anh giành cho cậu vẫn vẹn nguyên như vậy. Có những người chỉ muốn quên đi quá khứ thật nhanh, nhưng anh thì không, anh muốn anh nhớ cậu mãi mãi bởi vì cậu là điều ngọt ngào cũng là nỗi đau đớn nhất.


Quãng thời gian còn lại của cuộc đời, anh sẽ để dành để hoài niệm.
--------------------------------------------------------------------


Hai năm trước anh rời xa cậu ấy. Có lẽ ai cũng sẽ oán trách cũng như thắc mắc không hiểu lý do tại sao anh lại làm như vậy, chắc cậu ấy cũng không hiểu.


Anh đã từng đam mê và yêu sân khấu đến nhường nào, suốt khoảng thời gian thực tập sinh kéo dài 10 năm anh luôn khát khao nó, được debut được đứng dưới ánh đèn biểu diễn là những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.


Nhưng ... anh yêu cậu ấy. Sự nổi tiếng của anh và cậu ấy ngày càng lớn, nếu có ngày chuyện của hai người bị phát hiện nhất định sự nghiệp của cả hai sẽ đều sụp đổ. Nên ... anh chấp nhận lùi lại phía sau cậu ấy, trở thành người yêu bí mật của cậu.


Thời gian đầu là quãng thời gian ngọt ngào nhất của hai người, Daniel đi làm hàng ngày, anh ở nhà chờ đợi, rồi được chăm sóc cậu ấy. Thi thoảng hai người lén lút đi du lịch, đi ăn uống ở những nhà hàng thân thuộc. Mỗi lần có lịch trình đi xa cậu đều gọi điện về cho anh than vãn nhớ nhung anh, nói yêu anh rất nhiều.


Nhưng ngày qua đi, tình yêu của cậu và anh lại dần thay đổi, cậu ấy có lẽ Daniel đã không nhận ra, nhưng anh lại nhìn thấu tình cảm giữa hai người dần dần đã có vấn đề. Không phải lỗi tại anh hay tại cậu, chỉ là cảm xúc đã thay đổi. Con tim anh yêu cậu nhiều hơn, bản thân anh muốn bên cậu mãi thôi, nhưng lý chí lại chẳng cho phép anh ở lại.


Bởi lẽ, Daniel ngày càng nổi tiếng hơn, anh càng cảm thấy áp lực và nỗi cô đơn khi ngày ngày chờ đợi, khoảng thời gian cậu ấy không về ngày càng tăng. Dường như cậu ấy Daniel đã quên mất anh luôn mong chờ. Thế giới của anh nhỏ bé thế nên Daniel đã từng là chỗ dựa duy nhất của anh. Trở nên lạnh nhạt, mỗi lần về nhà Daniel lại lăn ra ngủ, cáu gắt khác hẳn với vẻ rạng rỡ mỗi lần ghi hình trên ti vi. Anh không quên được sự đau đớn mà anh phải chịu mỗi lần Daniel say. Sự thô bạo và mất kiểm soát của cậu vô tình tổn thương anh, một lần, hai và kéo dài những lần khác.


Lời xin lỗi lại bớt dần rồi biến mất.
Cậu vô tâm.
Anh mệt mỏi.


Seongwoo nhận một phần lỗi lầm cho sự đổ vỡ là do mình. Anh đã sai vì đã thay đổi bản thân để vun đắp tình cảm cho cả hai. Chẳng phải Daniel yêu anh bởi sự tài giỏi và hài hước của anh sao? Mỗi lần một mình, lòng quặn đau nhưng không thể quay lại thời gian. Seongwoo lặng lẽ ra đi để giữ lại một mảnh tình đẹp cho cả anh và cậu. Để Daniel có thể gặp gỡ và yêu thương một ai đó mà bản thân cậu ấy trân trọng. Để cả hai sẽ nhớ nhau như một hoài niệm..... Để lần sau anh đối diện với cậu, anh không còn đau khổ.
---------------------------------------------------------------


Suy đi tính lại anh chọn Jeju nhỏ bé này, nó đủ xa đủ gần người anh yêu. Một căn biệt thự hai tầng với kiến trúc xưa cũ nhưng bắt mắt ngay trung tâm thị trấn được anh mua lại. Seongwoo mở một tiệm Cafe xinh xắn ngay dưới tầng trệt.
Không có cậu bên cạnh nhưng đổi lại anh lại được sống với niềm đam mê của bản thân. Những lần có cơ hội đi du lịch, anh đều tìm đến với những shop cafe có tiếng để thưởng thức. Nhớ có một lần Seongwoo đến Paris - thiên đường Cafe, hương vị café ở đó khiến anh say đắm nhớ mãi không quên, hương thơm café mới được rang xay thơm nồng đượm trong không khí cùng vị đắng nơi đầu lưỡi quyện cùng với sữa ngọt ngào khác hẳn thứ café nhạt nhẽo ở Starbucks hay Dokin Donut.


Anh đặt tên nơi này là Mon Soleil – Mặt trời của tôi. Đúng như vậy, cậu ấy là mặt trời của anh.


Người đi đường rất dễ nhận ra tiệm cafe ở cuối con hẻm, bởi màu nâu trầm lắng kết hợp với màu cam ấm áp của những trái cam Jeju - tạo cảm giác bình yên cho những ai đến đây. Còn nữa khách đến quán uống café đều được thưởng thức sô cô la cam tặng kèm – đây cũng là một điểm nhấn của Mon Soleil. Niềm hạnh phúc ngọt ngào ẩn chứa trong mỗi viên kẹo đều làm các vị khách dù khó tính đến đâu cũng hài lòng với mỗi lần đặt chân tới đây.


Seongwoo thích cafe, yêu sô-cô-la... nên yêu luôn cái đảo Jeju nổi tiếng với những vườn cam xanh ngắt, là nơi sản sinh ra thứ sô cô la ngon tuyệt mà anh yêu thích, không bao giờ anh quên bỏ túi vài thỏi sô cô la cam, vị ngọt ngọt chua chua của nó làm tinh thần anh phấn chấn hơn. Mỗi lần ngắm nhìn tiệm cafe của mình, anh lại cười rồi hài hước ước thầm nó biến thành sô cô la, để anh khỏi phải ra ngoài mà cứ lười biếng gặm nhấm.


Nhắc lại lúc mới đến đây, nỗi nhớ cậu giày vò anh mỗi ngày, Seongwoo ăn nhiều sô cô la đến nỗi con người ăn cả thế giới không bao giờ béo như anh cũng phải tăng 5kg. Lúc đứng trên chiếc cân điện tử anh ngẩn người ... Không được !!! ... Độc thân vui vẻ, ăn no ngủ kĩ nuôi thân phải xinh đẹp chứ không thể béo mầm. Vì vậy, anh phải giảm bớt khẩu phần sô cô la cam mà đau khổ chạy bộ mỗi buổi sáng.


Thường ngày, Seongwoo không mấy khi xuống tiệm mà hay ngồi viết nhạc trên căn phòng nhỏ tầng hai, anh không muốn nhiều người biết đến mình. Việc Seongwoo rời xa đất liền đến với hòn đảo xinh đẹp này chỉ có bố mẹ và một vài người bạn thân thiết biết, dĩ nhiên anh cũng đã dặn tất cả mọi người không được tiết lộ ra ngoài. Riêng chỉ tối thứ Bảy, anh sẽ xuất hiện ở dưới để hát. Hơn 10 năm tập luyện, âm nhạc đã thấm đẫm vào máu thịt anh, không được ca hát anh như mất đi một nửa linh hồn.


Tối nay, như mọi tối thứ Bảy khác, anh xuất hiện với sự mong đợi của vài vị khách quen thuộc.


All my friends tell me
I should move on
I'm lyin' in the ocean, singin' your song
Ah-ah-ah-ah-ah-ah
That's how you sang it
Lovin' you forever can't be wrong
Even though you're not here, won't move on
Ah-ah-ah-ah-ah-ah
That's how we played it
And there's no remedy for memory
Your face is like a melody
It won't leave my head
Your soul is haunting me and telling me that everything is fine
But I wish I was dead (Dead, like you)
Every time I close my eyes, it's like a dark paradise
No one compares to you I'm scared that you won't be waiting on the other side
Every time I close my eyes, it's like a dark paradise
No one compares to you I'm scared that you won't be waiting on the other side


Nỗi nhớ cậu giày vò anh như một nỗi đau ngọt ngào, nhắm mắt lại là anh lại có thể tưởng tượng ra gương mặt cậu, tất cả in sâu vào tâm trí anh. Hãy cứ để nó giày vò anh đến chết, vì anh chẳng bao giờ muốn quên đi gương mặt ấy.


Nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên, anh buông mic xuống, lại thèm ăn sô cô la kinh khủng.


- Seongwoo? Ong Seongwoo? Cậu là Seongwoo phải không?


Giọng nói nửa quen nửa lạ vang lên, làm anh giật mình, đã lâu rồi không có người gọi tên anh. Anh quay lại nhìn người kia." Định mệnh!!!" Câu chửi thề vang lên trong đầu anh.


- Ong Seongwoo, đúng là cậu rồi. Yah, Sao cậu lại ở đây? Mấy năm nay cậu trốn đi đâu mà không liên lạc được với cậu vậy?


- Sangmin, Chào cậu!


Seongwoo đối diện với người kia mà miệng cười méo xệch, Sangmin là stylist cũ của anh hồi còn hoạt động trong Wanna One. Anh bạn này trạc tuổi anh và Daniel nên mọi người thường tán chuyện với nhau lúc rảnh rồi, cậu ta khá vui vẻ và đặc biệt ... nói nhiều.


Cũng lâu không gặp bạn cũ, hai người nói chuyện với nhau cả một buổi tối, cậu ta đến đây du lịch xả hơi cùng gia đình, nghe nói ở gần đây có quán café khá hay nên trốn mọi người đến đây thưởng thức một mình. Chuyện trên trời dưới bể, trong ngoài showbiz đều được cậu ta kể hết, nhưng cuối cùng Seongwoo lại không nhớ được cậu ta đã kể chuyện gì ngoài một chuyện – Daniel đã có bạn gái.


- Haha, chắc ngày mai báo sẽ đăng tin thôi, thế nào cũng lên trang nhất. Daniel đóng chung quảng cáo với Mina, hai người lén qua lại được hơn một tháng rồi, bạn mình còn thấy hai người ở hầm gửi xe của KBS đó.


Ngồi thêm được một lúc nữa, hai người dừng cuộc nói chuyện, Seongwoo không quên dặn Sangmin đừng tiết lộ việc anh ở đây. Tạm biệt người bạn, để nhân viên ra về rồi đóng cửa tiệm, rồi anh như người vô thức. Nụ cười của anh ngưng đọng, đôi chân anh nặng dần, anh cố lê bước lên căn phòng tầng hai, ngã mình xuống chiếc giường quen thuộc.
———————————————-
Cậu có người yêu mới.
Bây giờ cậu đang hạnh phúc, đang vui vẻ bên một thương yêu khác không phải anh.
Anh là mối tình đã qua.
Thứ tồn tại duy nhất là kỷ niệm, nó trở nên xa vời dần dần và chẳng còn đủ sức níu giữ cậu nhớ lại về anh.
Anh đã mong cậu hạnh phúc, anh biết chuyện này sớm muộn sẽ đến, anh tưởng mình sẽ hoàn toàn bình thản và an nhiên. Nhưng anh chợt thấy tim mình như ngừng đập và tự thấy mọi thứ xung quanh không còn trôi chảy.


Tưởng rằng mọi thứ đã qua, trái tim đã lành, yêu thương thôi không còn chắp nối vậy mà anh lại ích kỷ trước hạnh phúc của cậu, lại cảm thấy chính mình đang tổn thương và ghen tuông với cô gái ấy. Tình yêu thật khó hiểu. Lòng người thật khó đoán. Kỷ niệm ùa về khó lòng kiểm soát nổi. Anh tưởng tượng một lần nào đó cậu nhắc với cô ấy về anh với giọng điệu thản nhiên. Xót xa khi đoán những lời quan tâm nhẹ nhàng cậu giành cho cô ấy, có giống với trước kia "ngoan nào em thương".


Trong đầu anh bỗng hiện lên một loạt giá mà, giá mà ta không để cái tôi quá lớn, giá mà khi đó anh không buông tay cậu, giá mà ...

Comment